Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 91: Phục Đán tiểu đội

**Chương 91: Tiểu đội Phục Đán**
Vân Dật có chút không lý giải được.
"Có ý gì?"
Vân Dã cất kỹ kim bài, kiên nhẫn giải thích: "Là như thế này, ta đang nghiên cứu phát minh một hệ thống phòng ngự an ninh mạng. Một mình ta có chút bận không xuể, không biết ngươi có hứng thú cùng ta nghiên cứu phát minh không?"
Vân Dật giật mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoài nghi.
"Ngươi còn biết phát triển phần mềm (Sofware Developer)?"
Vân Dã thành tích đứng đầu, đồng thời giành được quán quân các cuộc thi toán học, vật lý toàn quốc.
Làm xong những việc này, hắn lấy đâu ra tinh lực để học phát triển phần mềm?
Hơn nữa còn là hệ thống an ninh mạng!
Việc này không chỉ cần biết phát triển phần mềm, mà còn phải tinh thông kỹ thuật Hacker.
Vân Dật rất khó tưởng tượng Vân Dã, một học sinh cấp ba, có thể hiểu được những điều này.
Vân Dã trong lòng không chút gợn sóng, chỉ chỉ máy tính, ra hiệu cho người anh họ lại gần.
"Biết một chút, ta lên mạng tự học."
Vân Dật gật gù đắc ý cười nhạo, cho rằng Vân Dã đang nói đùa.
Nếu dựa vào những tài liệu trên mạng mà có thể học được phát triển phần mềm, vậy hắn học đại học làm cái gì?
"À, phải không, cho ta xem qua tác phẩm của ngươi."
Vân Dã bật máy tính, đem bản demo ra cho Vân Dật xem.
"Trong khoảng thời gian này ta luôn bận rộn với việc này. Tư liệu trên mạng vẫn có hạn chế, cũng không biết làm có đúng hay không. Anh à, anh học kỹ thuật phần mềm (Software Engineering). Dưới góc độ chuyên nghiệp của anh, anh thấy hệ thống này ta khai thác thế nào?"
Vân Dật hờ hững, thầm nghĩ người em họ này của mình đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Lại muốn dựa vào tư liệu trên mạng để tự học khai phát phần mềm.
Ngây thơ!
"Được, ta xem giúp ngươi."
Con chuột khẽ nhấn, con lăn không ngừng di chuyển.
Theo hình tượng hệ thống không ngừng hiện lên, biểu cảm của Vân Dật trở nên nghiêm túc.
"Ân ~"
Hình như không tệ lắm, rất có kết cấu bài bản.
Nghĩ tới việc Vân Dã dựa vào tư liệu trên mạng mà có thể làm đến trình độ này, Vân Dật không bình tĩnh, tiếp tục vùi đầu xem xét.
Theo tiến độ không ngừng đi sâu, hắn hoàn toàn ngây dại.
Mắt kính phản chiếu màn hình máy tính.
Từng ký hiệu như lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thẳng vào tim Vân Dật.
Trong phòng rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng Vân Dật phảng phất nghe được tiếng gầm thét.
Đó là tiếng của giáo sư chuyên ngành của hắn.
Đang chất vấn hắn trong 4 năm ở Đại học Phục Đán đã học được những gì.
Tại sao thứ làm ra còn không bằng một học sinh lớp 11?
Vân Dã đầy mong đợi vỗ vỗ vai người anh họ.
"Này, này, hoàn hồn, ngươi thấy thế nào?"
Thừa nhận người khác ưu tú hơn mình là cảm giác buồn nôn.
Nhất là ở nơi mình am hiểu nhất.
Vân Dật rất muốn bỏ chạy.
Quá đau khổ!
Còn thế nào nữa?
Chuyện này bảo người ta trả lời thế nào?
Đại lão ngưu bức, ta là rác rưởi?
Lòng tự trọng quấy phá, Vân Dật cố nén xấu hổ gật đầu.
"Còn... còn có thể, rất tốt."
Nhận được sự tán thành của người trong ngành, Vân Dã rất vui vẻ.
"Vậy là tốt rồi, thế nào, có muốn cùng ta làm một vố không?"
Vân Dật vẫn có chút không tin Vân Dã có thể thao túng một dự án lớn như vậy.
"Ngươi làm cái này để làm gì?"
"Kiếm tiền a."
"Tìm được người mua chưa?"
"Đương nhiên."
Vân Dã há miệng liền nói, kỹ năng diễn xuất tự nhiên thành thục.
"Nói thật, ta không hiểu nhiều về kỹ thuật an ninh mạng."
"Không sao, lập trình kiểu gì cũng biết chứ? Kỹ thuật an ninh mạng ta sẽ toàn quyền phụ trách. Ngươi chỉ cần giải quyết các module theo ta yêu cầu là được."
Vân Dã cũng không trông cậy người anh họ làm công việc gì quan trọng.
Biết gõ ký hiệu lập trình là được.
Có một số nội dung công việc không đòi hỏi kỹ thuật cao, chỉ là rất tốn thời gian.
Nếu anh họ có thể giúp giải quyết những công việc này, Vân Dã có thể rảnh tay tập trung vào kỹ thuật.
Hiệu suất có thể nhanh hơn không ít.
Vân Dật nghe vậy, tâm trạng mâu thuẫn giảm bớt không ít.
"Được thôi."
"Ngươi có bạn học nào muốn kiếm thêm thu nhập không?"
"Ta về hỏi giúp ngươi."
"Được rồi, đa tạ anh họ."
Vân Dã không ngờ bữa tiệc gia đình lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu có anh họ gia nhập, công việc khai phát chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Vân Dật rất coi trọng chuyện này, về đến nhà lập tức bắt đầu liên hệ mọi người.
Có 4 bạn học đại học tỏ vẻ hứng thú.
Vân Dật dứt khoát lập một nhóm trò chuyện video.
"Hello, nghe rõ không?"
Lão Cát: "Không vấn đề nha."
Trung Thư Tỉnh trả lời: "Rõ ràng."
Đại Pháo: "OK!"
Đàm Thừa Trù: "Vẫn là ngươi thương mấy anh em, lão Vân. Có thịt ăn còn không quên mấy đứa cá mè một lứa chúng ta."
Vân Dật: "Chắc chắn rồi, người ta nghĩ đến đầu tiên là các ngươi. Về trường các ngươi phải mời ta ăn cơm."
"Không vấn đề, nói đi, tình hình cụ thể thế nào? Đối phương lai lịch ra sao?"
Vân Dật dừng lại một chút, sắp xếp lại suy nghĩ.
"Người đề xuất dự án là em họ ta, Vân Dã. Hắn đang làm một hệ thống phòng ngự an ninh mạng, một mình bận không xuể, muốn tìm người hỗ trợ. Về phương diện thù lao, làm bao nhiêu việc nhận bấy nhiêu tiền. Làm nhiều hưởng nhiều, dựa theo giá thị trường để tính toán. Các ngươi thấy thế nào?"
Lão Cát: "Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, ít tiền cũng tốt, học nghiên cứu cũng tốn không ít tiền."
Đại Pháo: "Nghe có vẻ thú vị, tính ta một người."
Trung Thư Tỉnh: "Vân Dật, em họ ngươi còn trâu bò hơn ngươi, người ta đã tự làm ông chủ rồi. Em họ ngươi bao nhiêu tuổi nhỉ?"
Vân Dật lâm vào do dự.
Nếu nói cho bọn họ tình hình cụ thể của Vân Dã, khó đảm bảo những người này sẽ không hiểu lầm.
Nhưng nếu không nói, Vân Dật lại cảm thấy bất an trong lòng.
Do dự một lát, hắn vẫn quyết định nói thật với mấy người bạn học.
Sau khi biết rõ tình hình của Vân Dã, 4 người nhìn nhau.
Ngây người mấy giây, Đàm Thừa Trù không nhịn được cười lên.
"Ngươi đùa bọn ta đấy à? Học sinh cấp ba 17 tuổi hiểu gì về kỹ thuật an ninh mạng với phát triển phần mềm, đừng đùa nữa."
Ba người còn lại cũng tỏ thái độ hoài nghi, cho rằng Vân Dật đang nói đùa.
"17 tuổi còn đang học trung học, một học sinh cấp ba tự mình khai phát phần mềm? Ai thích tin thì tin, ngược lại ta không tin."
"Chuyện này không vô nghĩa sao?"
"Hại ta mừng hụt một trận."
Vân Dật sốt ruột, vội vàng giải thích cho Vân Dã.
"Này, xem thường người khác thế? Em họ ta là thiên tài. Người ta vừa giành được quán quân các cuộc thi toán học, vật lý học sinh trung học toàn quốc, sáng tạo ra lịch sử các cuộc thi năm môn học lớn. Hơn nữa là vòng loại, vòng bảng, trận chung kết đều đạt điểm tối đa! Lão Cát, ngươi không phải hay khoe khoang từng tham gia vòng bảng cuộc thi toán học tỉnh Tây Thẩm sao? So với em họ ta, ngươi chỉ là cặn bã!"
4 người khiếp sợ không thôi, trong phòng họp video nhao nhao lên.
"Ôi mẹ ơi, ngươi còn có một người em họ trâu bò như vậy, quán quân hai môn!"
"Năm đó ta vào được vòng bảng đã không tiến thêm được, em ngươi thế mà vào được trận chung kết, còn đạt điểm tối đa. Hơn nữa còn là điểm tối đa hai môn vật lý, toán học."
"Đây là người à?"
"Thế giới thiên tài thật khó hiểu."
"Trong mắt em họ ngươi, chúng ta có lẽ chỉ là những con Lạp Bố Lạp Đa thông minh một chút."
"Ta nhớ ra rồi, ta từng xem tin tức này. Lúc đó còn đang nghĩ quán quân này cũng họ Vân, giống lão Vân ngươi. Khá lắm, tình cảm các ngươi đúng là người một nhà."
"Vân Dật, ta thật sự đồng cảm với ngươi. Có một đứa em như thế, ngươi chắc chắn áp lực khủng khiếp."
Vân Dật tối sầm mặt, có biết nói chuyện không?
Hết chuyện để nói.
"Dự án có làm hay không, các ngươi nói một lời dứt khoát."
Lần này 4 người không có ý kiến.
Loại thiên tài như Vân Dã không nên tính toán theo lẽ thường.
"Làm, đương nhiên làm, đổi người khác ta chắc chắn không đồng ý, nhưng Vân Dã thì ta nhận."
"Sau này Vân Dã mà nổi tiếng, ta có thể khoe khoang với người ta là ta từng cộng sự với Vân Dã."
"Vậy được, quyết định như vậy đi, ta lập tức trả lời em ta."
Kết thúc hội nghị, Vân Dật lập tức gọi điện thoại cho Vân Dã.
Vân Dã trong lời nói không kìm được vui mừng.
"Anh, anh đã giúp em rất nhiều. Ngày mai ta bắt đầu phân phối nhiệm vụ cho các anh. Chúng ta cố gắng hoàn thành công việc còn lại trước cuối năm."
Có anh họ Vân Dật và mấy sinh viên tài năng của Phục Đán gia nhập, tốc độ dự án tăng lên mấy cấp bậc.
Vân Dã có lòng tin hoàn thành trong thời gian kế hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận