Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 612: Hung thủ chính là Lãnh Vô Yên ? .

**Chương 612: Hung thủ chính là Lãnh Vô Yên?**
Trong làn khói dày đặc cuồn cuộn, Mông Dã chậm rãi bước ra, thanh âm khàn khàn chói tai:
"Ai, là Trần Uẩn Đạo?"
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Đạo nguyên vốn là cấm địa của tông môn, ngoại trừ chưởng môn ra không ai có thể vào, lão đầu này từ đâu xuất hiện? Trần Uẩn Đạo tiến lên trước một bước, chắp tay nói: "Bần đạo chính là Trần Uẩn Đạo, không biết các hạ là...?"
Mông Dã đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Ta là thượng giới tôn giả, Tây Bắc U Thiên thần sứ, Mông Dã!"
"Thượng giới... Tôn giả?"
Các trưởng lão sửng sốt một chút.
Cách xưng hô này bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Vũ Thành Không đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Thượng giới? Chẳng lẽ... lời đồn kia là thật sao?"
Trần Uẩn Đạo mặt không đổi sắc, cười nói: "Hóa ra là Mông Dã thượng nhân, không biết thần sứ đại giá quang lâm, nếu có chậm trễ mong rằng bỏ quá cho."
Mông Dã hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Dáng vẻ ngạo mạn kia làm cho các trưởng lão đều nhíu mày, nhưng Trần Uẩn Đạo lại làm như không thấy.
"Nơi này nói chuyện có nhiều bất tiện, không bằng theo bần đạo về nhà riêng ngồi xuống?"
Mông Dã hơi gật đầu.
"Dẫn đường."
"Ngài mời."
Trần Uẩn Đạo đưa tay dẫn đường, đồng thời truyền âm cho Vũ Thành Không,
"Chuẩn bị một chút, mở tiệc chiêu đãi quý khách."
"Vâng."
Thần Đạo Tiên Cung.
Mông Dã ngồi ở vị trí cao nhất, Trần Uẩn Đạo ở bên cạnh, phía dưới thì có một đám trưởng lão ngồi.
Trên bàn, trân hào mỹ vị tỏa hương thơm ngào ngạt, sau rèm trúc truyền đến từng trận âm thanh đàn sáo, kèm theo mùi hương trầm thoang thoảng, tạo nên một cảm giác siêu nhiên thoát tục xuất thế.
Các trưởng lão tò mò đánh giá Mông Dã.
Bọn họ chưa từng thấy qua có người nào có thể làm cho chưởng môn coi trọng như vậy.
Một vị trưởng lão lặng lẽ tiến đến bên người Vũ Thành Không, thấp giọng hỏi: "Đại trưởng lão, vị quý khách kia có lai lịch gì? Ta nghe chưởng môn nói cái gì thượng thần..."
"Chớ có lên tiếng!"
Vũ Thành Không cau mày ngắt lời.
"Quý khách há có thể tùy ý nghị luận?"
Nhìn dáng vẻ ngưng trọng của hắn, trưởng lão sắc mặt nhất thời trắng bệch, ngồi trở lại vị trí không dám nói thêm một câu.
Mông Dã đưa mắt nhìn quanh đại điện, nói: "Nơi này của ngươi không tệ lắm, tiên gia ý vị mười phần, chỉ là Linh Khí có chút mỏng manh."
Dù sao Hạo Thổ đại đạo bị đứt gãy tầng đất, có thể có khí tượng như vậy đã là mười phần không tầm thường.
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói: "Thần sứ khen nhầm rồi, nơi đây chỉ là vùng đất hẻo lánh, tự nhiên không thể so với thượng giới."
Mông Dã liếc mắt nhìn hắn:
"Ngươi đã từng đến Huyền Giới?"
Trần Uẩn Đạo đáp: "Nhiều năm trước, bần đạo từng có duyên đến đó một lần, khi đó còn... mở rộng tầm mắt."
Mông Dã gật đầu nói: "Có thể từ Huyền Giới sống sót trở về, ngươi coi như là có chút bản lĩnh."
Là người trong thượng giới, trong lòng Mông Dã tự nhiên rõ ràng.
Mỗi khi Long Khí tan hết.
"Luân Hồi Cảnh" nhập khẩu liền sẽ mở ra, cái này ở trong mắt người tu hành ở Hạo Thổ là cơ duyên ngàn năm khó gặp, nhưng trên thực tế lại là sát cục thập tử vô sinh!
Những vị thần cao cao tại thượng kia, sao có thể cho phép "phàm nhân" đặt chân Thánh Vực? Chỉ cần dám bước vào trong đó, liền định trước vận mệnh Thân Tử Đạo Tiêu.
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói: "Thần sứ nói đùa, bần đạo làm gì có bản lĩnh đó? May mắn được Vĩnh Dạ đại nhân thưởng thức, ban cho một chút hi vọng sống sót mà thôi."
"Vĩnh Dạ?"
Mông Dã ánh mắt chợt lóe.
Danh tự này hắn chưa nghe nói qua, hẳn không phải là người của Tây Bắc U Thiên.
Lúc này, Trần Uẩn Đạo nghĩ tới điều gì, hỏi: "Đúng rồi, Mông Dã thần sứ, ngài lặn lội đến đây, có phải là có thủ dụ của Vĩnh Dạ đại nhân không?"
Mông Dã lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy tín vật đâu?"
"Cũng không có."
"Ừm?"
Trần Uẩn Đạo sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ nheo lại.
"Nói cách khác, ngài không phải do Vĩnh Dạ đại nhân phái tới?"
Mông Dã nâng chén trà lên uống một ngụm.
"Ta căn bản không nhận thức cái gì Vĩnh Dạ đại nhân."
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt ngưng kết.
Trần Uẩn Đạo ánh mắt biến hóa, nụ cười chậm rãi thu lại.
Đạo nguyên là do Vĩnh Dạ đại nhân lưu lại, cũng là con đường duy nhất để hắn giao tiếp với thượng giới.
Vị thần sứ này nếu không phải Vĩnh Dạ đại nhân phái tới, tại sao phải từ đạo nguyên đi tới? Chẳng lẽ là tới tìm thù?
Trần Uẩn Đạo tay áo bào tung bay, mơ hồ hình như có u quang chợt lóe.
Mông Dã nở nụ cười trêu tức,
"Sao, ngươi còn muốn động thủ với ta?"
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói: "Bần đạo chỉ là hiếu kỳ, làm thế nào ngươi tìm được nơi đây, đồng thời còn có thể nói ra tên của bần đạo?"
Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm đối phương.
Nếu chỉ là một gã thần sứ, vậy không đáng để lo, nhưng nếu phía sau đối phương có đại năng giật dây, vậy thì rắc rối to!
Mông Dã vẫn thản nhiên thưởng thức trà, đối với sát ý của Trần Uẩn Đạo làm như không thấy. Không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Phía dưới trưởng lão cũng có chút mơ hồ.
Qua một hồi lâu, Mông Dã đặt chén trà xuống, nói: "Ta lần này hạ giới, là phụng Thần La chi mệnh, tới Hạo Thổ điều tra một chuyện, cần sự phối hợp toàn lực của ngươi."
"Thần La?!"
Nghe được hai chữ này, Trần Uẩn Đạo thân thể chấn động, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và không thể tin được. Hắn biết hai chữ này có ý nghĩa như thế nào!
Nếu nói người trước mắt này là "thần sứ", thì Thần La chính là thần minh chân chính! Thực lực kinh khủng, hầu như trở tay là có thể hủy diệt một thế giới!
"Hạo Thổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể kinh động cả đến Thần La?!"
Thần tình Trần Uẩn Đạo có chút bối rối.
"Còn về thân phận của ngươi..."
Mông Dã thản nhiên nói: "Chỉ cần ta muốn tra, thì hạ giới này không thể nào che giấu được con mắt của ta."
Trần Uẩn Đạo dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu suy tư về tính chân thực trong lời nói của Mông Dã.
"Rốt cuộc ngươi muốn điều tra cái gì?"
"Nếu quả thật như lời ngươi nói, chuyện Hạo Thổ đều không thể gạt được ngươi, vậy tại sao còn cần bần đạo phối hợp?"
Mông Dã nghe vậy nhướng mày.
Nhắc tới việc này, hắn cảm thấy rất tức giận.
Vốn dĩ dựa vào uy năng của Hồn Thiên Kính, bắt được hung thủ sát hại Ngột Huyễn không phải là việc khó, nhưng trước tiên cái Hồn Thiên Kính này vốn không hoàn chỉnh, năng lực vốn mười không còn một.
Thêm vào đó hắn còn bị Di Lặc Sưu Hồn, tu vi tự thân cũng rớt xuống mấy tầng thứ, căn bản là lực bất tòng tâm.
Có thể thông qua Hồn Thiên Kính tra được nơi đây, đồng thời ngược dòng đến thân phận của Trần Uẩn Đạo, đã là phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Thậm chí ngay cả những tin tức cụ thể hơn cũng không thể điều tra ra.
Tên đạo nhân này tâm tư kín đáo, thực lực cũng không thể khinh thường, tuyệt đối không thể để cho đối phương nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
"Khụ khụ."
Mông Dã hắng giọng một cái, nói: "Thượng giới có lệnh, không thể quá phận can thiệp vào Hạo Thổ, rất nhiều chuyện ta bất tiện tự mình động thủ."
"Hơn nữa, đây cũng là cho ngươi một cơ hội, nếu chuyện này làm thỏa đáng, Thần La sẽ ban cho ngươi một phen khen thưởng xứng đáng."
"Còn nếu như làm không tốt... hậu quả tự gánh chịu!"
Một trận uy bức lợi dụ, vừa đấm vừa xoa, nhưng Trần Uẩn Đạo căn bản là không để bị đẩy vòng vòng.
"Nếu là chỉ thị của Thần La đại nhân, bần đạo tự nhiên sẽ dốc toàn lực, nhưng bần đạo thực lực hữu hạn, sợ rằng không kham nổi nhiệm vụ lớn, vẫn là hướng Vĩnh Dạ đại nhân báo cáo một tiếng, tránh cho xảy ra điều gì sai sót."
Mông Dã quả quyết nói: "Không được, chuyện này can hệ quá lớn, ngoại trừ Thần La ra, không ai được phép biết, nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài, cẩn thận tính mạng khó giữ!"
Chân mày Trần Uẩn Đạo càng nhíu sâu hơn.
Lúc thì nói muốn hắn phối hợp, một lúc lại nói phải giữ bí mật, người này rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Không lẽ là đang dọa người?
"Vậy không bằng thần sứ trước tiên nói qua một chút, rốt cuộc ngài đến đây vì chuyện gì?"
"Thôi được, nói cho ngươi biết cũng không sao."
Mông Dã nhìn quanh một lượt, giơ tay lên bố trí một trận pháp.
Bốn phía không có bất kỳ dị dạng, các trưởng lão cũng không nhận thấy được bất cứ điều gì khác thường. Nhưng Trần Uẩn Đạo lại giật mình.
Hắn có thể cảm giác được, không gian xung quanh hai người đã bị phong tỏa, bất kể là đạo pháp, thần thức hay là âm thanh đều bị ngăn chặn.
Một động tác này nhìn như đơn giản, thực tế lại cần cảnh giới cực cao.
Phải biết rằng dù cho Mông Dã thực lực sụt giảm, nhưng đối với hạ giới ngay cả đại đạo đều không hoàn chỉnh, vẫn là "tầng thứ cao hơn" tồn tại.
Đây là vượt qua cảnh giới, lực lượng của bổn nguyên.
"Ta hạ giới, là bởi vì ở Hạo Thổ có người đang âm thầm sát hại thần sứ, sở dĩ Thần La mới phái ta qua tới đem sự tình điều tra rõ ràng."
"Ngươi nói cái gì?!"
Trần Uẩn Đạo giật mình, quả quyết nói: "Không có khả năng! Sự tồn tại của thượng giới vốn bí ẩn, ngoại trừ bần đạo ra, thiên hạ không có mấy ai biết được, hơn nữa, ai có năng lực đối với thần sứ hạ thủ?"
Mông Dã cười lạnh nói: "Khả năng là rất cao, hơn nữa còn bị giết không chỉ một người."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, Trần Uẩn Đạo nuốt một ngụm nước bọt.
Hạo Thổ lại có người thí thần? Còn không chỉ giết một cái?
Rốt cuộc là có ai lá gan lớn như vậy và bản lĩnh...
"Vậy bần đạo nên phối hợp với ngươi như thế nào?"
Ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, Trần Uẩn Đạo cũng không dám khinh thường nữa.
Mông Dã lấy ra một chiếc gương, buông tay ra, chiếc gương liền lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn lại lấy ra một khối ngọc, nhìn vết rạn trên khối ngọc, ánh mắt trở nên hết sức phức tạp.
Hắn từ từ đặt khối ngọc lên trên gương, mặt gương dao động như mặt nước gợn sóng.
Trong gương mây mù lượn lờ, sắc thái trong gương không ngừng biến hóa, tựa hồ là đang từ trên cao bao quát đại địa. Một lúc sau mới dừng lại.
Mây mù tan đi, hiện ra một tòa thành phố phồn hoa.
Chúng tinh củng nguyệt, nhà cửa san sát.
Chính là Vô Ương Thành.
Sau đó hình ảnh tiếp tục gần hơn, cuối cùng tập trung trên không một tòa phủ đệ.
Mông Dã hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"
Trần Uẩn Đạo tập trung nhìn vào.
"Đây không phải là Lý gia sao?"
"Lý gia?"
"Lý gia ở Vô Ương Thành, coi như là đỉnh tiêm đại tộc hiện nay."
Mông Dã nói: "Đây chính là nơi mà khí tức của Ngột Huyễn... à không, của một vị thần sứ, cuối cùng tiêu tán."
Trần Uẩn Đạo sửng sốt,
"Ngươi nói Lý gia có người giết thần sứ?"
Sau đó liền lắc đầu nói: "Chuyện này không có khả năng lắm, cường giả lớn nhất của Lý gia, là Lý Vô Thường. Lão gia hỏa kia tuy là đế cấp, nhưng thực lực vô cùng bình thường, tuyệt đối không phải đối thủ của thần sứ... Chờ đã!"
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Vị thần sứ mà ngươi nói, đã vẫn lạc vào thời gian nào?"
Mông Dã đáp: "Bảy ngày trước."
"Bảy ngày trước?"
Trần Uẩn Đạo bấm ngón tay tính toán,
"Chính là thời điểm Lãnh Vô Yên kiếm trảm Vô Ương Thành! Chẳng lẽ..."
Mông Dã cau mày nói: "Lãnh Vô Yên? Đó là ai?"
Trần Uẩn Đạo hỏi ngược lại: "Ngươi thân là thần sứ giám sát Hạo Thổ, cư nhiên chưa từng nghe qua tên Lãnh Vô Yên?"
Mông Dã lắc đầu.
Tuy hắn chiếm giữ chức vị này, nhưng tâm tư không hề đặt ở đây. Ai sẽ cảm thấy hứng thú với một đám kiến hôi ở hạ giới chứ?
Trần Uẩn Đạo nói: "Chỉ xét riêng về thực lực, nàng có thể nói là đệ nhất nhân của Hạo Thổ, nếu thật sự có người có thể thí thần, bần đạo không nghĩ ra người thứ hai nào khác!"
Hơn nữa ngày đó Lãnh Vô Yên lại có mặt ở Vô Ương Thành, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Con ngươi Mông Dã lạnh xuống,
"Nàng đang ở đâu, lập tức mang ta đến đó!"
"Cái này..."
Trần Uẩn Đạo chần chờ một chút.
Mông Dã cau mày nói: "Có chuyện gì?"
Trần Uẩn Đạo do dự một chút, nói: "Nếu nàng có năng lực thí thần, vạn nhất giết luôn cả ngươi thì sao?"
Tên thần sứ này muốn tìm chết thì mặc kệ hắn, nhưng đừng có liên lụy đến bần đạo!
Hồi tưởng lại ba kiếm kinh thiên động địa kia, Trần Uẩn Đạo đến giờ vẫn còn rùng mình, đời này hắn không muốn lại đối mặt với nữ nhân kinh khủng kia.
Mông Dã thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, mặc kệ nàng có mạnh đến đâu, cũng chỉ là đối với thế gian này mà thôi. Huống hồ ta còn có pháp bảo mà Thần La ban cho, bắt giữ nàng bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!"
Trần Uẩn Đạo âm thầm lắc đầu.
Lãnh Vô Yên tuy là tu hành giả hạ giới, nhưng thực lực tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để đong đếm. Khinh thường nàng, nhất định sẽ phải nếm mùi thất bại!
Trong lòng suy nghĩ rất nhanh, hắn nói: "Vĩnh Dạ đại nhân đã thông báo, thân phận của bần đạo không thể bại lộ, vậy nên bần đạo không thể bồi thần sứ cùng đi, bất quá bần đạo có thể chỉ cho ngươi biết nơi tông môn của nàng tọa lạc."
"Hừ, cái gì mà không thể bại lộ thân phận, nói cho cùng bất quá là sợ hãi mà thôi!"
Thấy Trần Uẩn Đạo không chịu đi cùng, Mông Dã tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp nào. Hỗn Nguyên Kính một ngày chỉ có thể sử dụng một canh giờ.
Hiện tại, việc cấp bách, là phải tìm ra hung thủ sát hại Ngột Huyễn.
Huống hồ, tên đạo nhân này còn có bối cảnh thượng giới, không thể tùy tiện động vào.
"Nói đi, càng chi tiết càng tốt!"
"Liền tại Bắc Địa..."
...
Huyền Linh sơn mạch.
Trong rừng rậm, long xa rốt cuộc đã yên tĩnh lại.
Trong liễn xa, Nhạc Kiếm Ly vô lực tựa vào lòng Lý Nhiên, trên mặt vẫn còn vương lại sắc hồng nhàn nhạt.
"Phu quân, chúng ta đã trì hoãn thời gian quá lâu, phỏng chừng Lâm thủ tịch bọn họ sẽ suy nghĩ nhiều."
Hai người vốn lén lút chạy ra ngoài, e rằng giờ này tại Lạc Tuyết sơn đã ầm ĩ cả lên rồi.
Lý Nhiên nghiêm túc nói: "Chúng ta đây là đang trao đổi tu hành, lại không phải là làm cái gì việc xấu, có gì mà phải suy nghĩ nhiều?"
"Phì..."
Nhạc Kiếm Ly ngượng ngùng nhổ một tiếng.
Nào có cách thức trao đổi hoang đường như vậy?
Lý Nhiên thầm thở dài.
Không phải hắn không muốn trở về, mà là không dám...
Nghĩ đến cảnh tượng trong đại điện lúc trước, da đầu hắn liền tê dại.
Mấy vị thiên kiêu này, nếu tụ tập lại một chỗ, tuyệt đối hắn sẽ không được sống yên ổn, thêm vào cả Thẩm Thấm và Thương Dạ Xuy... Cảnh tượng tốt đẹp này hắn không dám tưởng tượng!
Cho nên, phải đánh tan từng người.
Hiện tại, Nhạc Kiếm Ly đã cơ bản giải quyết xong, tiếp theo nên đến lượt ai đây? Phụng Như Yên?
Hay vẫn là Lâm Lang Nguyệt?
Lý Nhiên vuốt cằm, rơi vào trầm tư.
"Cũng không biết mấy vị sư tôn an bài như thế nào, đem mớ bòng bong này để cho một mình ta giải quyết... "
Ngay khi hắn đang nhỏ giọng lẩm bẩm, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhạc Kiếm Ly sửng sốt.
"Phu quân, làm sao vậy?"
Lý Nhiên cau mày nói: "Dường như có người tới."
"Hửm?"
Hai người chỉnh trang quần áo một chút, đi ra khỏi long liễn.
Chỉ thấy trong rừng rậm chẳng biết từ lúc nào đã tràn ngập sương mù, làn sương dày đặc khiến cho hô hấp đều trở nên có chút khó khăn.
Một thân ảnh gầy yếu, tựa như cây gậy trúc, đang chậm rãi đi tới.
"Xin hỏi, U La Điện đi như thế nào...?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận