Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 49: Đánh không lại liền gia nhập vào a !!

Chương 49: Đánh không lại thì gia nhập thôi!
"Đi thong thả nhé."
Tống Thanh Tùng lấy tay che nắng, đưa mắt nhìn Lý Nhiên rời đi.
Chờ đến khi thân ảnh đối phương hoàn toàn biến mất, gò má hắn trong nháy mắt vặn vẹo, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
"Ta! Ni! Mã!"
"Ghê tởm thật, khinh thường người thành thật đúng không!"
"Cướp đoạt mà cướp tới trên đầu ta! Có biết ta là ai không? Thần Đạo Cung đệ tử đích truyền, Kim Đan Kỳ cường giả, nghĩa bạc vân thiên Tống Thanh Tùng!"
"Đợi khi rời khỏi bí cảnh, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá thật lớn!"
Sau khi tùy tiện phát tiết một trận, Tống Thanh Tùng rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Kỳ thực hắn chỉ nói vậy mà thôi, làm cho Lý Nhiên phải trả giá thật lớn ư? Hắn không chỉ không có thực lực đó, mà còn không có cả địa vị kia.
Thần Đạo Cung là đỉnh cấp tông môn, nhưng U La điện cũng không hề kém cạnh.
Hắn Tống Thanh Tùng chỉ là một đích truyền, có thể Lý Nhiên lại là Thánh tử cao quý, chưởng môn nhân tương lai của U La điện!
Huống chi hắn còn có một sư tôn khủng bố...
Tông môn không thể vì hắn mà đi đắc tội Lãnh Vô Yên, vị sát thần kia.
Cho nên, đành đ·á·n·h nát răng rồi nuốt vào trong bụng mà thôi.
"Quên đi, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, cũng may chỉ mới qua một nén nhang, ta vẫn còn đầy đủ thời gian."
Tống Thanh Tùng ổn định lại tâm thần, tiếp tục bắt đầu hành trình ngắt lấy.
Dược sơn này có phạm vi cực lớn, linh thực và hoa cỏ nhiều vô số kể, người bình thường nhìn qua cũng đủ hoa mắt, càng không cần phải nói đến việc tìm kiếm tiên tài.
Cho nên sách lược của phần lớn mọi người đều là thấy gì thu nấy, chất lượng không đủ thì dùng số lượng bù vào.
Mà Tống Thanh Tùng biết rõ, giá trị của tiên tài căn bản không phải thứ mà linh dược bình thường có thể so sánh!
Vì vậy, hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào những dược liệu có phẩm cấp cao.
"Ninh Thần Hoa? Thứ tốt! Giá trị ngang ngửa với thiên niên Bạch Đằng!"
"Tà Vụ Thảo? Thứ này tà tính, cực kỳ hi hữu, có thể dùng để luyện chế độc đan!"
"Ta đi, Hắc Huyết Liên?!"
Không lâu sau, Tống Thanh Tùng, bằng vào nhãn lực và thủ pháp hơn người, lại lần nữa thu hoạch không ít tiên tài.
Nơi đây đúng là sân nhà của hắn, không ai hiểu rõ việc hái thuốc hơn hắn!
"A, cho rằng như vậy là có thể ngăn cản ta tấn cấp sao? Đúng là người si nói mộng!" Tống Thanh Tùng thần tình ung dung tự đắc.
Hô ~
Đột nhiên, phía sau có tiếng gió vang lên.
Thân thể Tống Thanh Tùng cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Lý Nhiên đang cười híp mắt nhìn hắn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi lại tới..."
"Đánh cướp."
Lý Nhiên gật đầu nói.
Tống Thanh Tùng lòng muốn c·hết đều có.
Nhưng có thể làm gì khác đây?
Chỉ có thể chứa chan nước mắt, lần nữa đem tiên tài nộp lên, đồng thời cầu nguyện Lý Nhiên có thể buông tha hắn.
Có thể Lý Nhiên hiển nhiên là đã nếm được ngon ngọt.
Một nén nhang sau.
"Đánh cướp!"
"..."
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ.
"Thu đồ ăn!"
"..."
Lý Nhiên đem thí luyện chơi như thể biến thành nông trường chim cánh cụt...
Cuối cùng, Tống Thanh Tùng đã đứng bên bờ vực tan vỡ.
"Đại ca, ngươi không thể bắt một con dê mà liều mạng hao lông của nó mãi, ít ra ngươi cũng nên cướp người khác nữa chứ!" Hắn lão lệ tung hoành (nước mắt người già giàn giụa).
Lý Nhiên có chút ngượng ngùng, nhức đầu nói ra: "Bởi vì chỉ có ngươi là hiểu rõ việc hái thuốc nhất."
"... Nghiệp chướng à!"
Tống Thanh Tùng coi như đã nhìn rõ.
Lý Nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cứ tiếp tục hái xuống cũng chỉ là dâng cho người khác, cho nên hắn dứt khoát từ bỏ việc ngắt lấy, trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ cướp bóc.
"Đánh không lại Lý Nhiên, ta còn không đánh thắng được các ngươi sao?"
Tống Thanh Tùng chuyên môn tìm những kẻ có tu vi thấp hơn hắn, cũng không quan tâm đối phương hái được thứ gì, tất cả đều bỏ vào trong giới chỉ của mình.
Giờ phút này hắn cũng không để ý đến tiên tài gì nữa.
Chỉ mong thời gian có thể sớm kết thúc, tiến vào vòng thí luyện tiếp theo, chấm dứt cơn ác mộng này.
Mà những người bị cướp cũng muốn đi cướp người khác, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt, trong lúc nhất thời, toàn bộ dược sơn tiếng oán than dậy đất.
Cuối cùng, đám người trực tiếp sống mái với nhau...
...
Mà Lý Nhiên, kẻ đầu têu của tất cả chuyện này, đang gặm một quả tiên lê, ung dung nhàn nhã dạo bước trong núi.
Bên cạnh, Tiêu Thanh Ca đang tìm kiếm tung tích của Sinh Linh Quả.
Lý Nhiên liếc nhìn nàng một cái, lên tiếng nói: "Hẳn là ngươi không phải phàm nhân chứ?"
"À?"
Tiêu Thanh Ca nhất thời khẩn trương lên.
Chẳng lẽ thân phận của nàng đã bị hắn phát hiện?
"Vì, vì sao lại hỏi như vậy?"
Lý Nhiên nhún nhún vai, "Phàm nhân sẽ không thể biết đến bí cảnh, cũng sẽ không biết đến Sinh Linh Quả, ngươi hiểu biết không khỏi quá nhiều rồi."
Tiêu Thanh Ca trầm mặc.
Một lúc lâu sau, nàng thấp giọng nói: "Xin lỗi, có một số việc, ta xác thực đã giấu diếm ngươi..."
Nàng không hề muốn lừa dối Lý Nhiên.
Chỉ là nhìn dáng vẻ hắn hăng hái, ngạo thị quần hùng, nàng căn bản không có dũng khí để bộc lộ thân phận của mình.
Chênh lệch thật sự là quá lớn, lớn đến mức khiến nàng có chút tuyệt vọng.
Lý Nhiên cười cười, "Không cần phải xin lỗi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Nếu bí mật của ta mà nói ra, có khi còn làm ngươi c·hết khiếp ấy chứ."
Hắn không có hứng thú với việc rình mò riêng tư của người khác.
Tiêu Thanh Ca lắc đầu, trong lòng cảm thấy chua xót.
"Có thể bí mật của ta lại có liên quan đến ngươi! Ta đứng ngay trước mặt ngươi, lại không thể cùng ngươi nhận biết nhau..." Trong lòng nàng tâm tư cuồn cuộn.
Một lúc sau, nàng thận trọng nói: "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
"Cứ hỏi đi, nhưng ta không nhất định sẽ trả lời." Lý Nhiên nói.
Gò má Tiêu Thanh Ca có chút ửng đỏ, "Vậy... Xin hỏi, ngươi có người thích chưa?"
Lý Nhiên sửng sốt.
Lại là loại vấn đề này sao?
Hắn chăm chú gật đầu, "Có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận