Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports
Chương 110
“Các ngươi!!” Đội trưởng Tà Thần tức hổn hển còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mấy người Hoàng Cốc không thèm để ý đến hắn, nhanh chân lướt qua. Không bao lâu sau, hai đội đã cách nhau một khoảng. Đội trưởng Tà Thần vừa tức giận vừa p·h·át đ·i·ê·n, chưa từng phải chịu nỗi ấm ức này bao giờ.
Chương 77:
Tin tức Hoàng Cốc tiến vào tứ cường lan truyền phô thiên cái địa, không một ai ngờ tới câu lạc bộ ngày xưa bị người ta coi thường vậy mà có thể đánh bại câu lạc bộ Tà Thần, thành công tiến vào tứ cường, dẫn tới đám dân mạng nghị luận ầm ĩ.
Buổi tối, Hạ Thanh cùng đội ngũ Hoàng Cốc chúc mừng việc tiến vào tứ cường. Cũng may Lục Căng không đến, nếu không thì nàng lại phải mất nửa ngày không được tự nhiên.
Ban đêm từ tửu lâu đi ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Gương mặt Hạ Thanh ửng đỏ vì đồ ăn cay, cảm giác ngột ngạt cũng giãn ra đôi chút.
Nàng chỉ vừa ngẩn người một lát, một chiếc xe quen thuộc như mọi ngày đã dừng lại bên cạnh, tài xế mở cửa xe, mời nàng lên xe.
Hạ Thanh vội nói: “Tạ ơn, ta tự đi được rồi, không cần làm phiền ngươi.” Lái xe cười cười, nói một câu “Không cần khách khí”, rồi vòng ra ghế lái.
Cảnh tượng này tự nhiên lọt vào mắt Lưu Dật, hắn siết chặt tay lái, sắc mặt rét run, nhưng lại không thể làm gì trước thế công của Lục Căng đối với Hạ Thanh.
Trở lại căn cứ, mở cửa lớn chỗ ở, đi vào phòng khách không một bóng người, Lục Căng không có ở đây. Hạ Thanh đi thẳng vào phòng của mình, vươn vai một cái rồi tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Cởi bỏ một thân “ngụy trang”, Hạ Thanh thoải mái đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước ấm áp xối lên người.
Trận tranh bốn mạnh được xếp lịch vào ngày kia, khoảng thời gian cách trận đấu trước đó không nhiều. Hiện tại các đội tiến vào bốn mạnh gồm có Bất Phạ, Thần Quan, Thương Vũ, và Hoàng Cốc.
Bất luận phải đối đầu với đội nào trong số trên, đối với Hoàng Cốc mà nói đều như nhau. Cho nên nàng dứt khoát lười bận tâm chuyện này, đợi đến ngày thi đấu hôm đó ghép cặp xong sẽ biết.
Hạ Thanh tắm rửa xong, lúc sấy tóc lại thẫn thờ nhìn mình trong gương, trong đầu hiện lên cảnh Lục Căng ôm nhẹ vai nàng, bên tai bất giác đỏ bừng. Trước khi rời khỏi đài thi đấu, hắn còn... lơ đãng chạm vào lòng bàn tay nàng, hỏng thật rồi...
Vội vàng lắc mạnh đầu mấy cái, cố gắng đem hình ảnh hắn văng ra ngoài.
Ban đêm đi ngủ lại luôn hiện lên khuôn mặt của hắn, cảm giác kỳ lạ không thể khống chế xâm chiếm trái tim, Hạ Thanh không biết tại sao mình lại nảy sinh loại cảm giác này đối với Lục Căng.
Nàng kéo chiếc chăn điều hòa mềm mại trùm kín đầu, cưỡng chế bản thân đuổi hắn ra khỏi não, đi ngủ, đi ngủ!
Hai ngày sau, bởi vì Hạ Thanh suy nghĩ hỗn loạn, không đoán được tình cảm của mình đối với Lục Căng, nên nàng dứt khoát né tránh hắn.
Sáng sớm một ngày trước trận đấu, nàng vừa từ phòng mình đi ra thì cửa phòng sát vách cũng bị mở ra. Hạ Thanh đầu cũng không ngoảnh lại, co cẳng chạy thẳng về phía trước, giống như người đàn ông tuấn mỹ sau lưng là hồng thủy mãnh thú vậy.
Nét mặt sâu thẳm của Lục Căng hơi trầm xuống, bước chân dừng lại 2 giây, rồi không nhanh không chậm đi về phía phòng khách, cũng không có đuổi theo nàng.
Hạ Thanh thật ra là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, nhất là lần trước hắn từng bước ép sát, hôn nàng đến mức gần như không thở nổi.
Cho nên vừa nhìn thấy hắn, nàng liền vô thức bỏ chạy, nhanh chóng ra khỏi cửa chính, đóng cửa lại rồi mới thở phào một hơi.
Lòng không yên đi vào trong căn cứ, ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy bánh bao thịt bắt đầu ăn.
Vừa ăn chưa được hai cái, có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Động tác cắn bánh bao của Hạ Thanh không dừng lại, nàng ngước mắt nhìn về phía người vừa tới.
Lưu Dật nhìn nàng, hỏi: “Hai ngày nay vì sao cứ luôn thẫn thờ vậy?” Bề ngoài Hạ Thanh hai ngày nay không khác gì bình thường, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, sẽ thấy nàng thường xuyên thẫn thờ.
Nguyên nhân thẫn thờ là bởi vì không biết nên xử lý mối quan hệ với Lục Căng như thế nào. Lục Căng là thiên Đạo nam chính, còn nàng chỉ là một vai p·h·áo thí lại ở cùng một chỗ với hắn, nhìn thế nào cũng thấy không ổn (không đối kình).
Mặc dù Lục Căng cũng không có bất kỳ quan hệ nào với nữ chính, nhưng đến nữ chính còn không được, thì một vai p·h·áo thí như nàng càng không cần phải nói.
Thế công của hắn rất mạnh, Hạ Thanh nói không động lòng là giả. Nàng rầu rĩ, do dự, lại cố kỵ vì lý do hắn là thiên Đạo nam chính, nên chậm chạp không cách nào đưa ra quyết định.
“Hoàng Cốc tiến vào bốn mạnh rồi, ta đang suy nghĩ trong bốn mạnh chúng ta sẽ đụng phải đội ngũ nào.” Hạ Thanh nói xong liền uống một ngụm sữa đậu nành, vị ấm áp vừa vặn lan tỏa trong miệng.
Lưu Dật ngừng lại mấy giây rồi nói: “Các đội ngũ khác đều rất mạnh, ghép cặp với đội nào thì chênh lệch cũng không lớn.” Càng tiến sâu vào giải, đụng phải đội ngũ có thực lực càng mạnh, vì thế lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.
Hạ Thanh gật gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng.” Kỳ thực nàng căn bản không lo lắng về trận đấu, ở kiếp trước đã giành được không biết bao nhiêu chức vô địch, nàng vẫn rất có nắm chắc, nhưng nàng sẽ không khinh địch.
Sở dĩ nói như vậy là để tùy tiện tìm một chủ đề, nhằm chuyển hướng sự chú ý khỏi nguyên nhân thực sự khiến nàng thỉnh thoảng thẫn thờ.
Lưu Dật gật đầu, ánh mắt vẫn rơi trên người nàng, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hạ Thanh chuyên chú ăn bánh bao uống sữa đậu nành, không hề phát giác được sự khác thường của hắn.
Nửa giờ trôi qua, nàng vừa ngồi xuống vị trí trong góc phòng huấn luyện, liền nghe được Dương Cao Phi ngạc nhiên kêu lên: “Lục Tổng.” Hạ Thanh còn chưa đeo tai nghe xong hẳn, “vèo” một tiếng liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng huấn luyện.
Thân ảnh cao lớn, thanh lãnh của người đàn ông sừng sững ngay cửa ra vào, ánh mắt cũng không nhìn về phía nàng, thần tình lạnh nhạt nói chuyện cùng Dương Cao Phi.
Trước khi đối diện với tầm mắt của hắn, Hạ Thanh vội vàng quay đầu lại, ra vẻ không biết hắn tới, nhanh chóng đeo tai nghe lên.
Cũng may Lục Căng không có tới gần nàng, mà chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn một vòng, dừng lại trên người nàng 2 giây, rồi trầm mặc rời đi.
Hạ Thanh lén lút ngó nhìn, xác nhận hắn đã rời đi mới âm thầm thở phào. Nếu tạm thời không thể đưa ra quyết định, vậy thì cứ trốn tránh trước đã.
Mãi cho đến đêm khuya khi nàng lên lầu, cũng không gặp lại bóng dáng của Lục Căng. Hạ Thanh vẫn như mọi ngày về đến phòng, đóng cửa phòng lại.
Chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại di động vang lên. Bởi vì ngày mai là trận tranh bốn mạnh, nên tối nay nàng định ngủ tương đối sớm. Nhìn đồng hồ, vừa đúng 21 giờ.
Hạ Thanh nhận điện thoại: “Alo, ca.” “Đã ngủ chưa?” Giọng nói có chút mệt mỏi của Hạ Lãng truyền đến.
“Vẫn chưa đâu, anh không phải vẫn còn ở công ty đấy chứ?” Anh ấy là một kẻ cuồng công việc, giờ này thật sự có khả năng vẫn còn đang ở trong công ty.
“Ừ, đang chuẩn bị về nhà đây. Khoảng mười ngày nữa, gia gia sẽ tổ chức một bữa yến tiệc, em nhất định phải tham gia.” Hạ Lãng không hề nói yến tiệc này là chuẩn bị cho nàng, vì sợ nàng sẽ có gánh nặng.
Chương 77:
Tin tức Hoàng Cốc tiến vào tứ cường lan truyền phô thiên cái địa, không một ai ngờ tới câu lạc bộ ngày xưa bị người ta coi thường vậy mà có thể đánh bại câu lạc bộ Tà Thần, thành công tiến vào tứ cường, dẫn tới đám dân mạng nghị luận ầm ĩ.
Buổi tối, Hạ Thanh cùng đội ngũ Hoàng Cốc chúc mừng việc tiến vào tứ cường. Cũng may Lục Căng không đến, nếu không thì nàng lại phải mất nửa ngày không được tự nhiên.
Ban đêm từ tửu lâu đi ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Gương mặt Hạ Thanh ửng đỏ vì đồ ăn cay, cảm giác ngột ngạt cũng giãn ra đôi chút.
Nàng chỉ vừa ngẩn người một lát, một chiếc xe quen thuộc như mọi ngày đã dừng lại bên cạnh, tài xế mở cửa xe, mời nàng lên xe.
Hạ Thanh vội nói: “Tạ ơn, ta tự đi được rồi, không cần làm phiền ngươi.” Lái xe cười cười, nói một câu “Không cần khách khí”, rồi vòng ra ghế lái.
Cảnh tượng này tự nhiên lọt vào mắt Lưu Dật, hắn siết chặt tay lái, sắc mặt rét run, nhưng lại không thể làm gì trước thế công của Lục Căng đối với Hạ Thanh.
Trở lại căn cứ, mở cửa lớn chỗ ở, đi vào phòng khách không một bóng người, Lục Căng không có ở đây. Hạ Thanh đi thẳng vào phòng của mình, vươn vai một cái rồi tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Cởi bỏ một thân “ngụy trang”, Hạ Thanh thoải mái đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước ấm áp xối lên người.
Trận tranh bốn mạnh được xếp lịch vào ngày kia, khoảng thời gian cách trận đấu trước đó không nhiều. Hiện tại các đội tiến vào bốn mạnh gồm có Bất Phạ, Thần Quan, Thương Vũ, và Hoàng Cốc.
Bất luận phải đối đầu với đội nào trong số trên, đối với Hoàng Cốc mà nói đều như nhau. Cho nên nàng dứt khoát lười bận tâm chuyện này, đợi đến ngày thi đấu hôm đó ghép cặp xong sẽ biết.
Hạ Thanh tắm rửa xong, lúc sấy tóc lại thẫn thờ nhìn mình trong gương, trong đầu hiện lên cảnh Lục Căng ôm nhẹ vai nàng, bên tai bất giác đỏ bừng. Trước khi rời khỏi đài thi đấu, hắn còn... lơ đãng chạm vào lòng bàn tay nàng, hỏng thật rồi...
Vội vàng lắc mạnh đầu mấy cái, cố gắng đem hình ảnh hắn văng ra ngoài.
Ban đêm đi ngủ lại luôn hiện lên khuôn mặt của hắn, cảm giác kỳ lạ không thể khống chế xâm chiếm trái tim, Hạ Thanh không biết tại sao mình lại nảy sinh loại cảm giác này đối với Lục Căng.
Nàng kéo chiếc chăn điều hòa mềm mại trùm kín đầu, cưỡng chế bản thân đuổi hắn ra khỏi não, đi ngủ, đi ngủ!
Hai ngày sau, bởi vì Hạ Thanh suy nghĩ hỗn loạn, không đoán được tình cảm của mình đối với Lục Căng, nên nàng dứt khoát né tránh hắn.
Sáng sớm một ngày trước trận đấu, nàng vừa từ phòng mình đi ra thì cửa phòng sát vách cũng bị mở ra. Hạ Thanh đầu cũng không ngoảnh lại, co cẳng chạy thẳng về phía trước, giống như người đàn ông tuấn mỹ sau lưng là hồng thủy mãnh thú vậy.
Nét mặt sâu thẳm của Lục Căng hơi trầm xuống, bước chân dừng lại 2 giây, rồi không nhanh không chậm đi về phía phòng khách, cũng không có đuổi theo nàng.
Hạ Thanh thật ra là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, nhất là lần trước hắn từng bước ép sát, hôn nàng đến mức gần như không thở nổi.
Cho nên vừa nhìn thấy hắn, nàng liền vô thức bỏ chạy, nhanh chóng ra khỏi cửa chính, đóng cửa lại rồi mới thở phào một hơi.
Lòng không yên đi vào trong căn cứ, ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy bánh bao thịt bắt đầu ăn.
Vừa ăn chưa được hai cái, có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Động tác cắn bánh bao của Hạ Thanh không dừng lại, nàng ngước mắt nhìn về phía người vừa tới.
Lưu Dật nhìn nàng, hỏi: “Hai ngày nay vì sao cứ luôn thẫn thờ vậy?” Bề ngoài Hạ Thanh hai ngày nay không khác gì bình thường, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, sẽ thấy nàng thường xuyên thẫn thờ.
Nguyên nhân thẫn thờ là bởi vì không biết nên xử lý mối quan hệ với Lục Căng như thế nào. Lục Căng là thiên Đạo nam chính, còn nàng chỉ là một vai p·h·áo thí lại ở cùng một chỗ với hắn, nhìn thế nào cũng thấy không ổn (không đối kình).
Mặc dù Lục Căng cũng không có bất kỳ quan hệ nào với nữ chính, nhưng đến nữ chính còn không được, thì một vai p·h·áo thí như nàng càng không cần phải nói.
Thế công của hắn rất mạnh, Hạ Thanh nói không động lòng là giả. Nàng rầu rĩ, do dự, lại cố kỵ vì lý do hắn là thiên Đạo nam chính, nên chậm chạp không cách nào đưa ra quyết định.
“Hoàng Cốc tiến vào bốn mạnh rồi, ta đang suy nghĩ trong bốn mạnh chúng ta sẽ đụng phải đội ngũ nào.” Hạ Thanh nói xong liền uống một ngụm sữa đậu nành, vị ấm áp vừa vặn lan tỏa trong miệng.
Lưu Dật ngừng lại mấy giây rồi nói: “Các đội ngũ khác đều rất mạnh, ghép cặp với đội nào thì chênh lệch cũng không lớn.” Càng tiến sâu vào giải, đụng phải đội ngũ có thực lực càng mạnh, vì thế lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.
Hạ Thanh gật gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng.” Kỳ thực nàng căn bản không lo lắng về trận đấu, ở kiếp trước đã giành được không biết bao nhiêu chức vô địch, nàng vẫn rất có nắm chắc, nhưng nàng sẽ không khinh địch.
Sở dĩ nói như vậy là để tùy tiện tìm một chủ đề, nhằm chuyển hướng sự chú ý khỏi nguyên nhân thực sự khiến nàng thỉnh thoảng thẫn thờ.
Lưu Dật gật đầu, ánh mắt vẫn rơi trên người nàng, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hạ Thanh chuyên chú ăn bánh bao uống sữa đậu nành, không hề phát giác được sự khác thường của hắn.
Nửa giờ trôi qua, nàng vừa ngồi xuống vị trí trong góc phòng huấn luyện, liền nghe được Dương Cao Phi ngạc nhiên kêu lên: “Lục Tổng.” Hạ Thanh còn chưa đeo tai nghe xong hẳn, “vèo” một tiếng liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng huấn luyện.
Thân ảnh cao lớn, thanh lãnh của người đàn ông sừng sững ngay cửa ra vào, ánh mắt cũng không nhìn về phía nàng, thần tình lạnh nhạt nói chuyện cùng Dương Cao Phi.
Trước khi đối diện với tầm mắt của hắn, Hạ Thanh vội vàng quay đầu lại, ra vẻ không biết hắn tới, nhanh chóng đeo tai nghe lên.
Cũng may Lục Căng không có tới gần nàng, mà chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn một vòng, dừng lại trên người nàng 2 giây, rồi trầm mặc rời đi.
Hạ Thanh lén lút ngó nhìn, xác nhận hắn đã rời đi mới âm thầm thở phào. Nếu tạm thời không thể đưa ra quyết định, vậy thì cứ trốn tránh trước đã.
Mãi cho đến đêm khuya khi nàng lên lầu, cũng không gặp lại bóng dáng của Lục Căng. Hạ Thanh vẫn như mọi ngày về đến phòng, đóng cửa phòng lại.
Chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại di động vang lên. Bởi vì ngày mai là trận tranh bốn mạnh, nên tối nay nàng định ngủ tương đối sớm. Nhìn đồng hồ, vừa đúng 21 giờ.
Hạ Thanh nhận điện thoại: “Alo, ca.” “Đã ngủ chưa?” Giọng nói có chút mệt mỏi của Hạ Lãng truyền đến.
“Vẫn chưa đâu, anh không phải vẫn còn ở công ty đấy chứ?” Anh ấy là một kẻ cuồng công việc, giờ này thật sự có khả năng vẫn còn đang ở trong công ty.
“Ừ, đang chuẩn bị về nhà đây. Khoảng mười ngày nữa, gia gia sẽ tổ chức một bữa yến tiệc, em nhất định phải tham gia.” Hạ Lãng không hề nói yến tiệc này là chuẩn bị cho nàng, vì sợ nàng sẽ có gánh nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận