Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 496: Ta chết có thể, di chuyển Lý Nhiên không được!

**Chương 496: Ta c·h·ế·t cũng được, nhưng động vào Lý Nhiên thì không!**
"Bắt Lý Nhiên?"
Tần Như Yên vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Liễu Tầm Hoan, "Sư tôn, người cố ý tới tìm ta, chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
Đây cũng được xem là chính sự ư?
Liễu Tầm Hoan gật đầu, nghiêm túc nói: "Không sai, không phải trước giờ ngươi vẫn luôn có ý nghĩ này hay sao?"
Tần Như Yên khẽ nhíu mày, "Đệ tử có ý nghĩ này là thật, nhưng việc này thì có liên quan gì đến sư tôn?"
"Khụ khụ."
Liễu Tầm Hoan hắng giọng, lắc đầu nói: "Nói thế này, ngươi là đệ tử thân truyền của ta, thân là sư tôn của ngươi, quan tâm một chút đến tình trạng tình cảm của ngươi không phải rất bình thường sao?"
Tần Như Yên lắc đầu, thản nhiên đáp: "Nếu sư tôn thật sự quan tâm đến đệ tử, có lẽ đã sớm g·iết c·h·ế·t Hoan Hỉ lão tổ rồi, đúng không?"
Liễu Tầm Hoan nghe vậy, giật mình, "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Tần Như Yên nheo mắt, "Sư tôn thật sự không hiểu sao?"
"Lẻ ba linh" Nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của nàng, Liễu Tầm Hoan bất chợt có chút chột dạ.
Hắn biết Tần Như Yên có ý gì.
Hoan Hỉ lão tổ có phản tâm, chuyện này trong tông môn không phải là bí mật gì.
Thậm chí, lão ta còn âm thầm nuôi dưỡng Tạ Ngọc Châu, ý đồ thay thế vị trí Thánh Nữ của Tần Như Yên, dã tâm đã quá rõ ràng.
Nếu thật sự có dị động, người gánh chịu hậu quả đầu tiên chắc chắn là Tần Như Yên!
Đối với chuyện này, Liễu Tầm Hoan so với ai khác đều hiểu rõ.
Nhưng hắn lại không có bất kỳ hành động nào, mà lựa chọn làm ngơ, cuối cùng suýt chút nữa đã hại Tần Như Yên thân tàn đạo tiêu.
Liễu Tầm Hoan thở dài, lắc đầu nói: "Hoan Hỉ lão tổ thân phận đặc thù, xét về bối phận, lão ta còn ở trên ta."
"Hơn nữa lão ta kinh doanh nhiều năm trong tông môn, thế lực chằng chịt, rút dây động rừng, nếu tùy tiện động đến lão, sợ rằng sẽ gây nên phản ứng kịch liệt."
"Ngươi cũng biết tình huống của Hợp Hoan Tông, cho nên ta vẫn không có biện pháp gì với lão ta."
Liễu Tầm Hoan nét mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Là người đứng đầu một tông, đứng ở góc độ duy trì ổn định, cách làm của hắn quả thật không có vấn đề.
Tần Như Yên gật đầu, "Sư tôn nói không sai, chuyện này quả thật rất khó xử lý, bằng không sẽ không kéo dài nhiều năm như vậy."
Liễu Tầm Hoan vui mừng nói: "Ngươi có thể lý giải là tốt rồi..."
Lời còn chưa dứt, lại nghe Tần Như Yên nhẹ giọng nói: "Thế nhưng trong lòng đệ tử vẫn có nghi vấn."
"Ồ?"
Liễu Tầm Hoan cau mày, "Nghi vấn gì?"
Tần Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khẽ dao động, "Nhiều năm như vậy, Hoan Hỉ lão tổ tuy rằng âm thầm hoạt động, nhưng ngoài mặt vẫn luôn không dám trở mặt."
"Thế mà đột nhiên lại khác thường, ở thời điểm đệ tử rời khỏi tông môn lại mạo muội ra tay, mà sư tôn còn hết lần này tới lần khác lại bế quan tu luyện... Chuyện này không khỏi quá trùng hợp rồi, đúng không?"
Lời vừa nói ra, cả căn phòng đều yên tĩnh lại.
Liễu Tầm Hoan mặt không đổi sắc nhìn nàng, dường như không hề bị lay động, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
"Nguyên lai Như Yên đã sớm nhìn ra!"
Thật ra, tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của hắn.
Hoan Hỉ lão tổ đã có phản tâm, với hắn mà nói là chắc chắn phải trừ bỏ, nhưng loại bỏ như thế nào lại là một vấn đề.
Nhất định phải có lý do chính đáng, mới có thể khiến cho tất cả mọi người đều không có lời nào để nói.
Cũng có thể đem tổn thất của tông môn xuống mức thấp nhất.
Nhưng Hoan Hỉ lão tổ tính cách cẩn thận, không chịu mạo hiểm, thậm chí rất ít khi rời khỏi nơi ở, nhiều năm như vậy vẫn không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Bên cạnh giường, há để người khác ngủ say?
Sự kiên trì của Liễu Tầm Hoan đã cạn sạch, quyết định chủ động tạo cơ hội cho đối phương.
Vì vậy đã nắm bắt thời cơ Tần Như Yên ra ngoài lịch luyện.
Đầu tiên là chủ động gây áp lực lên Hoan Hỉ lão tổ, tạo ra dáng vẻ muốn quét sạch, làm cho đối phương có loại cảm giác nguy cơ sắp ập đến.
Sau đó lại cố ý bế quan, cho đối phương đầy đủ không gian và cơ hội.
Chỉ cần Hoan Hỉ lão tổ động thủ với Tần Như Yên, Liễu Tầm Hoan sẽ lấy thân phận chưởng môn, quang minh chính đại trấn áp!
Từ đây có thể không cần lo lắng.
Quả nhiên, Hoan Hỉ lão tổ không thể ngồi yên.
Dưới áp lực của Liễu Tầm Hoan, lão ta quyết định nắm lấy cơ hội này, triệt để buông tay đánh cược một phen.
Không ngờ lại rơi vào cạm bẫy mà Liễu Tầm Hoan đã giăng sẵn.
Mà trong kế hoạch này, có một mắt xích mấu chốt, đó chính là Tần Như Yên.
Hoan Hỉ lão tổ địa vị rất cao, muốn động đến lão ta, nhất định phải có đầy đủ lý do.
Tần Như Yên vừa là đệ tử thân truyền, lại là Thánh Nữ của tông môn, không có ai thích hợp làm mục tiêu hơn nàng.
Vì vậy nàng bị coi là "mồi nhử".
Để cho Hoan Hỉ lão tổ triệt để buông lỏng cảnh giác, Liễu Tầm Hoan đã diễn trọn vai, tiến vào Khổ Tư Nhai, cắt đứt thần thức, phong bế ngũ giác, thật sự nhắm lại quan.
Đồng thời, an bài nhân thủ khác, đối với hắn tiến hành canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần có chút dị động, sẽ có người lập tức đánh thức hắn.
Có điều, Hoan Hỉ lão tổ cũng không phải kẻ ngốc, dám dùng thủ đoạn lừa gạt ánh mắt của các trưởng lão, ở bên ngoài Vô Ương Thành bày ra thiên la địa võng...
Dẫn tới Tần Như Yên suýt chút nữa thì thân tử đạo tiêu!
Đứng ở góc độ của người đứng đầu một tông, nếu có thể mượn cơ hội này phế bỏ Hoan Hỉ lão tổ, kết quả như vậy cũng không phải là không thể chấp nhận.
Nhưng Lý Nhiên và Dịch Thanh Lam xuất hiện, đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn...
Mà tất cả những điều này, sớm đã bị Tần Như Yên nhìn thấu.
Nhìn cặp mắt đen trắng rõ ràng kia, trong lòng Liễu Tầm Hoan dâng lên một tia hổ thẹn, "Như Yên, vi sư không phải..."
"Không sao cả."
Tần Như Yên ngắt lời hắn: "Bất luận trong lòng sư tôn nghĩ thế nào, đều không quan trọng. Đệ tử từ nhỏ phụ mẫu đều mất, là sư tôn nuôi dưỡng ta thành người, không chỉ là ân sư thụ nghiệp của ta, mà còn có công ơn dưỡng dục."
"Nếu sư tôn muốn cái mạng này của ta, vậy cứ lấy đi là được, đệ tử tuyệt không hai lời."
Liễu Tầm Hoan giật mình, "Như Yên..."
"Thế nhưng,"
Tần Như Yên ánh mắt ngưng tụ, thanh âm lạnh lùng nói: "Nếu sư tôn dám có ý đồ với Lý Nhiên, vậy thì đừng trách đệ tử bất tài!"
Nhìn dáng vẻ kiên định của nàng, Liễu Tầm Hoan nhất thời không nói nên lời.
"Xem ra Như Yên thật sự đã lún sâu rồi!"
Trong lòng Tần Như Yên rất rõ ràng.
Không phải tất cả các tông môn đều hài hòa như U La Điện.
Hợp Hoan Tông là Ma Tông, Liễu Tầm Hoan là ma đạo cự bá, ích kỷ mới là thái độ bình thường của bọn họ.
Từ sau khi trở thành Thánh Nữ của tông môn, nàng đã nhận thức rõ ràng điểm này, cho nên xưa nay sẽ không đi tin tưởng hoàn toàn bất kỳ người nào.
Bao gồm cả Liễu Tầm Hoan - sư tôn của nàng.
Nếu nói trên đời này, ai sẽ thật lòng đối đãi với mình 3. 1, phỏng chừng chỉ có Lý Nhiên mà thôi.
Cho nên, cho dù Liễu Tầm Hoan có ý đồ với Lý Nhiên, Tần Như Yên thà rằng mang tiếng xấu khi sư diệt tổ, cũng tuyệt đối phải đứng cùng một chỗ với Lý Nhiên!
Trong phòng lại yên tĩnh.
Liễu Tầm Hoan trong lòng lặng lẽ thở dài.
Trong lúc bất chợt có chút chua xót, tựa như chính mình đã nuôi dưỡng cải trắng hai mươi năm, đột nhiên lại bị người khác hớt tay trên.
Hắn lắc đầu, "Được rồi, vi sư biết ngươi thích Lý Nhiên, nhưng cũng không cần phải nói tuyệt tình như vậy chứ? Ai nói với ngươi vi sư có ý đồ với hắn?"
Tần Như Yên khẽ nhíu mày, "Vậy tại sao sư tôn luôn rất quan tâm đến tiến triển của ta và Lý Nhiên?"
"Khụ khụ."
Liễu Tầm Hoan hắng giọng, lúng túng nói: "Ngươi tưởng ta muốn thế sao? Còn không phải là vì muốn bợ đỡ?"
Tần Như Yên: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận