Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 166: Không bộ hiện, chờ lấy bị cắt rau hẹ sao?

Chương 166: Không công khai, chẳng lẽ đợi bị "cắt rau hẹ" sao?
Sau khi kết thúc hội nghị, hiệu trưởng Vương tự mình gọi điện cho Hồ Chí Tân.
Hiệu trưởng đã đích thân ra mặt, Hồ Chí Tân nào dám nói nửa chữ không.
Ngược lại thực lực Vân Dã vẫn còn đó, trì hoãn một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Cúp điện thoại, Hồ Chí Tân lập tức gọi Vân Dã vào văn phòng.
"Thầy Hồ."
"Ừ, trường học vừa gọi điện thoại nói, bảo cậu tham gia kỳ thi thử lần sau.
Ý cậu thế nào?"
Vân Dã ngại phiền phức, không muốn chạy tới chạy lui.
"Em có thể không đi được không?"
"Không thể, lần trước thi thử học sinh trường ta biểu hiện bình thường, hiệu trưởng thấy sốt ruột."
Đến, hỏi không rồi.
Vân Dã im lặng.
"Thôi được rồi, bọn họ những người làm lãnh đạo này từng người đều t·h·í·c·h việc lớn, ham công to, chỉ t·h·í·c·h những c·ô·ng trình vì sĩ diện."
Hồ Chí Tân xấu hổ, hắn cũng không dám tùy tiện châm biếm hiệu trưởng như vậy.
"Cậu có bỏ bê việc học văn hóa không?
Trong khoảng thời gian này cậu đều tập trung vẽ tranh, còn có thể thi tốt không?"
Nói đến đây, Vân Dã đùa nghịch tâm nhãn, nhíu mày trầm tư.
"Khó nói lắm, khoảng thời gian này em hoàn toàn không hề đụng đến sách, có thể thi tốt hay không thật sự là không nắm chắc được."
Nghe hắn nói vậy, Hồ Chí Tân ngay lập tức lo lắng.
Không thể để thi không tốt được, hiệu trưởng Vương đã hạ m·ệ·n·h lệnh bắt buộc.
Đến lúc đó nếu Vân Dã thi không tốt, hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Không được, không được, phải nghĩ cách mới được.
"Hay là ta giảm bớt gánh nặng cho cậu?"
Vân Dã đang chờ câu này đây.
"Vậy thì tốt, nếu cho em đủ thời gian ôn tập, em tuyệt đối tự tin thi tốt."
"Được, vậy thế này, lượng nhiệm vụ của cậu hạ xuống bằng tiêu chuẩn của mọi người.
Với trình độ của cậu, tuyệt đối có thể dành ra rất nhiều thời gian, có vấn đề gì không?"
Trong lòng Vân Dã vui như mở cờ.
Tiêu chuẩn học sinh bình thường đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, mọi chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay!
Lần này không cần đau đầu vì bài tập hàng ngày rồi!
Tuyệt vời!
"Không thành vấn đề, em đảm bảo thi toàn thành phố đứng thứ nhất."
"Ừ, đi đi."
Vân Dã trở lại chỗ ngồi, Bạch Vãn Tình tò mò hỏi: "Thầy Hồ tìm cậu làm gì?"
"Có người tìm tớ viện binh."
"Có ý gì?"
"Bên phía trường học thi thử không tốt, bảo tớ tham gia kỳ thi thử lần sau."
Bạch Vãn Tình lộ vẻ kính nể.
"Cậu không nói tớ còn suýt quên mất cậu vẫn là một học bá."
Sau khi được giảm gánh nặng, cảm giác cấp bách đè nặng lên người Vân Dã không còn sót lại chút gì.
Hắn hiện tại là phụng mệnh nghỉ ngơi, cũng không vội vàng hoàn thành bức tranh ở bàn vẽ, công khai móc điện thoại ra.
Chợt nhớ tới Khương Chí Dũng, hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Khương Dĩ Vi.
"Cổ phiếu Teli A chạm đỉnh rồi, bảo bố cậu tranh thủ chốt lời đi."
Hôm nay thứ bảy, ngày nghỉ.
Khương Dĩ Vi trả lời rất nhanh, đồng thời kèm theo một đoạn video gảy đàn guitar.
"OK, niên đệ, tớ mới học đàn guitar, cậu thấy thế nào?"
"Không hay bằng tớ gảy."
"Cậu còn biết gảy guitar à?"
"Đương nhiên."
"Tớ không tin, cậu lấy đâu ra tinh lực học nhiều thứ như vậy?"
"Có dịp tớ sẽ gảy cho cậu nghe."
"Được, ngược lại tớ muốn xem xem cậu có đang khoác lác hay không.
Cậu không thể nào là t·h·i·ê·n tài âm nhạc nữa đấy chứ?"
Cửa hàng bán buôn hải sản Chí Dũng.
"A, chốt lời?
Tôi thấy Teli A xu hướng rất tốt, giờ chốt lời có phải hơi sớm không."
"Bố, nghe Vân Dã chắc chắn không sai, bố quên những bài học trước kia rồi sao?"
"Cái này...... Được thôi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Chí Dũng lâm vào băn khoăn.
Teli A rõ ràng mọi thứ đều tốt, thời điểm này bảo ông ta bán ra, ông ta không nỡ.
Trong một tháng qua, ông ta dựa vào Teli A kiếm lời không ít, nhưng còn muốn kiếm nhiều hơn nữa.
Nhưng lời nhắc nhở của Vân Dã ngay trước mắt, không thể không coi trọng.
Đau đầu thật.
Khương Chí Dũng mấy lần cầm lấy con chuột lại thả xuống, đau lòng đến không thở nổi.
Chỉ là một lần bán ra, thao tác lại khó khăn như vậy.
Ông ta tung hoành thị trường chứng khoán lâu như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được cổ phiếu có giá thị trường tăng nóng như thế.
Tốc độ tăng trong một tháng vượt quá 400%, nửa đời sau còn có thể gặp được cơ hội trời cho thế này sao?
Cuối cùng, Khương Chí Dũng gần như c·ắ·n răng hoàn thành việc chốt lời.
Teli A tốt nhất ngày mai liền rớt giá, không thì Khương Chí Dũng sẽ sụp đổ.
Ông ta hoàn toàn không nhận ra hành động này của mình trong tương lai nhìn lại, thông minh đến mức nào.......
Thứ bảy tươi đẹp sắp kết thúc.
Các học sinh bận rộn cả tuần lập tức có thể về nhà nghỉ ngơi một ngày.
Toàn bộ phòng vẽ tranh đều tràn ngập không khí vui vẻ.
Mọi người đều không có tâm trạng vẽ, ai nấy đều rục rịch.
Thời điểm này là giờ cao điểm vay tiền.
Đa số mọi người tiền sinh hoạt đều là một tuần đưa một lần.
Tiêu đến bây giờ cũng gần hết rồi.
Lát nữa muốn đi lên m·ạ·n·g, nhưng vì xấu hổ trong túi rỗng tuếch, đành phải đi vay tiền.
Vân Dã vốn định khiêm tốn, nhưng thực lực căn bản không cho phép.
Bành Đạo Võ và Từ Nhuận Thuận xoa xoa tay tiến lại gần.
"Vân ca, lát nữa làm hai ván không?"
"Mở Ngũ Hắc nhé, người ta đã tìm đủ rồi."
Nghe đến Ngũ Hắc, Vân Dã hoàn toàn không có cách nào từ chối.
"Được, đi thôi."
"Vân ca, cậu hiểu mà, mượn chút ít, lần sau trả lại cậu."
Không đáng mấy chục đồng tiền internet, Vân Dã còn không đến mức so đo chút tiền ấy.
"Mượn gì chứ, tớ mời."
Bành Đạo Võ, Từ Nhuận Thuận mừng rỡ.
Đối với thiếu niên tuổi này mà nói, trên thế giới những lời cảm động lòng người nhất không gì bằng "Tớ mời cậu lên m·ạ·n·g".
Gần đến năm giờ rưỡi, phòng vẽ tan học.
Vân Dã cùng mấy người bạn cùng phòng chạy ra quán net gần đó "chơi đen".
Cùng đám bạn cùng phòng "chơi đen", cảm giác năm đó lại ùa về.
Chơi một mạch đến bảy giờ, mọi người mới lưu luyến rời khỏi quán net.
Vân Dã tính tiền đi cuối cùng, lúc ra khỏi quán net, hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý.
Thứ khiến người ta vui không phải là trò chơi, mà là người chơi cùng bạn.
"Đi đây Vân ca, cảm ơn cậu mời tớ lên m·ạ·n·g."
"Hẹn gặp lại!"
Mọi người ai về nhà nấy, còn lại Vân Dã, Bành Đạo Võ và Từ Nhuận Thuận mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhà Từ Nhuận Thuận ở n·ô·ng thôn, bình thường thứ bảy cũng sẽ không về.
Mà Vân Dã và Bành Đạo Võ t·i·ệ·n đường, dự định bắt xe về.
Mới chơi có hai tiếng đồng hồ, Từ Nhuận Thuận chưa đã nghiền.
Hắn biết Vân Dã có hai cái máy tính, liền nảy ra ý định.
"Vân ca, tớ có thể đến nhà cậu ngủ nhờ một đêm không?"
Việc nhỏ thôi, Vân Dã lập tức đồng ý.
Đặng Anh Hoa và Vân Kiến Nghiệp về nhà đóng biệt thự, trong nhà chỉ còn lại Vân Dã.
Cho nên trước khi về nhà, Vân Dã vẫn phải giải quyết bữa tối.
"Cha mẹ tớ dạo này không ở nhà. Đi, đi tìm chỗ ăn cơm đi.
Quan Hi Ca cùng đi luôn nhé?"
"Vậy thì tốt, đi đâu ăn đây?"
"Các cậu muốn ăn gì, tớ mời khách."
Giờ khắc này Vân Dã trong mắt Bành Đạo Võ, Từ Nhuận Thuận chẳng khác nào thần thánh.
Lại mời lên m·ạ·n·g lại mời khách ăn cơm, không phải là Bồ t·á·t hạ phàm thì là gì!
"Cậu trả tiền, đương nhiên cậu quyết định rồi.
Số lượng nhiều, bao no, ăn ngon là được, tốt nhất là có hải sản."
"Tớ đề cử Amazon."
"Đi, lên đường!"
Ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc.
Tổng cộng chỉ có một đêm thứ bảy cộng thêm ban ngày chủ nhật.
Mọi người đều phải có mặt trước bảy giờ tối chủ nhật, để quay lại phòng vẽ.
Vân Dã và Từ Nhuận Thuận sáu giờ đã về phòng ngủ.
Từ Nhuận Thuận hào hứng kể cho Tạ Quốc Đống nghe nhà Vân Dã thoải mái bao nhiêu, dễ chịu bao nhiêu.
Vân Dã thu dọn phòng một chút, ra ngoài đổ rác.
Đi ngang qua phòng Lý Tinh, hắn bị Lý Tinh gọi lại.
"Vân Dã, cậu là thần thật đấy, Teli A xảy ra chuyện lớn rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận