Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 653: Xác trung sinh linh, đến cùng ai mới là oan chủng ? .

**Chương 653: Xác trùng sinh linh, đến cùng ai mới là oan chủng?**
Hồi lâu, hào quang chói mắt tiêu tan.
Đám người rốt cuộc cũng thấy rõ đồ vật bên trong vỏ trai.
"Đây là?!"
Chủ Quán ánh mắt trong nháy mắt trợn tròn.
Chỉ thấy bên trong vỏ trai đang mở, nằm một "cô nương" to bằng bàn tay.
Trên người không một mảnh vải, mái tóc dài trắng như tuyết miễn cưỡng che khuất những bộ vị mấu chốt, gò má tinh xảo giống hệt nhân tộc, đôi mắt đen láy linh động, đang tò mò đánh giá xung quanh.
Chú ý tới ánh mắt ném tới từ chu vi, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng thẹn thùng.
Hai chân nó liền ngay tại bên trên vỏ trai, căn bản không có chỗ nào để trốn, dứt khoát đưa tay nắm lấy sát biên giới vỏ trai, tựa như đắp chăn, đem hai mảnh vỏ trai khép lại.
Rốt cuộc lại né trở về. Không khí tĩnh mịch không một tiếng động.
Chủ Quán giật giật tiếng nói, khó nhọc nói: "Đây, đây là Linh Mị!"
Lời vừa nói ra, đám người mới hồi phục tinh thần, bốn phía nhất thời náo động một mảnh!
"Thực sự là Linh Mị!"
"Ta cho rằng ngày hôm nay có người mở ra Linh Châu đã là vận khí bùng nổ, không ngờ tên này cư nhiên lại khai xuất ra Linh Mị?!"
"Ta không thể tiếp thu!"
"Ghê tởm a, cơ duyên lớn bằng trời lỡ mất dịp tốt!"
Có người nghẹn họng nhìn trân trối, có người bóp cổ tay thở dài.
Ai có thể ngờ, lớp xác ngoài thô ráp xấu xí kia, dĩ nhiên lại ẩn chứa chí bảo như vậy? Nếu như nói Linh Châu là trong một trăm có một, vậy xác suất Linh Mị xuất hiện có thể nói là vạn người không có một!
Tuy Chủ Quán làm ăn nhiều năm như vậy, ngọc trai tinh qua tay không có một vạn thì cũng có tám ngàn, Linh Châu lớn lớn nhỏ nhỏ xuất hiện không ít, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Linh Mị trong truyền thuyết!
Kết quả còn bị hắn bán đổ bán tháo nửa giá!
Mới vừa rồi đám người còn cười nhạo Lý Nhiên là oan chủng, bây giờ từng người một đều ruột hối hận xanh. Ngay cả Thương Lam Nguyệt cũng có chút ngây người.
Nàng tò mò nhìn về phía Lý Nhiên.
"Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu đã nhìn ra được nơi này có đồ đạc?"
Lý Nhiên lắc đầu.
"Chỉ là vận khí tốt mà thôi."
"Thật sao?"
Thương Lam Nguyệt đôi lông mày hơi nhíu.
Rõ ràng là đồ vật không ai muốn, Lý Nhiên lại đột nhiên ra tay mua, cảm giác giống như là đã nhận định đúng. Nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy không có khả năng.
Vỏ trai kia có thể cắt đứt toàn bộ cảm giác, ngay cả nàng đều không cách nào nhìn thấu, hơn phân nửa thật đúng là do vận may tốt.
"Đây chính là nam nhân được Long Khí gia thân sao? Khí vận đúng thật là khủng bố."
Thương Lam Nguyệt thầm tặc lưỡi. Lúc này, Lý Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Đồ chơi này đến cùng có ích lợi gì?"
Thương Lam Nguyệt: "..."
Nghĩ cả nửa ngày, người này còn không biết mình thu hoạch được cái gì?
Chú ý tới ánh mắt tham lam của người xung quanh, Thương Lam Nguyệt thấp giọng nói: "Đợi lát nữa hẵng nói, nơi đây không thích hợp để ở lâu."
Tiền không thể lộ ra ngoài.
Huống hồ hai người thân phận đặc thù, không thích hợp phô trương quá mức, vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Mắt thấy người chung quanh càng xích lại gần, Thương Lam Nguyệt nắm lấy cánh tay Lý Nhiên, thân ảnh hai người trong nháy mắt tiêu tán.
"Tấm tắc, nửa viên vân thạch, đổi được một cái Linh Mị, đi đâu nói rõ lý lẽ được đây?"
"Nếu không phải Vô Ưu Thành có p·h·áp tắc trấn áp, nói cái gì ta cũng phải làm một phen!"
"Hai người kia thoạt nhìn không đơn giản..."
Đám người nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt thổn thức.
Cùng Trọng Bảo như vậy lỡ mất dịp tốt, chênh lệch trong nội tâm có thể tưởng tượng được.
Trong đám người, một nam tử độc nhãn, mâu quang chớp động, xoay người bay vút đi.
...
Tùng Hạc lầu. Nhã gian lầu hai.
Thương Lam Nguyệt vỗ tay phát ra tiếng, khí cơ vô hình bao phủ gian phòng, đem toàn bộ thanh âm cùng thần thức ngăn cách bên ngoài.
"Cầm ra xem một chút ah."
"Ừm."
Lý Nhiên lấy ngọc trai tinh ra.
Chỉ thấy hai miếng vỏ trai vẫn như cũ đóng chặt, lớp bùn đất bên trên bong ra từng chút, lộ ra đường vân nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút huyền ảo. Đông đông đông.
Lý Nhiên dùng ngón tay gõ gõ.
Trong khoảnh khắc, hai miếng vỏ sò tách ra một khe hở, một đôi mắt đen láy hướng ra phía ngoài dò xét. Cảm giác không có nguy hiểm gì, mới cẩn thận mở vỏ sò ra.
Chú ý tới ánh mắt của Lý Nhiên, gò má tiểu nhân đỏ lên, xấu hổ dùng tóc dài bao lấy chính mình.
"Đây chính là Linh Mị?"
Lý Nhiên rất là hiếu kỳ.
Thật khó tưởng tượng, bên trong vỏ sò nho nhỏ, có thể tạo ra sinh linh kỳ lạ như vậy.
"Ngọc trai tinh là do thiên địa dưỡng dục, lấy nhật tinh nguyệt phách làm thức ăn, mà Linh Mị, lại là sản vật sau khi Nhật Nguyệt Tinh Hoa dung hợp đại đạo, chính là chí bảo không thể trân quý hơn."
"Nói cách khác, thứ này chính là đại đạo bản thân."
"Dung hợp đạo tắc càng nhiều, Linh Mị lại càng gần với hình người, có người nói, đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn hóa hình, liền có thể thoát khỏi sự ràng buộc của vỏ trai, 'Bạch Nhật Phi Thăng', 'Vũ Hóa Đăng Tiên'."
Lý Nhiên nghe xong chau mày lại.
"Cái đồ chơi nhỏ này lợi hại như vậy?"
"Cho nên mới nói, vận may của ngươi đúng thật là tốt đến thái quá."
Thương Lam Nguyệt lắc đầu cảm thán.
Linh Mị này linh trí đã mở, hóa hình cũng đã gần hoàn mỹ, đại đạo ẩn chứa trên người tuyệt đối không đơn giản. Thậm chí, nàng thấy rồi đều hết sức tâm động.
Lý Nhiên nheo cằm lại, nói: "Thế nhưng ngươi vẫn chưa nói, nó đến cùng có ích lợi gì?"
"Tác dụng thì có rất nhiều."
Thương Lam Nguyệt bẻ ngón tay nói: "Phụ trợ tu hành, tìm bảo vật tránh nạn, luyện đan luyện khí... nếu như ngại phiền phức, trực tiếp ăn cũng được."
Lý Nhiên sửng sốt.
"Còn có thể ăn?"
"Đương nhiên."
"Ngọc trai tinh bản thân chính là tiên tài, tiên tài không phải chính là dùng để ăn sao?"
"Chỉ cần ăn Linh Mị này, có thể đề thăng cảm ngộ đại đạo, thậm chí trực tiếp 'Lấy Thân Hợp Đạo', chỉ bất quá có hơi xa xỉ, hiệu quả không được tốt bằng luyện đan."
Thương Lam Nguyệt ngữ khí bình thản, dường như đây là việc rất tầm thường.
Linh Mị dường như cũng nghe hiểu được, ôm lấy đầu gối run rẩy, ánh mắt ngập nước, cảm giác lập tức sắp khóc lên. Lý Nhiên nhíu chặt chân mày.
Gia hỏa nhỏ này bất luận tướng mạo hay hành vi cử chỉ, thật sự đều quá giống người, hắn vô luận thế nào đều không nỡ ra tay, vẫn là giữ ở bên người làm một món đồ trang sức thì hơn.
Linh Mị lau nước mắt.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc làm ra quyết định.
Há mồm phun ra một viên hạt châu nhỏ, sau đó hai tay dâng lên đưa cho Lý Nhiên.
"Đây là..."
"Bản mệnh Linh Châu."
Thương Lam Nguyệt nháy mắt mấy cái.
"Đây là tinh hoa đại đạo trên người Linh Mị, còn không mau nhận lấy?"
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, Lý Nhiên mới phản ứng được.
"Nguyên lai ngươi mới vừa rồi là dọa nạt nó?"
Thương Lam Nguyệt cười híp mắt nói: "Đồ chơi này rất tinh quái, trước không hù dọa, làm sao nó có thể đơn giản nói rõ ngọn nguồn?"
Linh Mị xác thực có thể ăn, nhưng đó là phung phí của trời.
Bản mệnh Linh Châu mới là vật quý nhất trên người nó.
Có được viên châu này, coi như đã trở thành chủ nhân của Linh Mị, không chỉ có thể cảm ngộ đại đạo trong đó, mà còn không ảnh hưởng đến Tạo Hóa của Linh Mị. Nhưng đồng thời cũng có nghĩa, Linh Mị sẽ triệt để mất đi tự do, từ đây chỉ có thể đi theo Lý Nhiên cả đời.
Lý Nhiên đưa tay hướng về Linh Châu.
Trong nháy mắt va chạm, Linh Châu hóa thành Thủy Khí, trực tiếp thấm vào trong da thịt, không còn thấy đâu.
Oanh!
Bên tai một tiếng nổ vang, trong thức hải gió nổi mây phun!
Trong tử phủ Vân Khí bốc lên, ý thức Lý Nhiên trong nháy mắt rơi vào Hỗn Độn, bên ngoài thân kim sắc phù triện cấp tốc lan tràn! Tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng hắn phảng phất có thể cảm giác được, đại đạo đang ở ngay trước mắt!
Có thể chạm tay đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận