Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 626: Lý thánh tử khổ não! .

**Chương 626: Nỗi khổ của Lý thánh tử!**
"Bí mật không thể nói ư?"
Dịch Thanh Lam lặng lẽ che cổ tay, ửng đỏ trên mặt mơ hồ nóng lên. Bí mật này đúng là không thể để người khác nhận ra.
Trước đây, do nhân duyên, nàng và Lý Nhiên bị sợi chỉ đỏ này trói buộc, đồng thời cũng đem vận mệnh của hai người cột chặt vào nhau.
Bất luận cách xa bao nhiêu, bất luận có ở cùng một thời không hay không, nàng đều có thể giao lưu với Lý Nhiên mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Còn có thể cảm nhận được trạng thái thân thể của đối phương, hoàn cảnh xung quanh, thậm chí ngay cả cảm giác cũng có thể cộng hưởng.
Đồng thời, mối liên hệ này vẫn không ngừng tăng cường.
Mặc dù Lý Nhiên bị nhốt trong Hỗn Nguyên kính, nàng vẫn nhận được tin tức cầu cứu của đối phương, đồng thời còn nhận ra bộ dạng của Mông Dã.
Nếu bị người khác biết, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung.
"Nếu Lãnh Vô Yên biết được, bần đạo còn mặt mũi nào làm người!"
Dịch Thanh Lam khẽ mím môi, thần tình trở nên khẩn trương.
Thấy nàng cúi đầu không nói, ánh mắt Lãnh Vô Yên càng thêm nghi hoặc. Chẳng lẽ giữa hai người này thực sự có gì mờ ám?
"Dịch Thanh Lam, rốt cuộc ngươi..."
"Khụ khụ."
Đúng lúc này, Lý Nhiên móc ra một khối ngọc thạch, đứng ra nói: "Trước đây Thanh Lam sư tôn cho ta một khối Linh Ngọc, ta dùng nó để liên lạc với nàng."
Nói xong, hắn nháy mắt với Dịch Thanh Lam.
Dịch Thanh Lam phản ứng kịp, gật đầu lia lịa,
"Không sai, khối Linh Ngọc này được bần đạo thiếp thân uẩn dưỡng nhiều năm, đã cùng bần đạo tâm ý tương thông, 'thiên lý truyền âm' gì đó căn bản không thành vấn đề."
"Thật sao?"
Lãnh Vô Yên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng trên khối ngọc thạch này, quả thật có khí tức của Dịch Thanh Lam, với thủ đoạn của nàng, muốn làm đến trình độ này cũng không phải việc khó.
Sở Linh Xuyên hừ một tiếng,
"Ta nói vừa rồi ngươi lấy ra toàn những thứ bình thường, hóa ra bảo bối chân chính đã sớm đưa cho người khác."
Vốn cho rằng thanh kiếm can đảm của mình là đặc biệt nhất, không ngờ Lý Nhiên đã sớm có bảo vật thiếp thân của người khác.
Bị nàng làm cho phân tâm, Lãnh Vô Yên cũng không hỏi thêm nữa.
"Hai người này thực sự là quá đáng, không được, Bổn Tọa cũng phải tìm một vật thiếp thân tặng cho Nhiên Nhi."
"Ừm, trước đây hình như có cái yếm kia mà?"
Lãnh Vô Yên không biết nghĩ tới điều gì, gò má ửng đỏ. Dịch Thanh Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải Lý Nhiên kịp thời ra mặt giải vây, vừa rồi nàng thật không biết nên giải thích thế nào.
"Sao rồi, vẫn là đệ tử phản ứng nhanh chứ?"
Lý Nhiên thông qua hồng tuyến truyền âm.
Nhân duyên hồng tuyến tuy không phải chuyện gì không thể cho người khác thấy, nhưng với tính cách của Lãnh Vô Yên, sau khi biết chắc chắn sẽ ghen.
Đến lúc đó không chừng còn gây ra loạn gì.
Nếu để lộ mối quan hệ giữa hắn và Dịch Thanh Lam thì nguy to.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, Dịch Thanh Lam cười liếc hắn một cái,
"Coi như ngươi lanh lợi."
Khối ngọc thạch kia đúng là nàng tặng cho Lý Nhiên.
Bất quá cũng chỉ là một tín vật mà thôi, không có tác dụng 'thiên lý truyền âm' gì cả, may mà Lãnh Vô Yên không kiểm tra kỹ, nếu không chắc chắn sẽ lộ tẩy.
"Nhưng sao ngươi mãi mới nói, bần đạo suýt chút nữa không kiên trì nổi."
"Ách, cái này hả..."
Lý Nhiên gãi đầu.
Hắn sẽ không nói cho Dịch Thanh Lam biết, vừa rồi suýt chút nữa không tìm được khối ngọc thạch kia. Không phải hắn không để ý, mà là nhận được quá nhiều tín vật...
Tiêu Thanh Ca, Lâm Lang Nguyệt, Tần Như Yên, Nhạc Kiếm Ly, còn có hai vị công chúa, chỉ riêng ngọc thạch đã có vài khối, còn chưa tính những đồ vật hỗn tạp khác, hắn phải lục lọi một hồi mới tìm được tín vật của Dịch Thanh Lam.
Lý Nhiên xoa cằm,
"Phải tìm thời gian sắp xếp lại mới được, ai~ mị lực quá lớn cũng rất khổ não a."
Lúc này, Lãnh Vô Yên lên tiếng: "Chuyện cần nói cũng đã nói xong, Nhiên Nhi bình an vô sự, hai vị chưởng môn sự vụ bận rộn, Bổn Tọa sẽ không giữ các ngươi lại."
Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam liếc nhau.
Hay cho câu, đây là trực tiếp hạ lệnh trục khách mà.
Sở Linh Xuyên lúc này nói: "Tông môn có trưởng lão xử lý, ta chính là người rảnh rỗi, không có gì vội vàng cả."
Dịch Thanh Lam phụ họa: "Bần đạo cũng không vội."
Lãnh Vô Yên cau mày: "Có thể các ngươi dù sao cũng là nhất tông chi chủ, ở lại U La Điện mãi cũng không tiện lắm?"
Sở Linh Xuyên khoanh tay nói: "Trải qua chuyện Thần Đạo Cung, trong mắt người ngoài, ba tông chúng ta đã gắn bó chặt chẽ không thể tách rời. Lại nói chúng ta đến bái tông, Lý Nhiên lại là đệ tử của chúng ta, danh chính ngôn thuận, có gì phải tránh né?"
Dịch Thanh Lam gật đầu,
"Bần đạo cũng nghĩ vậy."
"Cái này..."
Lãnh Vô Yên thực ra không muốn đuổi các nàng đi, chỉ là muốn tìm cơ hội ở cùng Lý Nhiên mà thôi. Nhưng loại chuyện này lại không thể nói thẳng...
"Vậy quyết định vậy đi."
Sở Linh Xuyên đứng dậy duỗi người, để lộ vòng eo thon thả trắng nõn,
"Không cần an bài phòng cho ta, ta ở cùng với Lý Nhiên là được."
Dịch Thanh Lam vẻ mặt khẩn trương nói: "Bần đạo cũng muốn ở cùng!"
Lãnh Vô Yên bất đắc dĩ thở dài. . . . Xem ra là không đuổi được rồi.
Có hai viên Dạ Minh Châu này ở đây, phỏng chừng không có cơ hội nào để ở riêng cùng Lý Nhiên.
"Cái nghiệt đồ này, hết lần này đến lần khác cứ chọc giận các nàng."
Lãnh Vô Yên u oán trừng Lý Nhiên.
Lý Nhiên gãi đầu, không hiểu sao sau lưng đột nhiên thấy lạnh...
Lạc Tuyết sơn.
Trong phòng, Lý Nhiên khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên đương nhiên không thể ở cùng hắn. Ít nhất là không thể trắng trợn không kiêng nể như vậy.
Bốn thầy trò các nàng được an bài ở La Sát sơn, ở gần tẩm cung của chưởng môn, có Lãnh Vô Yên tọa trấn, không ai dám tới tìm Lý Nhiên.
Tần Như Yên cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn hắn vẫn tràn đầy u oán. Điều này cũng khiến Lý Nhiên bớt phiền phức.
Cuối cùng cũng có thời gian làm "chính sự".
"Xuy Tuyết, có thể bắt đầu."
"Vâng, phu quân."
Thương Lam Xuy Tuyết quay lưng về phía hắn, chậm rãi cởi y phục, để lộ tấm lưng trắng nõn không tỳ vết. Cột sống lấp lánh Long Văn mờ nhạt.
"Hy vọng Thánh Long có thể kiên trì."
Lý Nhiên giơ ngón tay lên, chậm rãi chạm vào long chi, trước mắt nhất thời trời đất quay cuồng, bên tai vang lên tiếng Long Ngâm quen thuộc.
"Huyết sắc hoang nguyên, ta tới rồi!"
Huyết sắc hoang nguyên.
Huyết hà vốn luôn bình lặng, lúc này sóng lớn cuồn cuộn, bọt sóng cao vài chục trượng, mùi máu tanh nồng nặc như thật.
Long tộc tụ tập bên bờ, nhìn huyết hà cuộn trào, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Diễm Cốt cau mày nói: "Thánh Long rốt cuộc là bị sao vậy?"
Phong Tòng Vân lắc đầu: "Không rõ, nhưng với trạng thái của Thánh Long, xem ra tình hình không được lạc quan cho lắm."
"Ai~."
Diễm Cốt thở dài.
Tuy bọn họ đều biết, Thánh Long đã yên diệt, bây giờ chỉ còn lại một đoạn ý chí. Nhưng dù vậy, vẫn là lãnh tụ tinh thần của Long tộc.
Nếu đoạn ý chí này có thể tồn tại, đối với toàn bộ Long tộc đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Đương nhiên, ý nghĩ này rất không thực tế...
Thương Lam Nguyệt đứng giữa không trung, nhìn xuống huyết hà,
"Đại ca còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Thương Lam Vô Cực thở dài,
"Phỏng chừng không đến nửa nén hương."
"Đại ca..."
Thương Lam Nguyệt lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Không hiểu sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên thân ảnh thiếu niên nhân tộc kia.
"Có lẽ chỉ có hắn... ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận