Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 582: Long Tộc mở hội nghị, toàn dân phát lệnh truy nã Lý Nhiên!

**Chương 582: Long Tộc mở hội nghị, toàn dân phát lệnh truy nã Lý Nhiên!**
_(Hai chương gộp một)_
Bắc Phương Huyền Thiên, Huyền Thiết Thành.
Diễn Võ Trường, một lão giả tóc bạc cất giọng vang vọng: "Thái Thượng đài tinh, ứng biến không ngừng, trừ tà buộc mị, bảo vệ tính mạng."
"Trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình, tam hồn vĩnh cửu, phách không tan nát..."
Phía dưới, một đám đệ tử ngồi dày đặc.
Bọn họ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, làn khói mỏng manh lượn lờ nơi mi tâm. Đó là dấu hiệu cộng hưởng cùng đại đạo, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu hoàn toàn dựa vào ngộ tính của mỗi người.
Trưởng lão truyền đạo không phải chuyện ai cũng có thể tùy tiện gặp được, mọi người đều muốn nắm chắc cơ hội lần này. Nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe của bọn họ, Lý Hàn Y không khỏi thở dài.
"Lý gia ta lấy võ nhập đạo, không ngờ cuối cùng lưu lại đều là truyền thừa đạo gia."
"Ai~ huyết mạch khó tìm a..."
Lý Hàn Y lắc đầu, vừa định tiếp tục truyền đạo, đột nhiên trong lòng giật mình, toàn thân lông tơ dựng đứng cả lên. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung Huyền Thiết Thành chẳng biết từ lúc nào mây đen đã giăng kín.
Mây đen nặng nề che khuất toàn bộ ánh nắng, cả tòa thành trì trong khoảnh khắc từ ban ngày biến thành đêm tối.
Ầm ầm!
Trong tầng mây sấm sét vang dội, lôi quang chiếu rọi một bóng người to lớn, uốn lượn.
"Đây là?!"
Lý Hàn Y hít sâu một hơi. Hung tinh này sao lại tới đây?
Các đệ tử cũng đã nhận ra dị thường, trong lúc nhất thời Diễn Võ Trường có chút hỗn loạn.
"Người đâu!"
"Có."
Bóng người bước ra từ trong hư không, mấy tên chấp sự quỳ một chân trên đất.
Lý Hàn Y vẻ mặt ngưng trọng:
"Lập tức dẫn bọn hắn rời đi, đồng thời truyền tin cho tộc trưởng, bảo hắn mau chóng trở về Huyền Thiết Thành!"
"Rõ!"
Chấp sự vung tay áo bào, cuồng phong nổi lên, các đệ tử vẻ mặt mờ mịt tựa như cát bụi bị hút vào trong bào.
"Trưởng lão cẩn thận!"
Dứt lời, mấy người thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, hóa thành làn khói tan biến.
Oanh!
Sấm sét nổ vang.
Trong cột sáng thông thiên triệt địa, một bóng người khôi ngô mặc hắc bào chậm rãi bước ra. Khuôn mặt cương nghị, thần thái cao ngạo, đáy mắt tràn đầy vẻ ngạo nghễ, nhìn xuống từ trên cao.
Lý Hàn Y con ngươi co rút lại.
Quả nhiên là hắn!
"Vô sự không lên Tam Bảo Điện, tộc trưởng của Thương Lam Nhị Bát Tộc (*) đến Huyền Thiết Thành ta có việc gì?"
_(*) Chú thích: Nhị Bát (二八) = 28_
Lý Hàn Y mặt không biểu tình, hai tay giấu sau lưng lặng lẽ siết chặt.
Hắn biết rõ, "nam nhân" trước mắt này khủng bố đến mức nào.
Coi như tộc trưởng đích thân tới cũng chưa chắc có thể ngăn được đối phương, huống chi tộc trưởng lúc này còn không có ở trong thành... Lý Hàn Y trong lòng xẹt qua một tia lo lắng.
Thương Lam Vô Cực đi tới trước mặt hắn,
"Tộc trưởng các ngươi đâu? Bảo hắn ra gặp ta."
Trong giọng nói mang theo uy nghiêm không cho phép cãi lại.
Lý Hàn Y lắc đầu nói: "Tộc trưởng không có ở Nam Thiên, ngươi có chuyện gì có thể nói với ta, ta sẽ thay ngươi truyền đạt."
"Không có ở đây?"
Thương Lam Vô Cực chau mày.
Thần niệm cường đại vô cùng trong nháy mắt bao phủ cả tòa thành trì, bao quát cả Lý gia phủ đệ ở bên trong, tất cả đều thu hết vào mắt. Lý Hàn Y ánh mắt giận dữ.
Đây là hành vi cực kỳ khiêu khích, đổi lại là người khác thì đã sớm máu tươi tại chỗ.
Có thể nam nhân trước mắt là Thương Lam Vô Cực.
Chỉ một chút sai lầm, Lý gia sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lý Hàn Y nhất định phải giữ được tỉnh táo.
Thương Lam Vô Cực gật đầu:
"Quả thực không có ở đây, thôi được, nói với ngươi cũng như vậy."
Hắn lấy ra một bức họa, đưa tới trước mặt Lý Hàn Y,
"Nhân loại này tên là Lý Nhiên, có phải là tộc nhân của Lý gia các ngươi không?"
"Hả?"
Lý Hàn Y sửng sốt một chút.
Không ngờ đối phương lại hỏi loại vấn đề này.
"Lý gia ta cành lá sum suê, đệ tử rất nhiều, ta làm sao có thể nhớ hết từng người? Huống chi, toàn bộ Huyền Giới cũng không phải chỉ có một mình chúng ta là Lý gia..."
Thương Lam Vô Cực nhíu mày, ngắt lời nói: "Đừng nói nhảm, trả lời vấn đề! Ta hỏi ngươi một lần nữa, người trên bức họa có phải người của Lý gia các ngươi hay không? Nếu trả lời không được, ta sẽ để toàn bộ Lý gia các ngươi chôn cùng!"
"Ngươi!"
Lý Hàn Y giận dữ vô cùng.
Nhưng khi chứng kiến ánh mắt của đối phương, nhất thời như rơi vào hầm băng.
Ánh mắt huyết tinh mà lạnh như băng tràn ngập sát ý kia khiến hắn tứ chi cứng ngắc, lưng lạnh toát. Rõ ràng, Thương Lam Vô Cực không phải đang nói đùa!
Tộc trưởng không có ở đây, lúc này không ai có thể đấu tay đôi cùng quái vật này, một phần vạn chọc giận đối phương... Lý Hàn Y ánh mắt biến hóa, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Hắn vẫy tay một cái.
Hư không mở rộng, một khối bạch ngọc chậm rãi bay ra. Lý Hàn Y rót vào một tia hồn lực.
"Dụ!"
Tiếng vang khẽ, ngọc thạch tỏa sáng, trong không khí xuất hiện một bức màn che màu vàng, trên đó viết đầy tên dày đặc.
Đây là gia phả của Lý gia.
Từ đời thứ nhất đến nay, tất cả tộc nhân đều được ghi chép ở trong đó.
Lý Hàn Y nhắm mắt cảm ứng một phen, sau đó lắc đầu nói: "Không có nhân loại này."
Thương Lam Vô Cực trực tiếp đưa tay đoạt lấy ngọc thạch.
Xác định hắn không có nói sai, sau đó ném cả bức họa lại.
"Đem bức họa này phát đến tay từng người trong Huyền Thiết Thành, phàm là kẻ nào có thể cung cấp tin tức của người này, có thể tìm ta đổi lấy máu của Chân Long. Nếu có thể bắt người này giao cho ta, ta trực tiếp tặng một mảnh nghịch lân của Thâm Uyên Cự Long!"
Dứt lời, gã bay lên không trung trong tiếng sấm sét. Mây đen tan biến, ánh nắng lại lần nữa chiếu rọi mặt đất.
Lý Hàn Y ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Cứ như vậy... Xong rồi?"
Vốn tưởng rằng hôm nay lành ít dữ nhiều, không ngờ đối phương chỉ là đến tìm một người mà thôi. Nhìn bức họa trong tay, Lý Hàn Y không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"Rốt cuộc người này là ai vậy?"
"Máu... nghịch lân của Thâm Uyên Cự Long... Cái này... Rốt cuộc người này đã làm cái gì, Thương Lam Vô Cực không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được hắn."
Đối phương đưa ra điều kiện phong phú, thậm chí ngay cả Lý Hàn Y đều có chút động lòng. Tuy nhiên, ngay sau đó lý trí đã chiếm thế thượng phong.
Ngay cả Thương Lam Vô Cực đều thúc thủ vô sách, làm sao có thể dễ dàng bắt được nam nhân kia?
"Lý Nhiên..."
Lý Hàn Y lẩm bẩm cái tên này.
Hắn không biết rằng, cái tên này rất nhanh sẽ vang vọng toàn bộ Huyền Giới.
Trong vòng một ngày, Thương Lam Vô Cực đã đến thăm tất cả những gia tộc lớn hiếm hoi.
Tuy Lý gia không thu hoạch được gì, nhưng lại khiến Huyền Giới nổi sóng to gió lớn. Bức họa Lý Nhiên càng là truyền khắp Cửu Trọng Ngũ Phương Thiên.
Có trọng thưởng ắt có người dũng cảm.
Vì tấm nghịch lân vô cùng trân quý kia, không ít người bắt đầu tìm hiểu tin tức về "Lý Nhiên" khắp nơi. Trong lúc nhất thời, có cảm giác như "toàn dân phát lệnh truy nã".
Huyết Sắc Hoang Nguyên.
Bình đài trên đỉnh Thương Huyền.
Mặt đất được lát bằng Linh Diệu Thạch đen nhánh, chưa qua đẽo gọt, gồ ghề. Tuy phong cách thô ráp, nhưng lại mang một vẻ đẹp hung hãn.
Hơn mười con Long Tộc hình thái khác nhau chiếm giữ ở nơi này, lấp kín cả bình đài rộng gần nghìn dặm.
Bọn họ chính là thủ lĩnh các tộc quần trên hoang nguyên.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tộc trưởng lại gấp gáp gọi chúng ta tới đây như vậy?"
Người lên tiếng là một con Cự Long thuần trắng.
Thân thể thon dài mạnh mẽ, trên lớp vảy trắng như tuyết không tìm thấy một chút tạp sắc. Thủ lĩnh Vân Long, Phong Tòng Vân.
"Ai biết..."
Viêm Long Diễm Cốt ở bên cạnh ngáp một cái:
"Tối qua cày cấy thâu đêm ở Bích Thủy Động, mới vừa nhắm mắt lại đã gọi ta tới."
Phong Tòng Vân liếc hắn một cái,
"Tháng này mới qua mười lăm ngày, ngươi đã đi Bích Thủy Động mười sáu lần, cẩn thận bị con mẫu long nhỏ Sóng Biếc kia vắt kiệt!"
"Không có cách nào, hỏa lực quá vượng."
Diễm Cốt dùng sức đấm ngực một cái, trên vảy bùng lên từng đợt hỏa diễm,
"Ai bảo ta thân thể khỏe mạnh chứ."
"Thôi đi, không bận soi gương, ngươi gầy trơ cả xương ra rồi kìa."
"...Lão tử giảm béo không được chắc?"
Hai người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên khí áp hạ xuống, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi. Không khí trong nháy mắt tĩnh lặng.
Chúng Long ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người nam nữ lơ lửng giữa không trung. Chính là Thương Lam Vô Cực và Thương Lam Nguyệt.
Bọn họ vẫn giữ hình dạng người, so với những con Long Tộc này thì hình thể nhỏ bé như kiến cỏ, nhưng khí thế bàng bạc tỏa ra lại sừng sững như vực sâu núi cao.
Tất cả Long Tộc nằm rạp trên mặt đất, đồng thanh cung kính nói: "Bái kiến tộc trưởng!"
Thương Lam Vô Cực gật đầu,
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Chúng Long lúc này mới ngẩng đầu lên.
"Hôm nay sở dĩ gọi các ngươi tới nơi này, là vì có một phát hiện trọng đại muốn tuyên bố với các ngươi."
"Phát hiện trọng đại?"
Đám cự long sửng sốt một chút.
Lấy thực lực và địa vị của tộc trưởng, chuyện gì có thể khiến hắn trịnh trọng như vậy?
"Mấy ngày trước, Huyết Sắc Hoang Nguyên đã xảy ra một chuyện khiến người ta rợn tóc gáy, mặc dù nói ra có thể sẽ gây nên khủng hoảng, nhưng ta và Nguyệt vẫn cảm thấy cần phải cho các ngươi biết."
Diễm Cốt không nhịn được lớn tiếng hỏi: "Tộc trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thương Lam Vô Cực liếc nhìn Thương Lam Nguyệt, Thương Lam Nguyệt khẽ gật đầu, hắn quay đầu lại, thở ra một hơi, lên tiếng nói: "Ở trong hoang nguyên của chúng ta, đã phát hiện tung tích của nhân tộc..."
Vừa dứt lời, tựa như ném ra một quả bom tấn. Trong bầy rồng nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.
"Cái gì?!"
"Huyết Sắc Hoang Nguyên xuất hiện nhân tộc? Điều này sao có thể?"
"Cả vùng đất tổ đều bị thánh huyết của Thánh Long nhuộm đỏ, trong hư không tràn đầy lời nguyền của Cổ Long, nhân tộc chỉ cần bước vào nửa bước cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ!"
"Đúng vậy a, đùa giỡn chắc?"
Tất cả Long Tộc đều lộ vẻ không thể tin được.
Thương Lam Vô Cực thở dài.
Trước khi nói ra chuyện này, hắn cũng đã nghĩ đến hậu quả.
Nhưng nếu như không nói rõ ràng, một phần vạn bị những con Long khác phát hiện, hậu quả sợ rằng thiết tưởng không chịu nổi.
"Ta không có nói đùa."
Thương Lam Vô Cực nói: "Ta và Nguyệt đều tận mắt thấy người đó, thậm chí còn... giao thủ với hắn."
Chúng Long vừa nghe đều ngẩn ra.
Bọn họ lúc này mới ý thức được, Thương Lam Vô Cực không phải đang nói đùa. Thật sự có nhân tộc tiến vào đất tổ!
"Trời ạ!"
"Đối phương còn giao thủ với tộc trưởng?!"
"Tộc trưởng chính là con rồng mạnh nhất sau Thánh Long, sau khi giao thủ với tộc trưởng còn có thể toàn thân trở ra, sợ rằng toàn bộ Huyền Giới cũng không có mấy ai chứ?"
"Chẳng lẽ là Chân Chủ của nhân tộc?"
"Nơi này chính là Huyết Sắc Hoang Nguyên, coi như Chân Chủ tới cũng không thể nào là đối thủ của tộc trưởng!"
"Rốt cuộc là ai?"
Nghe tiếng nghị luận của chúng long, Thương Lam Vô Cực vẻ mặt ngượng ngùng.
Nói là giao thủ, trên thực tế hoàn toàn là một phương diện bị lăng nhục, bị vả mười mấy cái như như lật bánh tráng, mà ngay cả góc áo của đối phương còn không chạm tới...
Chuyện này nếu bị những con Long khác biết, mặt mũi của hắn có thể sẽ mất sạch.
"Được rồi, đừng nghị luận nữa."
Thương Lam Nguyệt lên tiếng nói: "Nhân tộc kia lai lịch bí ẩn, thân phận đến nay vẫn không thể xác định, nhưng trải qua hai lần tiếp xúc trước đó, đã thu được một ít tin tức then chốt."
Nàng vung tay áo bào.
Bức họa của nam nhân trẻ tuổi hiện lên giữa không trung.
"Hắn tự xưng tên là Lý Nhiên, bất quá ca ca đã lục soát toàn bộ các gia tộc lớn họ Lý, kết quả là tra không ra người này."
"Cho nên, rất có thể đây chỉ là tên giả."
"Người này mang trong mình Chân Long Chi Khí, có một pho tượng pháp tướng cự nhân màu vàng, không biết tu hành loại công pháp nào, có thể khắc chế huyết mạch chi lực của Long Tộc."
"Quan trọng nhất là, hắn không chỉ có thể tùy ý ra vào Huyết Sắc Hoang Nguyên, còn có thể khiến bản thân ở trong trạng thái hư thực, bất luận công kích cường đại đến đâu cũng đều không có tác dụng với hắn."
"Dù cho ca ca cũng không thể làm tổn thương hắn dù chỉ một chút."
Thanh âm của Thương Lam Nguyệt vang vọng trên không trung.
Chúng Long hai mặt nhìn nhau.
Chân Long Chi Khí?
Tùy ý ra vào Huyết Sắc Hoang Nguyên?
Hơn nữa lại không thể bắt, không thể chạm? Nghe vô lý quá!
Những lời này nếu không phải từ trong miệng Thương Lam Nguyệt nói ra, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Phong Tòng Vân lúc này nói: "Ta có một vấn đề, trong Huyết Sắc Hoang Nguyên tràn đầy lời nguyền của Thánh Long, nhân tộc làm sao có thể bước vào trong đó?"
Thương Lam Nguyệt lắc đầu nói: "Có thể hắn nắm giữ bí pháp nào đó, cũng có thể hắn căn bản không phải là nhân tộc... Cụ thể không thể xác định."
Diễm Cốt suy nghĩ một chút, nói: "Ta cảm thấy khả năng hắn không phải là nhân tộc lớn hơn, nhân tộc chỉ là sinh vật nhỏ bé, làm sao có thể nắm giữ Chân Long Chi Khí?"
Chúng Long nhao nhao gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy a."
"Có lý."
"Có phải là trò đùa dai của một con Viễn Cổ Cự Long nào đó không?"
"Ừm, không thể loại trừ Thâm Uyên Long Tộc, nghe nói bọn họ am hiểu nhất chính là chuyển đổi hư thực."
Nghe tiếng nghị luận của chúng long, Thương Lam Nguyệt thập phần bất đắc dĩ.
Long Tộc tuy cường đại, nhưng lại quá mức kiêu ngạo.
Bọn họ cho rằng Lý Nhiên không phải là nhân tộc, hoàn toàn là xuất phát từ lòng tự trọng cao ngạo của Long Tộc, không cách nào thừa nhận tộc trưởng lại không phải là đối thủ của một nhân tộc.
Lúc này, Thương Lam Vô Cực lên tiếng nói: "Ta có thể xác định, Lý Nhiên tuyệt đối là nhân tộc."
"Tộc trưởng?"
Tiếng nghị luận hơi ngừng lại, chúng Long ngẩng đầu mờ mịt nhìn lại.
Thương Lam Nguyệt cũng có chút kinh ngạc:
"Ca ca, vì sao huynh lại xác định như vậy?"
Thương Lam Vô Cực do dự một chút, nhưng vẫn cắn răng nói: "Bởi vì người nọ gọi ta là..."
""Con côn trùng nhỏ bé.""
"...Các ngươi cũng biết, Long Tộc tuyệt đối sẽ không dùng loại từ ngữ này để hình dung đồng tộc, chỉ có nhân tộc tự cao tự đại mới có thể nói ra những lời này..."
"Con... côn trùng nhỏ bé?!"
Toàn bộ bình đài rơi vào tĩnh mịch.
Một giây sau, trong nháy mắt sôi trào!
"Đáng chết, đáng chết!"
"Con kiến hôi ghê tởm, lại dám vũ nhục tộc ta!"
"Giết hắn!"
"Gào!"
Đám cự long bay lên trời, hai mắt đỏ ngầu, đã tiến nhập trạng thái giận dữ. Là Long Tộc cao quý, bọn họ không thể nào tiếp thu được sự vũ nhục này!
Chỉ có Phong Tòng Vân vẫn duy trì được sự lãnh tĩnh.
"Nguyệt đại nhân, ngươi nói chúng ta tiếp theo nên làm gì?"
"Lặng lẽ quan sát biến hóa."
Thương Lam Nguyệt nói: "Căn cứ theo suy đoán của ta, người nọ khẳng định sẽ còn trở lại..."
Diễm Cốt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tự tay xé nát hắn!"
Phong Tòng Vân bật cười một tiếng,
"Ngay cả tộc trưởng đều không có cách nào, ngươi thì tính là cái gì?"
"Ta..."
Diễm Cốt nghẹn lời.
Tuy đang trong cơn giận dữ, nhưng lại không biết làm thế nào phản bác.
Thương Lam Nguyệt tiếp tục nói: "Ta không cần các ngươi ra tay, trên thực tế, các ngươi ra tay cũng không làm gì được hắn."
"Nếu như gặp phải người này, nhất định phải lập tức thông báo cho ta và tộc trưởng, chúng ta đã nghiên cứu ra một phương pháp mới, có thể sẽ có chút hiệu quả..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có người vỗ vai nàng.
Sau đó, bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Phương pháp gì, nói ta nghe xem?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận