Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 101: Vượt qua sinh tử trùng phùng

**Chương 101: Vượt qua sinh tử trùng phùng**
Bành Đạo Võ tâm tính nổ tung.
Vừa nghĩ tới Vân Dã có em gái bầu bạn đón giao thừa, mà hắn lại chỉ có thể một mình ru rú ở quán net chơi game.
LoL trong nháy mắt không còn hấp dẫn nữa.
"Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo a!"
Vân Dã không chút do dự.
"Huynh đệ như là rết nhiều chân, nữ nhân như là quần áo qua mùa đông."
Ta đi, nghe xong vẫn rất có lý.
Bành Đạo Võ không cách nào phản bác.
"Ngươi cùng với ai đón giao thừa, Tăng Miểu hay là Bạch Vãn Tình?"
"Ta nửa đêm trước một người, nửa đêm về sáng một người, vui vẻ gấp bội.
Bái bai, đi!"
Bành Đạo Võ một mình cứ thế ở quán Internet trên chỗ ngồi.
Một người tổn thương thế giới đạt thành.......
Vân Dã cưỡi xe máy điện tại đêm ba mươi trên đường phố nhanh như điện chớp.
Hoàn toàn không cần lo lắng bị xe đụng.
Giờ này, ngoại trừ những người trẻ tuổi, không có ai sẽ ở bên ngoài lang thang.
Vân Dã mua một rương pháo hoa, sau đó đi tìm Tăng Miểu.
Năm 2015, còn chưa có chính sách cấm đốt pháo hoa pháo tép trong nội thành.
Khắp nơi có thể thấy được những đám người náo nhiệt đốt pháo hoa.
Trong màn đêm Lư Lăng, khắp nơi lóng lánh khói lửa chói lọi, sáng như ban ngày.
"Chúc mừng năm mới!"
Vân Dã ôm rương pháo hoa, giống như nhân vật chính trong phim cảng, xuất hiện trước mặt Tăng Miểu.
Tăng Miểu bị giật nảy mình, chợt nở rộ nét mặt tươi cười.
"Chúc mừng năm mới!"
Cô gái hiển nhiên đã tỉ mỉ trang điểm một phen.
Chiếc áo khoác da nhung hươu ngắn, hoạt bát đáng yêu, phối hợp bên trên quần bò và bốt ngắn, tràn đầy năng lượng.
Thấy Vân Dã ôm một rương pháo hoa lớn, Tăng Miểu thè lưỡi, giấu bao diêm và que tiên nữ đang cầm trong tay ra sau lưng.
"Không nghĩ tới ngươi mua nhiều như vậy."
"Nhiều không?"
Vân Dã vẫy vẫy tay về phía sau, cách đó không xa.
Tăng Miểu lúc này mới phát hiện một chiếc xe ba gác dừng ở cách đó không xa.
Trên xe tràn đầy pháo hoa.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài xấu xí lái xe ba gác tới.
"Tiểu hỏa tử, pháo hoa dỡ ở đâu?"
Vân Dã quay đầu, vỗ tay về phía Tăng Miểu.
"Phụ cận chỗ nào tương đối thích hợp để đốt pháo hoa."
Tăng Miểu bị chấn động bởi đống pháo hoa chất cao như núi trên xe ba gác, ngẩng đầu lên, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Nghe được lời Vân Dã, nàng mới hoàn hồn.
"Đê Cổ Nam bên kia tương đối thích hợp."
"Lão bản, chở đến đê Cổ Nam đi."
"Được rồi!"
Vân Dã đem pháo hoa xếp thành một hàng dài trên đê Cổ Nam.
5 vạn đồng tiền pháo hoa bày ở cùng một chỗ vẫn là rất hùng vĩ.
Tăng Miểu giơ điện thoại di động, đứng ở phía xa, rụt rè nói: "Ta chuẩn bị xong rồi.
Ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng."
"Biết!"
Vân Dã giơ ký hiệu OK, sau đó nhanh chóng châm lửa vào pháo hoa.
Một đường châm lửa.
Hàng dài pháo hoa giống như suối phun, bắn ra, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Cũng chiếu sáng khuôn mặt Tăng Miểu.
Nàng kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, trái tim đập thình thịch.
Tối nay là cái đêm giao thừa hạnh phúc nhất mà nàng từng trải qua.
Có một chàng trai dùng một xe pháo hoa đốt lên bầu trời sao của nàng.
Vân Dã châm xong tất cả pháo hoa, quay lại chỗ Tăng Miểu, cùng nàng thưởng thức.
Lại phát hiện nàng giơ điện thoại, hai mắt đẫm lệ.
"Thế nào?"
"Không có gì, mắt ta đi tiểu."
Vân Dã dở khóc dở cười, móc ra giấy ăn đưa tới.
"Đến, ta lau nước tiểu cho ngươi."
Tăng Miểu nín khóc mỉm cười.
"Đừng có giở trò."
Vân Dã mỉm cười, cùng Tăng Miểu cùng nhau ngắm pháo hoa.
Ánh sáng pháo hoa lung linh, tựa như ảo mộng.
Thứ đang nở rộ không phải pháo hoa.
Mà là thanh xuân năm tháng như nước.......
Rạng sáng 4 giờ, Vân Dã bị mẹ lôi ra khỏi chăn.
"Đừng chậm trễ giờ mở cửa tài."
Tối hôm qua chơi đến quá nửa đêm, hắn hiện tại ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Vừa lên xe, ngã đầu liền ngủ, đến quê nhà lúc nào cũng không biết.
Đến cửa thôn mới mở to mắt.
Vân Dã ở quê cũng có nhà.
Hắn học tiểu học ở nông thôn, lên trung học cơ sở mới chuyển vào thành phố.
Căn nhà ở nông thôn bình thường là bà nội một mình ở.
Bà lão không quen cuộc sống trong thành phố, khăng khăng muốn về quê ở.
Cũng may tứ bá của Vân Dã ở trong thôn, có thể chiếu cố bà.
Trong ký ức, căn nhà ba tầng khang trang càng rõ ràng.
Bà nội còng lưng đứng ở cổng, xa xa vẫy tay với chiếc xe.
Vân Dã thấy một màn này, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.
Trước khi lên trung học cơ sở năm 12 tuổi, hắn luôn ở cùng bà nội.
Hắn là do bà nội nuôi lớn.
Sau 12 tuổi chuyển đến thành phố, quan hệ với bà nội dần trở nên xa cách.
Kiếp trước, bà nội mất năm 2024.
Khi đó, Vân Dã đang ở Quảng Châu.
Đó là một đêm giữa hạ nóng nực đến mức khiến người ta bật khóc.
Người làm công sợ nhất là nhận được điện thoại từ quê nhà vào nửa đêm.
Vân Dã khi đó tim đập rất nhanh, luôn cảm thấy có chuyện không may xảy ra.
Quả nhiên, cú điện thoại kia mang đến tin bà nội qua đời.
Là đứa cháu trai thân nhất của bà, Vân Dã không thể gặp bà lần cuối trước khi bà mất.
Chuyện này vẫn luôn là một trong những điều hối tiếc lớn nhất đời trước của hắn.
Sống lại một đời, Vân Dã sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa.
Đối với Vân Dã mà nói, gặp lại bà nội là vượt qua sinh tử trùng phùng.
Hắn cũng không kìm nén được nỗi nhớ.
"Bà bà!"
Ở Lư Lăng, người nông thôn thường gọi bà nội là bà bà.
Nghe được tiếng Vân Dã gọi, trên khuôn mặt già nua của bà nội nở một nụ cười hiền lành.
"Ai."
Bà nội đánh giá Vân Dã một lượt từ trên xuống dưới, câu nói đầu tiên khi gặp mặt rất khôi hài.
"Sao còn chưa mập lên được hai trăm cân, có phải ăn uống không tốt không?"
"Bà nội, hai trăm cân thì béo quá."
Bà nội dẫn Vân Dã vào trong phòng.
"Tay lạnh cóng thế này, mau vào sưởi ấm đi.
Cháu cao lớn như vậy, phải được hai trăm cân mới đúng.
Nhìn cháu gầy như que củi vậy."
"Không sao, không lạnh, con giúp bà khuân đồ đã."
Vân Dã chuyển xong đồ đạc, hàn huyên với bà nội một lúc.
Trong thôn, tiếng pháo nổ vang lên liên miên không dứt.
Bà nội gọi vào trong bếp.
"Mở cửa tài thôi!"
Vân Kiến Nghiệp quấn tạp dề chạy ra.
"Ôi, đúng rồi, không nói con quên mất."
Sau tiếng pháo nổ, thần tài có thể vào cửa.
Phù hộ cho năm nay tài lộc dồi dào.
Buổi sáng đầu năm mùng một ăn hai món rau.
Hai đĩa đậu phụ, hai đĩa rau xanh, ngụ ý thanh thanh bạch bạch.
Ăn điểm tâm xong, cả nhà quây quần bên cạnh lò sưởi.
Vân Dã không nói hai lời, kéo bồ đoàn qua, bắt đầu chúc Tết.
Đây là quy củ ở chỗ bọn hắn.
Chúc Tết trưởng bối, người chưa kết hôn đều phải quỳ bái.
"Bà nội, chúc mừng năm mới, chúc bà thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
"Cha mẹ, chúc mừng năm mới, chúc cha mẹ tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý!"
Lão thái thái vui mừng trong lòng, móc ra một chiếc túi tiền nhăn nhúm, đưa lì xì cho Vân Dã.
"Tốt tốt tốt, cháu của bà, học hành chăm chỉ, thi đỗ đại học nhé."
Vân Dã không từ chối.
Hắn biết, nếu không nhận, bà nội sẽ nổi giận.
"Bà nội, con cũng chuẩn bị quà cho bà.
Đến, con đeo cho bà."
Vân Dã mua ba khối bình an vô sự bài, khối này là để dành cho bà nội.
Bà nội cười tít mắt, hết lời khen Vân Dã hiểu chuyện.
Chúc Tết người nhà xong, một lát sau, người trong thôn lục tục đi ra chúc Tết.
Cảnh còn người mất, bạn bè thời thơ ấu đã sớm lạnh nhạt.
Gặp mặt, giống như người xa lạ, cũng chỉ gật đầu, nói một tiếng chúc mừng năm mới.
Vân Dã giống như những năm trước, đợi đường ca nhà tứ bá đến, mới cùng nhau đi ra ngoài chúc Tết.
Đi đến cuối thôn, lúc này mới đưa điện thoại ra chúc Tết bạn bè và thầy cô.
Thầy giáo ở trường, thầy giáo ở phòng vẽ, Phan lão...
Một tuần lễ tiếp theo, Vân Dã đều trải qua trong việc thăm viếng người thân, bạn bè.
Tập tục ở quê là như thế.
Đi chúc Tết ở một nơi sẽ ăn ở đó một ngày.
Hắn có ba cô cô, hai bác.
Còn có bà ngoại ông ngoại, hai cậu và một dì.
Đi một vòng là hết một tuần lễ.
Về thành phố đã là chuyện của mùng tám tháng giêng.
Mùng chín tháng giêng, làm lại từ đầu.
Chính Bính Giác bên kia rốt cục có động tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận