Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 72: Lý Nhiên, không phụ ma danh!

**Chương 72: Lý Nhiên, không hổ danh ma đầu!**
ĐÁNG LẼ MAI MỚI ĐĂNG CHƯƠNG TIẾP THEO. NHƯNG VÌ ĐĂNG ĐẾN CHƯƠNG 80 ĐỂ THÔNG BÁO MỘT CÂU, TÁC GIẢ VẪN KHỎE MẠNH, MỖI NGÀY VIẾT HƠN VẠN CHỮ. CÁC TRANG MẠNG KHÁC TỪ CHƯƠNG 7X KHÔNG CẬP NHẬP NỮA, KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ TÁC GIẢ NGỪNG VIẾT, MÀ CHỈ CÓ NGHĨA LÀ TRANG ĐÓ DỪNG CẬP NHẬP THÔI NHÉ. ĐỪNG COI ĐẤY LÀ B.FALOO ĐỂ ĐÁNH GIÁ.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía nam nhân trên đài.
Y phục trắng, tuấn lãng vô song, trong mắt mang theo ba phần sát ý cùng ba phần khinh thường.
Mà Lý Thắng vừa rồi còn không ai bì nổi, giờ đây mặt mày tái mét như tờ giấy vàng, co quắp trên mặt đất, máu chảy không ngừng.
Lúc này, bỗng có người kinh ngạc thốt lên: "Lý Nhiên, hắn là Lý Nhiên!"
Theo tiếng hô này, bầu không khí tức khắc trở nên sôi trào.
"Lý Nhiên đã trở về?"
"Thật sự là Ma Môn Thánh tử Lý Nhiên!"
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, thật là hắn!"
"Chẳng lẽ hắn là tự mình trở về từ hôn?"
...
Những người con em gia tộc có mặt ở đó, sắc mặt đều thay đổi.
Lý Nhiên, con trai tộc trưởng Lý gia, Thánh tử đích truyền của U La điện!
Người mang đạo văn, Đại Đế chuyển thế, đệ nhất thiên tài hạo thổ, thiên phú thánh phẩm duy nhất trong ngàn năm qua...
Từng cái danh hiệu này, đè ép tất cả thiên kiêu đều không ngẩng đầu lên được.
Bóng ma của Lý Nhiên, tựa như một đám mây đen to lớn, bao phủ toàn bộ Vô Ương Thành!
Ngay cả người của Lý gia cũng đều ngơ ngác.
Lý Nhiên trở về từ lúc nào?
Không những đột ngột xuất hiện, còn ra tay đả thương Lý Thắng, điều này khiến bọn họ cảm thấy có chút bất an.
Tiêu Niên dừng bước chân.
Nhìn hai thân ảnh trên lôi đài, trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra.
"Trách sao Thanh Ca vẫn kiên trì, thì ra bọn họ đã sớm..."
...
Tiêu Thanh Ca kinh ngạc nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt.
Người đàn ông này lại một lần nữa từ trên trời giáng xuống, cứu vớt nàng trong lúc nguy nan.
"Lý Nhiên, cuối cùng ngươi cũng đã tới..."
Giọng nàng nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh trong mắt.
Chỉ chậm một chút nữa, e rằng nàng thực sự không chịu nổi.
Lý Nhiên trừng mắt nhìn nàng, "Lại gặp mặt, Tôn cô nương!"
Hắn nhấn mạnh ba chữ cuối, rõ ràng đang trách cứ nàng lừa gạt mình.
Hai người ở chung lâu như vậy, hắn còn không biết "Tôn Thanh Thanh" này lại chính là vị hôn thê của hắn!
Lúc trước hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không hề liên tưởng đến phương diện này, bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện liền có thể giải thích được.
Tiêu Thanh Ca ngượng ngùng cúi đầu, "Xin lỗi, người ta chỉ là muốn cho ngươi một bất ngờ..."
"Bất ngờ? Kinh hãi thì có!" Lý Nhiên tức giận nói.
"Ta sai rồi, được chưa ~"
Trên mặt Tiêu Thanh Ca còn vương giọt nước mắt, nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ, "Có điều, có thể nhìn thấy ngươi bình an trở về, thật tốt!"
Lý Nhiên nghe vậy trầm mặc.
Hồi tưởng lại quãng thời gian hai người ở chung trong Thập Vạn Đại Sơn, đáy mắt hiện lên một tia ôn nhu.
"Đợi chút nữa ta sẽ xử lý ngươi!"
"Đợi một chút người ta mặc cho ngươi xử lý."
Tiêu Thanh Ca nắm lấy góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lý Nhiên: "..."
Hắn quay đầu, nhìn về phía Lý Thắng dưới đài, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
...
Lý Thắng cảm thấy toàn thân gân cốt như muốn vỡ vụn.
Vốn dĩ một kích này chắc chắn thành công, Tiêu Thanh Ca chỉ lát nữa là vong mạng, hắn lại đột nhiên bị một cỗ linh lực mênh mông đánh tan.
"Rốt cuộc là ai..."
Hắn ngẩng đầu nhìn lên đài, nước tiểu suýt chút nữa thì són ra vài giọt.
"Lý, Lý Lý Lý Nhiên?!"
"Tên Ma Đầu này trở về từ khi nào?"
Lý Thắng sống lưng tê dại.
Mặc dù hắn là đường ca của Lý Nhiên, nhưng chính vì vậy, hắn mới biết người đường đệ này đáng sợ đến mức nào!
"Nhiên đệ, đệ trở về khi nào, sao không nói một tiếng với trong nhà?"
Lý Thắng gắng gượng đứng lên, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.
Lý Nhiên cười lạnh, "Ta trở về Vô Ương Thành, còn phải báo cáo với ngươi sao?"
Lý Thắng trong lòng run lên, "Ta không có ý đó..."
Lý Nhiên giơ tay ngắt lời: "Nếu như ta không nghe lầm, ngươi vừa nói muốn đại diện ta tới từ hôn?"
Lý Thắng nuốt một ngụm nước bọt, "Đây là gia tộc an bài, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự..."
"Vậy giết Tiêu Thanh Ca, cũng là gia tộc an bài?"
"Cái này..."
Lý Thắng run lên, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
Lý Nhiên vươn tay, một cỗ hấp lực to lớn truyền đến, trong nháy mắt hút Lý Thắng tới.
Bóp cổ hắn giữa không trung, giọng nói lạnh lẽo như băng sương: "Dám động thủ với vị hôn thê của ta? Lý Thắng, ngươi chán sống rồi phải không?!"
Lý Thắng sắc mặt xanh mét, giãy dụa giữa không trung như kẻ chết đuối.
Người Lý gia thấy vậy, nhất thời lo lắng.
Lý gia chấp sự bước ra, lo lắng nói: "Nhiên thiếu gia, ngàn vạn lần xin đừng xúc động! Dựa theo tộc quy, đồng tộc tương tàn là trọng tội a!"
"Hửm?"
Lý Nhiên nhìn về phía hắn, "Ngươi đang dạy ta làm việc?"
Một cỗ áp lực cực lớn truyền đến, trực tiếp đè hai đầu gối chấp sự quỳ xuống đất, nằm rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích!
Những người khác đều lạnh cả nửa người.
Xong rồi, Lý Nhiên lần này thực sự nổi giận!
Đại sự không hay rồi!
...
Lý gia là một gia tộc khổng lồ, thế lực chằng chịt phức tạp.
Không phải tất cả mọi người đều tin phục nhất mạch tộc trưởng.
Trong đó, một nhóm người do đại trưởng lão cầm đầu, thường xuyên trong tối ngoài sáng đối nghịch với tộc trưởng.
Mà Lý Thắng, thân là con trai của đại trưởng lão, đứng sau làm rất nhiều chuyện kết bè kéo cánh, xu nịnh, cũng dùng những việc này để bôi nhọ Lý Nhiên.
Có thể nói, một nửa ác danh của Lý Nhiên là do Lý Thắng tạo ra!
Những điều này Lý Nhiên đều biết, chỉ là ở xa U La điện, không thèm để ý đến hắn mà thôi.
Không ngờ hắn lại ngang ngược đến thế!
Lý Nhiên một tay bóp cổ hắn, thanh âm lạnh lùng: "Hôn ước một ngày không hủy, Tiêu Thanh Ca một ngày là vị hôn thê của ta!"
"Lý Thắng dám ra tay hạ sát thủ với vị hôn thê của ta, coi thường luân thường đạo lý, tổn hại lẽ phải, đáng phải giết chết để làm gương!"
"Xét thấy hắn không thành công, tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó mà tránh!"
"Phế bỏ tu vi, răn đe!"
Linh lực trong tay Lý Nhiên phun trào, truyền vào trong cơ thể Lý Thắng.
Linh lực cuồn cuộn mãnh liệt, trong nháy mắt phá hủy kinh mạch!
Lý Thắng cả người co giật, hai mắt trợn trắng, máu tươi không ngừng chảy ra từ thất khiếu.
"Bịch."
Lý Nhiên buông tay, Lý Thắng ngã trên lôi đài, nằm im như một đống bùn nhão.
Toàn bộ kinh mạch của hắn bị phá hủy từng khúc, đan điền trống rỗng, từ giờ khắc này, hắn đã trở thành phàm nhân mà hắn khinh thường nhất.
Dù cho có tiên đan, cũng không thể cứu vãn!
Mọi người nhìn thấy cảnh này, nhất thời ai nấy đều kinh hãi!
Đây chính là con trai của đại trưởng lão Lý gia, đệ tử nội môn Chính Nhất Tông a!
Chỉ vì động thủ với Tiêu Thanh Ca, mà tu vi đã bị phế?
Lý Nhiên quả nhiên không hổ danh ma đầu!
Quá độc ác!
Lý Nhiên một cước đá Lý Thắng xuống lôi đài, vừa vặn rơi trúng trước mặt Lý gia chấp sự.
"Đưa hắn về Lý phủ."
"Rõ."
Chấp sự sợ đến mức chân tay mềm nhũn, nào dám trái lệnh hắn, ôm lấy Lý Thắng lảo đảo rời đi.
Lý Nhiên nheo mắt, quét nhìn xuống đài.
Các đệ tử của những gia tộc khác đều vội vàng cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Trong lòng bọn họ đều thầm kiểm điểm, xem có đắc tội qua Tiêu Thanh Ca hay không, ngàn vạn lần đừng để sát thần này tìm tới cửa!
May mắn thay Lý Nhiên không nói gì thêm, xoay người cùng Tiêu Thanh Ca sóng vai đi vào Tiêu phủ.
Mọi người nhìn lôi đài nhuốm máu kia, trong lòng đồng loạt nảy ra một ý nghĩ:
Tiêu gia, không thể động vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận