Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 187: Không giả, ngả bài

**Chương 187: Không giấu nữa, ngả bài**
Vân Kiến Nghiệp lơ đễnh cười.
Hắn đối với quy mô tài sản của Vân Dã vẫn dừng lại ở nhận biết khi hai cha con giải tỏa mặt bằng và p·h·át triển hệ th·ố·n·g.
Vài triệu có thể lấy ra được.
Nhưng lỗ hổng vốn liếng để khai thác bất động sản của Đồng Xưởng tối thiểu phải hơn trăm triệu.
Vân Dã không thể nào xoay sở được.
"Số tiền này của con không đủ. Đồng Xưởng chiếm diện tích rất lớn, đủ để khai p·h·át một khu dân cư cỡ lớn. Chi phí đó lớn lắm. Giữ vốn dự tính tối thiểu cần 200 triệu. Trong tay ta tính toán đâu ra đấy còn thừa lại hơn 90 triệu, thêm của con mấy triệu cũng chẳng thấm vào đâu."
Vân Dã biểu lộ đầy ẩn ý.
Hắn không giấu nữa, ngả bài.
"Cha, tr·ê·n tay con không chỉ có mấy triệu. Có chuyện con vẫn luôn không nói với cha mẹ, con tự mình vẫn đang làm đầu tư. Chơi kỳ hạn giao hàng với cổ phiếu, k·i·ế·m chút tiền."
Vân Kiến Nghiệp vô cùng kinh ngạc, theo bản năng muốn dạy dỗ Vân Dã.
Trong nh·ậ·n thức của hắn, cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng chính là hồng thủy m·ã·n·h thú.
Vân Dã là một học sinh cấp ba không nên đụng vào những thứ này.
Nhưng nghe nói Vân Dã đã k·i·ế·m được tiền, hắn liền tiện thể hỏi một câu.
"Con k·i·ế·m được bao nhiêu?"
"Cũng không có nhiều, chỉ mấy trăm triệu."
Két!
Tiếng thắng gấp rít lên chói tai, lốp xe hằn một vệt đen dài tr·ê·n đường lớn.
May mà đường ngoại thành ít xe cộ qua lại, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Vân Dã xoa trán, hoàn hồn.
Thật sự quá đáng sợ.
Lần trước c·hết vì t·ai n·ạn giao thông đã đủ rồi.
Nếu lặp lại, oán khí của hắn có thể làm cho Địa Phủ sụp đổ mất.
"Cha, cha dù sao cũng là lái xe lâu năm, nhìn đường chứ. Chậc, con chỉ lần này không thắt dây an toàn, nhìn xem trán con đụng này."
Vân Kiến Nghiệp lúc này đã không nghe lọt bất cứ điều gì.
Hiện tại trong đầu hắn tràn ngập ba chữ 'mấy trăm triệu'.
Phảng phất có mười ngàn bà cô đang gáy trong đầu.
"Con lặp lại lần nữa, con k·i·ế·m được bao nhiêu?"
"200 triệu."
Vân Dã không nói hết.
200 triệu đủ để chống đỡ c·ô·ng tác khai p·h·át một khu dân cư cỡ lớn.
Vân Kiến Nghiệp đơn giản là không thể tin vào tai mình.
Đứa con trai vừa tròn 18 tuổi không lâu của hắn, một học sinh lớp 12 vậy mà dựa vào đầu cơ cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng mà k·i·ế·m được 200 triệu.
Điều này làm sao hắn tin được?
Lúc nào tiền dễ k·i·ế·m như vậy?
"Ta không tin, con chứng minh cho ta xem."
Vân Dã không nói nhảm, trực tiếp lấy điện thoại ra mở app ngân hàng cho cha mình xem số dư.
Hắn có hai tài khoản.
Một cái là tài khoản ban đầu, một cái khác là để t·i·ệ·n cho việc đầu tư.
Trong tài khoản kia vừa vặn có 200 triệu tư kim chuẩn bị cho việc đầu tư vào tiền ảo và kỳ hạn giao hàng triển vọng.
Nhìn số dư trong tài khoản, Vân Kiến Nghiệp suýt chút nữa trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi tr·ê·n ghế, toàn thân trở nên c·ứ·n·g ngắc.
"Cái này... Hàng chục, hàng trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn... Ức, 200 triệu! 200 triệu, con thật sự k·i·ế·m được 200 triệu à!"
Dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng chứng cứ bày ra trước mắt, lần này Vân Kiến Nghiệp không thể không tin.
Cơn vui sướng dâng trào, tựa như dòng nước mát lạnh vào cổ họng.
Nhìn dáng vẻ của cha mình, Vân Dã thật sự lo lắng không biết ông có thể lái xe được nữa không.
"Cha, nhìn đường, lái xe không đàng hoàng, người thân hai hàng lệ, về đến nhà rồi con sẽ từ từ kể rõ ràng."
Vân Kiến Nghiệp cố nén k·í·c·h động, khởi động xe lần nữa, dọc đường liên tục nhìn Vân Dã qua gương chiếu hậu.
Mặc dù giữa hai cha con có nét giống nhau, nhưng Vân Kiến Nghiệp lại cảm thấy xa lạ.
Về đến nhà còn chưa vào cửa, hắn đã lớn tiếng gọi từ xa.
"Anh Hoa, Anh Hoa, mau ra đây!"
Đặng Anh Hoa đang đắp mặt nạ nằm tr·ê·n ghế sofa xem ti vi, rất bất mãn với dáng vẻ la hét om sòm của Vân Kiến Nghiệp.
"Nói nhỏ thôi, tai ta không có điếc, la to gọi nhỏ làm gì?"
Vân Kiến Nghiệp vội vàng kể lại mọi chuyện.
Đặng Anh Hoa nghe xong co rúm người lại, miếng mặt nạ tr·ê·n mặt bị hất văng ra xa.
K·i·ế·m được 100 triệu từ t·ử Kinh Hoa Viên đã đủ tạo cho nàng một cú sốc lớn.
Không ngờ rằng niềm vui liên tiếp ập đến, Vân Dã còn bạo tay hơn.
Nàng vui mừng khôn xiết.
Cảm giác này giống như nằm mơ, sau đó tỉnh dậy p·h·át hiện tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều biến thành hiện thực.
Ân huệ của vận m·ệ·n·h khiến người ta không nói nên lời.
Vân Kiến Nghiệp, Đặng Anh Hoa hai vợ chồng phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Vân Dã ngay sau đó tiếp tục nói chuyện chính.
"Cho nên cha, nếu cha quyết định muốn khai p·h·át Đồng Xưởng, vấn đề tiền bạc con có thể giúp cha giải quyết."
Vấn đề mấu chốt nhất đã có thể giải quyết, Vân Kiến Nghiệp không chần chừ nữa.
"Tốt, đã như vậy, ta sẽ dốc toàn lực để làm. Nói thật, trước đó ta vẫn luôn đau đầu không biết phải an bài thế nào cho đám anh em c·ô·ng trường đã đi th·e·o ta. Hiện tại không cần lo lắng nữa, để bọn họ tiếp tục cùng ta làm c·ô·ng trường. Chỉ là... Bên Bạch Nham Thạch thì trả lời thế nào đây?"
Người khác kiêng dè Bạch Nham Thạch, nhưng Vân Dã không nhượng bộ hắn ta.
Trước kia hắn đã không nể mặt Bạch Nham Thạch, huống chi là hiện tại?
Qua vài năm nữa, Bạch Nham Thạch chỉ xứng châm t·h·u·ố·c cho hắn.
"Cha cứ nói thẳng với hắn, không bán mà giữ lại để tự mình khai p·h·át."
Bởi vì vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Vân Kiến Nghiệp sợ Bạch Nham Thạch.
Bạch Nham Thạch sợ Vân Dã.
Vân Dã lại sợ cha ruột Vân Kiến Nghiệp.
Mối liên kết sợ hãi tạo thành một vòng khép kín, thật là thú vị.
Vân Kiến Nghiệp tự thấy thế lực không đủ, cảm thấy như vậy có chút qua loa.
"Có ổn không?"
"Không sao, cha cứ thử một lần rồi tính, xem thái độ của Bạch Nham Thạch thế nào."
Vân Dã nắm giữ những thông tin đủ để quyết định tính m·ạ·n·g và gia sản của Bạch Nham Thạch, cái mà hắn ta muốn chẳng qua là bình an vô sự mà thôi.
Bạch Nham Thạch phàm là có chút thông minh cũng sẽ không lựa chọn gây sự với Vân Dã.
Như thế đối với tất cả mọi người đều không có lợi.
Vân Kiến Nghiệp lúc này gọi điện thoại cho Bạch Nham Thạch nói rõ mọi chuyện.
Bạch Nham Thạch bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng nhiều, cũng không nói lời cay nghiệt nào.
n·g·ư·ợ·c lại còn nói vài câu chúc mừng tốt lành.
"Bạch đổng... người cũng thật tốt bụng."
Biệt thự ven sông, thư phòng.
Bạch Nham Thạch tức đến xanh mét mặt mày.
Đây là lần thứ hai hắn chịu thiệt thòi dưới tay Vân Kiến Nghiệp.
Sao có thể như vậy được, nghĩ đến hắn Bạch Nham Thạch ở Lư Lăng cũng là nhân vật có máu mặt.
Sao có thể chịu uất ức như vậy?
Chỉ trách Vân Dã!
Bạch Nham Thạch h·ậ·n Vân Dã đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải Vân Dã, hắn cũng không đến mức phải chịu uất ức như thế...
Chướng ngại cuối cùng đã được quét sạch.
Vân Kiến Nghiệp lập tức bắt tay vào khai p·h·át Đồng Xưởng.
Đăng ký c·ô·ng ty, mời người t·h·iết kế lập dự toán, chạy ngược chạy xuôi xử lý thủ tục.
Cả ngày bận rộn tối mắt tối mũi, tạo thành sự khác biệt rõ rệt so với trạng thái rảnh rỗi trước đó.
Theo lời hắn nói, đốt cháy chút nhiệt huyết còn sót lại, làm xong vụ này liền nghỉ hưu.
Vân Dã cũng không nhàn rỗi, một bên đầu tư cổ phiếu và tiền ảo, một bên dựa vào tài liệu của Phan lão để tự học c·ô·ng trình cơ khí.
Cuối tháng 1, t·h·i cuối kỳ.
Ngày 27, 28 hai ngày khảo thí.
29 bắt đầu chính thức nghỉ đông.
Học kỳ đầu của lớp 12 kết thúc, năm sau qua 4 tháng nữa là đến kỳ t·h·i đại học.
Nghĩ đến thôi cũng thấy k·í·c·h động.
Kỳ nghỉ đông này trôi qua rất nhàm chán.
Tăng Miểu bị gia đình quản lý nghiêm ngặt, mãi mới được ra ngoài một lần.
Mà Bành Đạo Võ đám người kia cũng đều ở Hồng Đô tham gia kỳ t·h·i của trường, đến tận trước giao thừa một ngày mới trở về.
Vân Dã nhàn rỗi không có việc gì, cố ý đến phòng vẽ tranh một chuyến.
Chăn đệm của hắn còn chưa thu dọn!
Lần trở về này, xem như là chính thức tuyên bố kết thúc quãng đời nghệ thuật của mọi người.
Đương nhiên, ngoại trừ những học sinh học lại.
Phòng ngủ, phòng vẽ tranh, khắp nơi đều có thể thấy người đang thu dọn đồ đạc.
Tập huấn cuối cùng cũng kết thúc.
Mặc dù trước đó luôn miệng kêu khổ, kêu mệt, nhưng đến lúc này thật sự có chút không nỡ.
Nhìn ký túc xá quen thuộc, Vân Dã bồi hồi mãi thôi.
Hắn vậy mà tại cùng một nơi phải chia tay hai lần.
"Phòng ngủ của chúng ta được bố trí tốt như vậy, không biết sau này ai được hời đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận