Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 452: Thánh Tử tín đồ, không cam lòng tôn trưởng lão!

**Chương 452: Tín đồ của Thánh Tử, Tôn trưởng lão không cam lòng!**
Các đệ tử quỳ một chân xuống đất.
Nhìn đoàn người đen kịt trước mắt, Lý Nhiên trong phút chốc có chút chưa hoàn hồn lại.
Những người trước mắt này đều là nội môn đệ tử, trong đó còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Có người từng theo hắn đi Thập Vạn Đại Sơn lịch luyện, có người từng kề vai chiến đấu trong thú triều... Phần lớn đều là những người Lý Nhiên từng quen biết.
Cũng chính bởi như vậy, bọn họ mới thực sự hiểu rõ con người Lý Nhiên.
Trong đợt thực tập ở Thập Vạn Đại Sơn,
Lý Nhiên tuy ngoài miệng ghét bỏ bọn họ phiền phức, nhưng vẫn đảm bảo được cường độ thí luyện, đồng thời bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người.
Nhờ đó, nhóm đệ tử của bọn hắn trở thành nhóm duy nhất trong lịch sử không có bất kỳ thương vong nào trong quá trình thí luyện!
Mà những lời cuối cùng Lý Nhiên nói với bọn họ, đã đốt lên nhiệt huyết của đám thiếu niên, cũng được bọn họ coi như tín điều dẫn đường cho cuộc đời phía trước.
Khi đối mặt với thú triều tập kích,
Lý Nhiên đứng ra, bảo vệ tính mạng của bốn mươi vạn nhân tộc, vãn hồi tôn nghiêm cuối cùng của những người tu hành.
Dù cho yêu thú điên cuồng tàn sát bừa bãi, hắn cũng tự mình gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Đối với U La Điện đệ tử, hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất:
Đừng c·hết.
Cũng chính vì vậy, tất cả mọi người trong U La Điện đều bình an vô sự, không một ai bỏ mạng trong trận càn quét của yêu thú!
Ngoài những điều đó ra, còn có vô số những sự tích khác...
Những việc này đều nói lên một vấn đề:
So với danh tiếng và công tích, Lý Nhiên càng coi trọng tính mạng của bọn họ hơn.
Đừng nói là ma đạo xưa nay vốn nổi tiếng lãnh huyết, ích kỷ, ngay cả những tông môn chính đạo luôn rêu rao chính nghĩa, có được mấy người có thể làm được như hắn?
Cho nên đám đệ tử này mới nguyện ý phục tùng hắn như vậy.
Khác với những người khác đơn thuần sùng bái, trong lòng bọn họ càng là sự tôn kính, là ủng hộ, là thề sống c·hết đi theo.
Tôn trưởng lão nhìn một màn này, trong phút chốc có chút chưa hoàn hồn.
Nàng biết Lý Nhiên có nhân khí rất cao trong tông môn, có không ít người ủng hộ trong hàng đệ tử nam nữ, nhưng hoặc là bị thiên phú thuyết phục, hoặc là ngưỡng mộ vẻ ngoài của hắn...
Sao lại có những người theo đuổi cuồng nhiệt đến vậy?
Nhìn ánh mắt thành kính mà cuồng nhiệt của bọn họ, dù có phải bất chấp gian nguy cũng không từ chối.
Nói là tử sĩ của Lý Nhiên cũng không hề quá đáng!
"Không ngờ Thánh tử lại có uy vọng lớn như vậy trong hàng đệ tử trẻ tuổi, thật sự nằm ngoài dự liệu của ta..."
Tuy Lý Nhiên gây ra sóng gió kinh thiên động địa ở bên ngoài, nhưng trong tông môn lại hết sức khiêm tốn, ngoại trừ việc đặc biệt thân thiết với chưởng môn, hắn rất ít khi tiếp xúc với những đệ tử khác.
Vậy mà vẫn khiến các đệ tử đi theo như vậy...
"Thiên phú kinh người, thực lực siêu quần, lại hiểu được ngự hạ thuật như thế, đúng là người lãnh đạo bẩm sinh!"
"Nếu hắn nguyện ý dẫn dắt U La Điện, việc chúng ta trở thành đệ nhất tông ở Hạo Thổ chỉ còn là vấn đề thời gian!"
"Đáng tiếc..."
Tôn trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đáng tiếc Lý Nhiên lại là một kẻ lười biếng.
Giống như Lãnh Vô Yên, đối với địa vị tông môn, tranh bá thiên hạ, hắn không hề có chút hứng thú nào, thật sự là phí của trời.
"Làm sao mới có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của Thánh tử đây?"
Tôn trưởng lão không khỏi lâm vào suy tư.
Nàng toàn tâm toàn ý dồn hết tâm huyết cho tông môn, coi sự phát triển của tông môn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Chỉ hy vọng một ngày nào đó, có thể chứng kiến U La Điện áp đảo các đại tông còn lại. Vinh dự này không chỉ là ước mơ của nàng, mà còn là mục tiêu phấn đấu bấy lâu nay.
Tôn trưởng lão là lão thần tam triều, đã đồng hành cùng U La Điện qua năm tháng đằng đẵng, chứng kiến vô số tông môn quật khởi và lụi tàn. Mà mấy năm gần đây, phong vân Hạo Thổ biến ảo, cục diện chính ma càng trở nên khó phân biệt. U La Điện trải qua thăng trầm, tuy đứng trong hàng ngũ bát đại tông môn, nhưng vẫn chưa thể siêu thoát ra ngoài.
Mà bây giờ, với sự tồn tại của Lãnh Vô Yên và Lý Nhiên, thực lực của tông môn đã ngạo thị quần hùng, có thể nói là lần có cơ hội nhất kể từ khi thành lập tông môn đến nay.
Bây giờ chính đạo tổn thất nguyên khí nặng nề, ma đạo thì ai nấy đều cảm thấy bất an, U La Điện chỉ cần có thể quét ngang bát tông, không, thật sự có thể hoàn thành sự nghiệp vĩ đại thống nhất Hạo Thổ!
Nghĩ đến đây, máu trong người Tôn trưởng lão như muốn sôi trào!
"Thánh tử chính là then chốt của tất cả..."
Nàng nhìn Lý Nhiên, ánh mắt biến đổi không ngừng.
...
Lý Nhiên nhìn các đệ tử đang quỳ một chân trên đất trước mặt, dở khóc dở cười lắc đầu nói: "Ta cũng không phải chưởng môn sư tôn, đâu cần mỗi lần gặp mặt đều phải hành đại lễ này?"
Các đệ tử cuồng nhiệt nhìn hắn, tay phải vẫn để ở trước ngực, không ai đứng lên.
Lần này Lý Nhiên trở về lặng lẽ không một tiếng động, trong tông môn không có mấy người biết hắn đã trở về.
Đột nhiên gặp được Thánh tử, mọi người đều có chút kinh ngạc và vui mừng.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, tất cả đứng lên đi."
"Vâng."
Mọi người lúc này mới lục tục đứng dậy.
"Thánh tử đại nhân, có cần gì chỉ thị không ạ?" Một người cầm đầu lên tiếng hỏi.
Những người khác cũng vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
"Chỉ thị?"
Lý Nhiên đau đầu, nói: "Các vị ăn no, uống đủ rồi thì nên làm gì thì làm đi."
"..."
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau.
Người cầm đầu kia mím môi, lúng túng nói: "Thánh tử đại nhân vẫn hài hước như vậy, ha ha ha..."
Lý Nhiên lắc đầu.
Hắn có thể nhìn ra được ý tứ của những người này.
Chỉ có điều hắn từ trước đến nay vốn lười biếng, hơn nữa rất sợ phiền phức, ngay cả chuyện của mình còn chưa giải quyết xong (chỉ việc tán gái), thì còn đâu thời gian đi quản những người khác?
"Các vị nên làm gì thì làm đi."
Nói xong, hắn chuẩn bị xoay người rời đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ: "Thánh tử dừng bước!"
"Hửm?"
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tôn trưởng lão tách đám người ra, bước nhanh về phía hắn.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của nàng, trong lòng Lý Nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
"Tôn trưởng lão."
"Thánh tử."
Tôn trưởng lão đi tới trước mặt hắn, hơi gật đầu chào hỏi.
Lý Nhiên hỏi: "Sao Tôn trưởng lão lại đến Lạc Tuyết sơn đạo tràng?"
Tôn trưởng lão trả lời: "Hôm nay lão thân giảng đạo ở đây, truyền đạo giải thích nghi hoặc cho các nội môn đệ tử."
Lý Nhiên hiểu rõ gật đầu.
Thì ra là thế, trách không được nhiều nội môn đệ tử tụ tập ở đây như vậy.
"Nếu đã vậy, ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ."
Lý Nhiên chào hỏi một tiếng rồi định rời đi.
"Khoan đã."
Tôn trưởng lão không giữ ý tứ kéo tay áo hắn lại.
Bước chân Lý Nhiên dừng lại, hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: "Tôn trưởng lão còn có gì phân phó?"
"Khụ khụ..."
Nàng cũng ý thức được động tác của mình không thích hợp, có chút không tự nhiên buông tay ra, hắng giọng nói: "Nếu Lý Thánh tử đã tới, chi bằng cũng ngồi xuống nghe một chút?"
Lý Nhiên lắc đầu nói: "Thật ra ta chỉ là đi ngang qua..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tôn trưởng lão cắt ngang.
Nàng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão thân biết Thánh tử thiên phú siêu quần, nhưng dù sao lão thân cũng sống nhiều năm như vậy, đối với đại đạo lý giải ắt hẳn thấu đáo hơn Thánh tử, nghe nhiều một chút đối với ngươi cũng không phải là chuyện xấu."
"Ta..."
Lý Nhiên còn muốn từ chối, chỉ thấy Tôn trưởng lão vẻ mặt chán nản nói: "Chẳng lẽ Thánh tử cảm thấy lão thân không đủ tư cách?"
Lý Nhiên sửng sốt, "Ơ..."
"Haizz, chung quy là lão thân không xứng..."
Tôn trưởng lão tỏ ra vô cùng thất vọng.
"..."
Nhìn dáng vẻ tinh thần sa sút của nàng, Lý Nhiên bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, "Thôi được rồi, không phải chỉ là nghe giảng bài thôi sao... Ta nghe là được, có thể đừng làm như kiểu thất tình được không?"
Tôn trưởng lão quay đầu đi, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt thoáng qua ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận