Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 51

Hai đội ở giữa nhìn nhau không vừa mắt, mùi thuốc nổ càng ngày càng đậm. Hạ Thanh Chích liếc nhìn một chút, phát hiện người đi ngang qua bên cạnh là Trương Thắng, liền không quay đầu sang trái nữa, tự nhiên cũng không phát giác được mùi thuốc nổ giữa bọn họ.
Thi dự tuyển áp dụng hình thức thi đấu, không giống với 'nhập vi thi đấu', là thể thức Tam Cục hai thắng. Các trận đấu vẫn là hình thức nhiều đội thi đấu cùng lúc trên quy mô lớn.
Sau khi tuyển chọn ra Top 16, sẽ tiến vào hình thức thi đấu một đối một, đến lúc đó bầu không khí sẽ triệt để được dấy lên.
Hạ Thanh trở lại phòng nghỉ ăn chỗ thịt bò khô còn lại từ hôm đó. Liễu Tiêu Thụ nhắm đúng lúc, đưa tay định giật lấy, nhưng bị nàng khéo léo tránh được, thậm chí còn không thèm ngước mắt nhìn.
Liễu Tiêu Thụ: "?" "...Còn không? Ta cũng muốn." Hắn dứt khoát chìa tay ra xin thẳng.
Hạ Thanh nhét hết vào miệng, vừa nhai vừa nói vẫn rõ ràng: “Miếng cuối cùng.”
Liễu Tiêu Thụ lập tức tiu nghỉu, gục đầu xuống bàn, bĩu môi bất mãn.
Bộ Lệ thấy thế chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy nói: “Chờ đấy, ta đi mua cho các ngươi.” Mặc dù trong lời nói có “các ngươi”, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía Hạ Thanh.
Hạ Thanh gật đầu lia lịa, chợt phản ứng lại, nàng đã nhận lương, trong túi có tiền.
“Ta đi cùng ngươi.” Nàng vội đứng dậy cùng hắn đi ra khỏi phòng nghỉ.
“Các ngươi định đi ăn mảnh hả?” Liễu Tiêu Thụ quá rõ Bộ Lệ thiên vị Hạ Lãng, trái tim đó sắp có hình dạng của Hạ Lãng luôn rồi.
“Đi mua thịt bò khô cho ngươi.” Bộ Lệ nói xong thì mặc kệ hắn, đóng cửa phòng nghỉ lại.
“Ta không tin!” Liễu Tiêu Thụ bật người dậy, bám theo ra cửa.
Lưu Dật nửa nằm trên ghế sô pha mở mắt ra, chưa đến 2 giây lại nhắm lại, nghiêng người tiếp tục nghỉ ngơi.
Cửa hàng tiện lợi gần sân thi đấu người rất đông. Hạ Thanh mua một gói thịt bò khô và thịt heo mứt, cảm thấy đủ chia nên không lấy thêm nữa, đang chuẩn bị đi tính tiền thì bị Bộ Lệ ngăn lại.
Hắn nói: “Ngươi thích ăn thì mua nhiều một chút, về căn cứ từ từ ăn.”
Hạ Thanh mặc dù cũng nghĩ vậy, nhưng những thứ này đều quá đắt, nhất là thịt bò khô.
“Mua trước hai gói này đi.” Nàng cứ thế cầm đi tính tiền, lại bị Bộ Lệ ngăn lại lần nữa.
“Ta mời, ngươi không cần khách khí.” Bộ Lệ biết rõ nàng không có tiền, đương nhiên không thể để nàng trả tiền.
Hạ Thanh vừa định đẩy hắn ra, muốn nói mời cái gì mà mời, mua hai gói nếm thử là được rồi.
“Ngươi nhìn kìa, ngươi đúng là thiên vị, còn nói mua cho ta, rõ ràng là mua cho Hạ Lãng.” Liễu Tiêu Thụ tố cáo xong, liền quẳng một mạch hơn mười gói thịt heo mứt các loại vào giỏ hàng.
“Ngươi khách khí với hắn, ta đây cũng chẳng cần khách khí với ngươi làm gì.” Nói rồi lại vươn tay lấy thêm đồ ăn vặt đắt tiền.
Hạ Thanh nhìn vẻ mặt rõ ràng bất đắc dĩ của Bộ Lệ, lại nhìn bộ dạng rất ngứa đòn của Liễu Tiêu Thụ, đành yên lặng đặt gói thịt bò khô và thịt heo mứt trở lại kệ hàng. Cứ cái đà này của Liễu Tiêu Thụ, giỏ hàng có chứa nổi không còn chưa biết, dù sao tiền trong túi nàng tuyệt đối không đủ trả.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Liễu Tiêu Thụ xách một túi đồ lớn, đi được mấy bước đã phàn nàn đồ trên tay nặng.
“Là tự ngươi muốn mua nhiều như vậy.” Bộ Lệ không có ý định xách giúp.
Ngược lại, Hạ Thanh đề nghị muốn giúp một tay xách về xe để đó, nhưng đầu tiên bị Liễu Tiêu Thụ từ chối, sau đó lại bị Bộ Lệ mở lời ngăn cản.
“Tay chân vụng về, nhìn mà ta cũng thấy sợ.” Liễu Tiêu Thụ lẩm bẩm.
“Hắn một mình có thể...” Bộ Lệ nói được nửa chừng, bước chân đột ngột dừng lại, tập trung nhìn chăm chú về một vị trí cách đó không xa.
Hạ Thanh và Liễu Tiêu Thụ cùng dừng lại, nhìn theo ánh mắt hắn.
Trên bãi đỗ xe ngoài trời, Lưu Bách Dục đang đứng cạnh một chiếc xe sang trọng, tranh chấp gì đó với người ngồi trong xe. Bên cạnh có hai gã bảo tiêu đứng sau lưng Lưu Bách Dục, rõ ràng không phải để bảo vệ hắn, mà là... để sẵn sàng khống chế hắn bất cứ lúc nào.
Vì khoảng cách hơi xa, chỗ lại rộng và có gió nên Hạ Thanh nghe không rõ.
“Đi xem sao.” Hạ Thanh đề nghị lại xem có chuyện gì xảy ra.
Bộ Lệ và Liễu Tiêu Thụ không phản đối, ba người cùng đi lên phía trước, cho đến khi cuộc đối thoại giữa Lưu Bách Dục và người trong xe lọt rõ vào tai họ.
“Hoàng Cốc đã ra nông nỗi này, ngươi còn muốn thế nào? Hoàng Vạn Kim, ngươi để tên Trần Thừa Thiên kia đùa bỡn ta lâu như vậy, bây giờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt!”
Chỉ nghe người trong xe cất giọng cười nhạo: “Lưu Bách Dục à Lưu Bách Dục, bao năm nay ngươi vẫn ngây thơ, dễ bị lừa như trước. Trừ phi Hoàng Cốc hoàn toàn biến mất khỏi giới chuyên nghiệp, nếu không ta sẽ không dừng tay.”
“Câu nói đùa năm đó, e rằng chỉ là cái cớ để ngươi làm việc ác mà thôi, đừng có ở đó mà ngậm máu phun người.” Lưu Bách Dục chỉ cảm thấy cái cớ mà hắn đưa ra thật nực cười đến cực điểm.
“Lưu Bách Dục, ngươi sẽ không muốn biết hậu quả của việc chọc giận ta đâu.” Hoàng Vạn Kim cuồng vọng phách lối, hoàn toàn không e ngại lời chất vấn của Lưu Bách Dục.
“Hậu quả gì? Ngươi có bản lĩnh thì làm cho Hoàng Cốc giải tán ngay bây giờ đi!” Lưu Bách Dục dứt khoát không thèm để ý đến hậu quả nữa, không thể nhịn được nữa.
“A, đợi trận đấu kết thúc, mặc kệ các ngươi thắng hay thua, Hoàng Cốc nhất định phải giải tán.” Hoàng Vạn Kim nở nụ cười âm trầm.
“Ngươi có ý gì?” Lưu Bách Dục vốn nghĩ, cùng lắm thì từ từ tìm nhà đầu tư mới, nhưng câu nói này của hắn cho thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Về xem lại nội dung hợp đồng ngươi đã ký với Trần Thị đi, chuẩn bị sẵn tiền bồi thường là vừa.” Hoàng Vạn Kim cười với hắn một cách méo mó và hiểm độc.
Lưu Bách Dục tiến lên định cho hắn một cú đấm thật mạnh, liền bị hai gã bảo tiêu phía sau dùng hết sức giữ chặt lại.
“Làm gì thế! Buông hắn ra!” Hạ Thanh hét về phía bọn họ.
Liễu Tiêu Thụ ném văng túi đồ, vung nắm đấm xông lên.
Chương 35:
Mắt thấy sắp đánh nhau tới nơi, hai gã bảo tiêu vội buông Lưu Bách Dục ra. Bộ Lệ kéo Lưu Bách Dục ra sau lưng mình, nhìn Hoàng Vạn Kim trong xe một cách hằm hè.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh nhìn thấy Hoàng Vạn Kim, kẻ có thù cũ với Lưu Bách Dục. Hắn đầu trọc, đeo sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa nặng, mặc quần áo loè loẹt, thần thái mơ hồ toát ra vẻ hung ác.
Độ phù hợp với cái tên của hắn rất cao, đúng là người như tên gọi.
Hoàng Vạn Kim tỏ vẻ khinh thường bọn họ, cười nhạo một tiếng rồi kéo cửa kính xe lên, ngay sau đó chiếc xe phóng đi.
Mấy tên bảo tiêu lên chiếc xe đậu phía sau, nối đuôi xe của Hoàng Vạn Kim cùng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận