Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 307: Ôm hết đồ đệ, ôm sư phụ ?

Chương 307: Ôm đồ đệ, ôm cả sư phụ?
Nhạc Kiếm Ly có chút kỳ quái nhìn thiếu nữ trước mắt.
Rõ ràng dáng người cao gầy, mày thanh mắt sáng, khí chất ngạo nghễ siêu phàm thoát tục, vậy mà tên lại là Lý Thiết Trụ?
Chuyện này ngược lại cũng quá mức đi!!
Lý Nhiên trừng Sở Linh Xuyên một cái, truyền âm nói: "Ngươi không biết đặt tên thì cũng đừng có tùy tiện đặt tên như thế, ngươi đã thấy qua cô nương nào lại đi gọi là Thiết Trụ chưa?"
Sở Linh Xuyên đau đầu, truyền âm nói: "Ngươi lại không bàn bạc trước với ta, nên ta liền tùy tiện nói một cái thôi."
"Ta thật sự phục rồi..."
Lý Nhiên có chút nhức đầu.
Nhạc Kiếm Ly chào hỏi: "Xin chào, Lý cô nương, không đúng, phải gọi là Lý sư muội mới đúng chứ?"
Vừa rồi sư tôn nói là đệ tử mới thu nhận, tự nhiên nên tính là sư muội của nàng.
Lý Nhiên nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc kia, cười nói: "Vị này hẳn là Nhạc thủ tịch đi? Lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố nhiều hơn."
Tiếp đó liền bước nhanh tới trước, cho nàng một cái ôm nhiệt tình.
Nhạc Kiếm Ly cả người đều ngây ngẩn.
Nàng không quá thích ứng với việc tiếp xúc thân mật cùng người khác, cho dù đối phương là một cô nương.
"Bất quá khí tức này, sao lại cảm thấy có chút quen thuộc?"
Nàng hơi có chút ngây người, trong lúc nhất thời lại quên tránh thoát.
Hai người cứ như vậy ôm nhau ở đó.
Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt lại.
Nàng tức giận đến mức rối tinh rối mù truyền âm nói: "Lý Nhiên, mau buông tay ra cho ta, không được đụng vào đồ đệ của ta!"
Lý Nhiên làm như không nghe thấy, hai tay ôm càng chặt hơn.
"Nhạc thủ tịch có thể nói là thần tượng của ta, hôm nay được gặp, quả nhiên không tầm thường chút nào."
Nhạc Kiếm Ly phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm.
"Lý sư muội khách khí rồi, hoan nghênh ngươi gia nhập Vạn Kiếm Các."
Lý Nhiên cười híp mắt nói: "Trên người Nhạc thủ tịch thật là thơm."
"A? Cảm ơn."
Nhạc Kiếm Ly đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, không hiểu sao có chút mặt đỏ.
Sao lại cảm thấy Lý sư muội này có chút kỳ lạ?
"Tên hỗn đản này!"
Sở Linh Xuyên đã sắp không khống chế được chính mình
Lúc này, Nhạc Kiếm Ly chú ý tới Thẩm Nịnh ở bên cạnh, hiếu kỳ nói: "Tiểu muội muội này, cũng là đệ tử mới thu nhận của sư tôn sao?"
Thẩm Nịnh cũng đã thay đổi tướng mạo.
Tuy vẫn là một tiểu nha đầu phấn nộn đô đô cực kỳ đáng yêu, nhưng đã nhìn không ra dáng vẻ trước kia.
Lý Nhiên gật đầu nói: "Không sai, đây là muội muội của ta, tên là Lý Cương Đản. Tới, Cương Đản, gọi tỷ dâu... Khụ khụ, gọi thủ tịch."
Thẩm Nịnh hiểu chuyện nói: "Thủ tịch tỷ tỷ, chào tỷ."
"Cương Đản muội muội, chào muội."
Nhạc Kiếm Ly buồn cười nói: "Cương Đản, Thiết Trụ... Tên của hai tỷ muội các ngươi rất hợp nhau đấy."
Nàng nhớ ra cái gì đó, hiếu kỳ nói: "Sư tôn, ta nhớ được người đã rất lâu không thu nhận đệ tử, sao lần này lại một lượt thu nhận hai người?"
Sư tôn ngay cả sự vụ của tông môn cũng không buồn quản lý, vậy mà lại còn có hứng thú thu nhận đệ tử thân truyền?
Sở Linh Xuyên ánh mắt chớp động, "Chủ yếu là tỷ muội các nàng thực sự quá đáng thương."
"Đáng thương?"
Nhạc Kiếm Ly có chút khó hiểu
Sở Linh Xuyên nói năng lung tung: "Gia cảnh các nàng bần hàn, nghèo rớt mùng tơi, áo quần không đủ che thân, bụng ăn không no. Còn bị bán vào nhà người khác làm thị nữ, mỗi ngày đối với các nàng không đánh thì mắng, cuộc sống trôi qua thật sự thê thảm."
"Ta nhìn không đành lòng, thấy thiên phú các nàng không tệ, liền dứt khoát thu nhận vào môn hạ."
Lý Nhiên: "..."
Hắn ôm mặt.
Thị nữ?
Không đánh thì mắng?
Chuyện này biên ra cũng quá bất hợp lý rồi!
Nhạc Kiếm Ly gật đầu, "Không ngờ thân thế Lý sư muội lại thê thảm như thế, sư tôn làm như vậy đúng là công đức một kiện."
Sở Linh Xuyên giả bộ thở dài, "Không có biện pháp, ai bảo ta có lòng dạ bồ tát chứ?"
Khóe miệng lại hơi nhếch lên, thần tình đắc ý liếc Lý Nhiên một cái
Lý Nhiên con ngươi chuyển động, thấp giọng nói: "Sư tôn nói không sai, trước khi gặp được ngài, nhân sinh của ta quả thực ảm đạm vô quang."
Sở Linh Xuyên sửng sốt, "A?"
Lý Nhiên đôi mắt trong veo, động tình nói: "Cảm tạ sư tôn, đã cứu chúng ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng!"
Nói rồi nhào thẳng vào trong lòng Sở chưởng môn.
"!!"
Sở Linh Xuyên cả người căng thẳng, gò má đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết nên để đâu.
Bị đối phương ôm chặt, gần như có thể cảm giác được nhịp tim đối phương đập.
Nàng run rẩy truyền âm nói: "Ngươi, ngươi làm gì thế? Mau buông ta ra!"
Lý Nhiên hừ hừ nói: "Không buông, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn?"
Sở Linh Xuyên muốn đẩy hắn ra, nhưng một chút khí lực cũng không dùng được, mà Nhạc Kiếm Ly đang ở ngay bên cạnh, lại lo lắng bị nhìn ra manh mối.
Trong lúc nhất thời trong lòng hoảng loạn không chịu nổi.
Nàng xấu hổ và giận dữ nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Lý Nhiên nói: "Nói xin lỗi ta."
"Xin lỗi, được chưa?"
"Hừ, một chút thành ý cũng không có."
"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Sở Linh Xuyên nhìn gò má của hắn, quỷ thần xui khiến tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Người ta sai rồi. Lần sau không dám nữa ~"
Nhìn bộ dáng khéo léo mặt đỏ hồng kia, trái tim Lý Nhiên bỗng nhiên đập loạn nhịp.
Hắn có chút không tự nhiên buông tay ra, "Khụ khụ, vậy lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi..."
Sở Linh Xuyên cúi đầu, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống
Nhạc Kiếm Ly ngược lại là không nhìn ra dị thường gì.
"Lý sư muội, ngươi vẫn là lần đầu tiên tới Vân Kiếm Đảo chứ? Không bằng ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh, làm quen một chút với hoàn cảnh nơi đây?"
Lý Nhiên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, "Vậy làm phiền Nhạc thủ tịch rồi."
"Không có gì."
Hai người nói với Sở Linh Xuyên một tiếng, rồi kề vai rời khỏi Phong Sương Điện.
Mà Sở Linh Xuyên vẫn ngây người đứng tại chỗ, phảng phất như pho tượng không hề nhúc nhích
"Hắn vừa rồi lại dám ôm ta?"
"Vẫn là ngay trước mặt Kiếm Ly?"
"Cái tên đăng đồ tử này!"
Gò má nàng nóng hổi, dường như nóng bừng lên, cả người đều choáng váng.
Lúc này, Thẩm Nịnh kéo kéo y phục của nàng, giọng nói non nớt vang lên: "Sư tôn, ban đêm chúng ta ngủ ở đâu?"
Sở Linh Xuyên phục hồi tinh thần lại, nói: "Đương nhiên là cùng ta ở tại tẩm cung."
Thẩm Nịnh lại hỏi, "Vậy ca ca thì sao?"
"Hắn?"
Sở Linh Xuyên hừ lạnh nói: "Hắn đêm nay cứ ra ngủ trên mặt đất đi!!"
"Không muốn, ta muốn ngủ chung cùng ca ca."
"Được, vậy hai người các ngươi cùng nhau ngủ trên mặt đất đi."
"..."
...
Lý Nhiên cùng Nhạc Kiếm Ly chậm rãi bước đi trên đảo.
Ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, rừng cây xanh um tươi tốt, đình đài lầu các, mái cong vút cao...
Bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, chim hót líu lo, kèm theo tiếng hô hét luyện kiếm của các đệ tử, cảm giác toàn bộ tông môn đều tràn đầy sức sống.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Sở chưởng môn này nhìn không quá đáng tin, nhưng tông môn ngược lại là được quản lý đâu ra đấy."
Nhạc Kiếm Ly nhìn hắn, tò mò dò hỏi: "Lý sư muội, chúng ta trước kia có từng gặp qua chưa?"
Lý Nhiên hơi sửng sốt, "Hẳn là không có a! Sao Nhạc thủ tịch lại nói như vậy?"
(Chẳng lẽ) mình bị nhìn thấu rồi sao?
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là khí tức của ngươi không hiểu sao lại có chút quen thuộc, có thể là ta bị ảo giác thôi."
"Vậy chắc là thế rồi."
Lý Nhiên cười trừ cho qua chuyện.
Hắn đã đáp ứng Sở Linh Xuyên, không thể để lộ thân phận thật.
Hơn nữa hắn cũng lo lắng, nhỡ như Nhạc Kiếm Ly biết được thân phận của hắn, rồi bị nhìn ra điểm dị thường gì thì sẽ không tốt.
Lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nam:
"Nhạc sư muội!"
Nhạc Kiếm Ly sau khi nghe thấy, chân mày hơi nhíu lại, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân đang nhanh chân đi tới.
Thấy rõ người tới, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, "Hừ, đây không phải là người quen cũ sao!"
...
Ps: Lý Nhiên không thể lấy diện mạo thật đi tới Vân Kiếm Đảo, nhưng nếu như mang dáng vẻ nam nhân, thì làm sao có thể sớm chiều ở chung cùng Sở chưởng môn?
Chỉ vào khuôn mặt của một nam nhân khác, cùng Sở chưởng môn và Nhạc Kiếm Ly ở cạnh nhau, chẳng lẽ không cảm thấy vặn vẹo sao?
Hơn nữa ta đã nói, thân thể là không có thay đổi, chỉ là ảo thuật thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận