Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 425: Thánh Tử đại nhân đã trở về!

**Chương 425: Thánh tử đại nhân đã trở về!**
Thẩm Thấm vẻ mặt bất lực nhìn Lộc Hân Nhiên.
Nha đầu kia tướng mạo ngọt ngào, thoạt nhìn thanh tú, thập phần đáng yêu, ở trong tông môn nhân khí cũng rất cao.
Nhưng mọi người đều bị vẻ bề ngoài ngọt ngào này mê hoặc.
Chỉ có Thẩm Thấm biết, tư tưởng của người này thập phần "xấu xa", quả thực so với đệ tử Hợp Hoan Tông còn muốn thái quá!
U La Điện môn quy cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là ở trên phương diện tình yêu nam nữ, càng là nghiêm cấm bằng sắc lệnh.
Nếu như phát hiện có hành vi vi phạm, thì cơ bản đều là hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.
Nhưng ngay cả khi bị áp chế nặng nề như vậy, Lộc Hân Nhiên vẫn dám tàng trữ loại tập tranh kia, có thể thấy được người nọ thái quá đến mức nào.
Hồi tưởng lại những bí tịch đối phương đưa cho mình, Thẩm Thấm mặt cười đỏ ửng, cả người dường như nóng bừng lên.
"Đem những chiêu số này dùng trên người Thánh tử? Như vậy cũng quá mất mặt!!"
"Hơn nữa, Thánh tử đối xử tốt với ta, hình như cũng không có ý tứ 'đôi chín linh' kia..."
Thẩm Thấm ánh mắt mê ly, trong đầu dòng suy nghĩ phập phồng.
Đã quên từ ngày nào đó, thái độ của Lý Nhiên đối với nàng triệt để thay đổi.
Từ lúc mới bắt đầu, hễ một chút không vừa ý là đ·á·n·h mắng, đột nhiên trở nên tôn trọng, thân mật, có lúc nhìn về phía ánh mắt của nàng còn có chút hổ thẹn cùng không nỡ.
Không chỉ giúp nàng cải biến thể chất, để cho nàng từ một phàm nhân biến thành Tu Hành Giả, còn luôn bảo vệ nàng khắp nơi.
Mua y phục cho nàng, đưa nàng về Lý phủ, để cho nàng cùng muội muội quen biết nhau...
Điều này cũng làm cho nội tâm A Thấm, từ sự c·hết lặng phục tùng lúc mới bắt đầu, dần dần biến thành sùng bái và yêu mến, đối với Lý Nhiên cũng càng thêm ỷ lại.
Mà nàng sở dĩ nỗ lực tu hành, đó là hy vọng có thể giúp đỡ được cho Thánh tử đại nhân một chút.
Nếu Lý Nhiên không cần nàng, như vậy tu hành còn có ý nghĩa gì?
Có thể Lý Nhiên vẫn luôn duy trì sự khắc chế, cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm vào nàng...
Thẩm Thấm thần tình có chút khổ não.
"Chẳng lẽ là tu vi của ta còn chưa đủ sao?"
Lộc Hân Nhiên đem thần thái của nàng thu hết vào mắt, lắc đầu cười nói: "A Thấm tỷ tỷ còn nói ta. Chính ngươi khi đó chẳng phải cũng rất sốt ruột sao?"
"Hửm?"
Thẩm Thấm hoàn hồn, nghi ngờ nói: "Ta có gì phải sốt ruột?"
Lộc Hân Nhiên lại gần nói: "Tỷ cho rằng ta không nhìn ra? Tỷ thèm muốn Thánh tử đại nhân đã lâu rồi phải không?"
"Cái, cái gì gọi là thèm... Ngươi nói chuyện sao cứ kỳ quái thế?"
Sắc mặt Thẩm Thấm càng đỏ hơn.
Lộc Hân Nhiên cười híp mắt nói: "Xin lỗi, có lẽ là ta dùng từ chưa đúng, phải gọi là thèm nhỏ dãi mới đúng."
"..."
Thẩm Thấm ôm mặt.
Nếu cứ tiếp tục trò chuyện với người này, nàng cảm thấy mình sắp có vấn đề.
"Bất quá nói thật, ta rất muốn gặp Thánh tử đại nhân." Lộc Hân Nhiên lắc đầu nói.
"Ai mà không muốn đâu?"
Thẩm Thấm cúi đầu.
Lộc Hân Nhiên thở dài nói: "Thánh tử đi Vạn Kiếm Các, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí ngay cả chưởng môn cũng đích thân xuất động... phát sinh chuyện lớn như thế, cũng không biết có nguy hiểm hay không, khi nào mới có thể trở về."
Hai người nhìn Thương Mãng Tuyết Sơn, không hẹn mà cùng thở dài.
Bầu không khí trong chốc lát yên tĩnh lại.
Một lát sau, Lộc Hân Nhiên đột nhiên lên tiếng: "A Thấm tỷ tỷ, hay là tỷ đưa bí tịch cho ta trước đi."
"Hửm?"
Thẩm Thấm có chút khó hiểu, "Chuyện này không thành vấn đề, có điều ngươi cầm cũng vô dụng, lỡ như bị Chấp Pháp Đường phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
"Ta biết."
Lộc Hân Nhiên bất đắc dĩ nói: "Nhưng bây giờ Thánh tử còn chưa trở lại, ta thật sự buồn chán muốn c·hết, chỉ có thể xem tập tranh giải sầu một chút..."
"Đầu óc của ngươi chỉ toàn những chuyện này thôi sao?"
Thẩm Thấm vẻ mặt bất lực.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cuốn tập tranh, "Cho, bí tịch của ngươi."
Lộc Hân Nhiên cười hì hì đưa tay nhận lấy, "Vậy ta sẽ tạm thời bảo quản giúp tỷ tỷ, sau này hai người có nhu cầu, ta sẽ trả lại cho tỷ."
"Không cần."
Thẩm Thấm đỏ mặt nói: "Ta không cần thứ đó đâu..."
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, "Các ngươi không lo tu luyện, ở đây trò chuyện gì vậy?"
Hai người khựng lại, trong mắt lóe lên một tia khó tin.
Không quay đầu lại ngay, mà là nhỏ giọng thầm thì.
Lộc Hân Nhiên: "A Thấm tỷ tỷ, ta vừa rồi hình như bị ảo giác, lại nghe được giọng nói của Thánh tử?"
Thẩm Thấm: "Thật là trùng hợp, ta cũng nghe thấy."
"..."
Hai người liếc nhau, chậm rãi xoay người.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang đứng sau lưng các nàng.
Toàn thân áo trắng như tuyết, phong thần tuấn lãng, đôi mắt tựa như những vì tinh tú, mọi cử động đều toát lên khí chất hào hiệp hiên ngang.
Khóe miệng ẩn chứa ý cười, đường nét đôi môi rõ ràng khiến người ta không thể rời mắt.
"Thánh tử đại nhân?!"
Hai người hé miệng, không thể tin dụi dụi mắt.
Lộc Hân Nhiên khẽ hô: "Ta không phải là xuất hiện ảo giác chứ !!"
Vừa rồi còn nhắc tới Thánh tử, chớp mắt người đã xuất hiện trước mặt?
Thẩm Thấm rụt rè tiến lên trước, dùng ngón tay chọc chọc bộ ngực rắn chắc của Lý Nhiên.
"Đây không phải ảo giác! Thánh tử đại nhân thực sự đã trở về!"
Lý Nhiên: "..."
Thẩm Thấm nhào vào trong n·g·ự·c Lý Nhiên như chim én, nghe thấy khí tức quen thuộc, trong mắt ngập tràn hơi nước, "Thánh tử đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về, ta rất nhớ ngài..."
Lý Nhiên xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Ta cũng nhớ ngươi."
Thẩm Thấm ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, mặt vùi sâu trong n·g·ự·c hắn, không muốn buông ra dù chỉ một khắc.
Lộc Hân Nhiên bên cạnh hoàn hồn, vui vẻ nói: "Thánh tử đại nhân, ta cũng rất nhớ ngài!"
Sau đó nhào tới.
Ba.
Lý Nhiên đè đầu Lộc Hân Nhiên lại, cánh tay duỗi thẳng tắp, mặc cho đối phương giơ nanh múa vuốt thế nào, cũng không chạm được vào người hắn dù chỉ một chút.
Khóe miệng hắn cong lên, "Lâu ngày không gặp, Lộc sư muội vẫn nhiệt tình như thế."
Lộc Hân Nhiên dậm chân: "Ta cũng muốn ôm một cái!"
"Thôi đi."
"Dựa vào cái gì A Thấm tỷ tỷ có thể?"
"Bởi vì nàng là người của ta."
"..."
Thẩm Thấm nghe vậy ánh mắt vừa thẹn vừa mừng, cả người như say rượu, mơ màng.
"Thánh tử nói, ta là người của hắn?"
...
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Lộc Hân Nhiên mới chịu dừng lại.
Thẩm Thấm rời khỏi vòng tay, đỏ mặt đứng sang một bên, đối mặt với ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét, x·ấ·u hổ không dám ngẩng đầu.
Lý Nhiên nhìn hai người, tò mò hỏi: "Ta vừa nghe các ngươi trò chuyện, nói gì mà bí tịch. Đó là thứ gì?"
"Bí... bí tịch?"
Hai người nghe vậy nhất thời hoảng loạn.
Lúc này, Lý Nhiên chú ý tới điều gì đó, "Chính là thứ Lộc sư muội cầm trên tay sao? Các ngươi đang tu luyện thần thông gì vậy?"
Không đợi các nàng kịp phản ứng, hắn liền đưa tay cầm lấy.
"Chờ một chút!"
"Thánh tử đại nhân, đừng nhìn!"
Hai người lo lắng kêu lên.
Nhưng đã muộn, Lý Nhiên lật tập tranh ra, mới nhìn thoáng qua, b·iểu t·ình liền cứng đờ.
"Ngọa tào?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận