Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 158: Súng hơi đổi pháo

**Chương 158: Chim Súng Đổi Pháo**
"Cứ mang theo thôi."
"Không cần thiết, ngược lại ta mỗi chủ nhật đều sẽ về, đến lúc đó lấy thêm. Chúng ta 8 người một phòng ngủ, giờ mang tới cũng không có chỗ để."
Vân Dã ôm chăn lông xuống.
Hơn nửa năm tới sẽ trôi qua tại căn cứ tập huấn.
Đồ đạc cần mang không ít, riêng dụng cụ vẽ đã chiếm một khoảng không gian lớn.
Bàn vẽ, giá vẽ, giấy vẽ, thùng nước, bột màu nước, bức tranh màu nước, các loại tài liệu mỹ thuật...
Rồi đến quần áo thay giặt, tất giày, đồ rửa mặt, đồ dùng trên giường...
Đặng Anh Hoa lại ôm thùng sữa bò cùng hai quả dưa hấu lên xe.
Vân Dã thấy mí mắt giật liên hồi.
"Mẹ, con đi tập huấn, không phải đi ngồi tù. Những thứ này con tự mua là được."
"Ai, mang theo, mang theo, sự tình dồn hết cả vào, con đâu còn nhớ? Có muốn mang ít chân gà rút xương đi gặm không?"
"Không cần, phòng ngủ chúng ta không có tủ lạnh. Đi, đồ đạc dọn dẹp cũng hòm hòm rồi, chúng ta mau đi thôi. Hồ lão sư yêu cầu chúng ta hôm nay ăn cơm trưa tại căn cứ tập huấn."
"Vậy đi thôi."
Cống Giang từ Lư Lăng Thị xuyên qua, chia thành phố làm hai.
Nhà Vân Dã ở bên này gọi là khu Cát Châu.
Vị trí căn cứ tập huấn là khu Thanh Nguyên.
Từ nhà hắn lái xe đến căn cứ tập huấn khoảng nửa giờ.
Vòng qua cổng chính 11 công, đến ngã rẽ tiếp theo rẽ trái.
Đi thẳng về phía trước chính là căn cứ tập huấn.
Những con phố quen thuộc trong ký ức dần lùi lại, ký ức hỗn tạp dần rõ ràng.
Vân Dã trở lại chốn cũ, bao nhiêu cảm xúc ùa về.
Mỗi ngã tư, mỗi cửa hàng trên đường dường như đều tràn đầy những câu chuyện.
Cổng căn cứ tập huấn có chút cũ kỹ, chữ trường dạy nghề còn treo trên tường.
Gió thổi qua rung lên phần phật.
Căn cứ tập huấn trước kia là một trường dạy nghề.
Về sau trường dạy nghề đóng cửa, bị hai phòng vẽ tranh lớn nhất Lư Lăng thuê lại làm căn cứ tập huấn.
Ngoài phòng vẽ tranh Tinh Chi Nghệ, còn có phòng vẽ tranh Ức Giang Nam.
Mặc dù tập huấn tại cùng một căn cứ, nhưng hai nhà có sự ngăn cách.
Ngoại trừ ăn cơm cùng một nhà ăn, học sinh hai phòng vẽ tranh bình thường cũng không có gì gặp nhau.
Lúc này, cổng trụ sở tập huấn chật ních phụ huynh và học sinh.
Vân Kiến Nghiệp bấm còi, ra hiệu người phía trước nhường đường.
Các gia trưởng thấy rõ là Benz, vội vàng tránh đường.
Cổng vốn còn ồn ào trong nháy mắt đã dãn ra một con đường.
Đây chính là uy danh của Benz.
Thấy Vân Dã xuống xe, các bạn học phòng vẽ tranh nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn.
Hâm mộ, ghen tị.
Đừng cho rằng học sinh thì đơn thuần.
Có người rất coi trọng thể diện.
Cha mẹ chính là thể diện của con cái.
Trong mắt nhiều người, cha Vân Dã lái Benz chính là rất có thể diện.
"Vân Dã!"
Bành Đạo Võ mang theo bao lớn bao nhỏ vẫy tay với Vân Dã.
Vân Dã chào hỏi người đàn ông trung niên phía sau bạn thân.
"Chào chú ạ, đây là cha mẹ con. Cha mẹ, đây là ba của Bành Đạo Võ."
Hai bên gia trưởng khách sáo gật đầu.
Ra ngoài, xe cộ chính là biểu tượng thân phận địa vị.
Ba của Bành Đạo Võ liếc nhìn Benz, trong lòng dâng lên mười phần hâm mộ.
Phải biết ông ta còn chưa mua xe, mà người cùng lứa Vân Kiến Nghiệp đã lái Benz.
"Vân tổng, hút thuốc không?"
"Không cần không cần, còn phải chuyển đồ."
Căn cứ chỉ có một tòa ký túc xá.
Tầng 1, 2 bỏ trống, học sinh Ức Giang Nam ở tầng 3, 4.
Học sinh Tinh Chi Nghệ ở tầng 5, 6
Nữ sinh ở tầng 5, nam sinh ở tầng 6.
Vì thi hành quản lý kiểu quân đội, mỗi tầng đều khóa cửa độc lập.
Sẽ chỉ mở vào thời gian đặc biệt.
Vân Dã và Bành Đạo Võ ở tầng 6.
Trong cùng của hành lang, đếm ngược ra ngoài, phòng thứ ba chính là phòng ngủ của họ.
Phòng ngủ 611.
Phải nói hoàn cảnh ở căn cứ thật sự chẳng ra làm sao.
Trong hành lang có mùi lạ lâu ngày không có ánh nắng.
Mặt đất lốm đốm vết bẩn, khiến người ta phải nhíu mày.
Đến phòng ngủ 611, có mấy người đang bận rộn.
Sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp vệ sinh.
Phòng ngủ khoảng 40 mét vuông, bên ngoài có một phòng vệ sinh độc lập.
Công trình rất sơ sài.
4 giường tầng, 4 bàn lớn, 4 tủ đồ bong sơn.
Không có giá đỡ đồ, khăn mặt treo trực tiếp trên tường, vali nhét dưới gầm giường.
Thứ duy nhất kết nối với sinh hoạt hiện đại là chiếc điều hòa mới 9 phần.
Ngoài sạch sẽ, không còn ưu điểm nào.
Các gia trưởng rất chê, chê bai đủ điều.
Dù sao họ đã bỏ ra tiền thật.
Hận không thể phòng vẽ tranh có thể đem một đồng tiền tách làm hai mà tiêu.
Vân Dã, Bành Đạo Võ mấy người lại cảm thấy không có gì.
Ánh mắt Vân Dã chạm đến đâu đều là thanh xuân.
Sao lại chê được chứ?
Còn Bành Đạo Võ, Hồ Thiên An bọn người, càng không quan tâm.
Có thể thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ, còn được ở cùng 7 người bạn.
Để ở chuồng chó, bọn hắn cũng cam lòng.
Nhưng Vân Dã lại nảy sinh suy nghĩ khác.
Trước kia là không có năng lực, giờ hắn có năng lực, rất muốn cải thiện hoàn cảnh ở.
Vân Dã gọi cha mẹ vào hành lang nói chuyện.
"Cha mẹ thấy chỗ này thế nào?"
Vân Kiến Nghiệp tặc lưỡi lắc đầu.
Đặng Anh Hoa cũng không hài lòng.
"Không ra sao, 8 đứa con trai ở một phòng. Không cần nghĩ con cũng biết phòng các con sau này bẩn đến mức nào. Thử bàn bạc với lão sư của con xem, xem có đổi được phòng khác không."
"Mẹ, mẹ tưởng ở khách sạn à, muốn đổi là đổi. Ở đây chỉ có điều kiện này thôi, những phòng khác đều không khác mấy. Con muốn thêm ít đồ dùng cải thiện, cha mẹ thấy sao?"
Vân Kiến Nghiệp và Đặng Anh Hoa nhìn nhau, đối với chuyện này không có ý kiến.
Thừa dịp hôm nay mọi người đều ở đây, Vân Dã tụ tập các bạn cùng phòng và gia trưởng lại.
"Là thế này, chúng ta sẽ ở đây rất lâu. Chắc chắn muốn ở thoải mái một chút. Con nghĩ nếu có thể thay đổi ít ghế sô pha bàn, đối với sinh hoạt của chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn."
Vốn là đề nghị hay.
Nhưng các gia trưởng khác không hứng thú lắm.
"Gì chứ, các con đến đây để học, không phải du lịch."
"Tạm bợ qua ngày là được, tốn tiền làm gì?"
"Ở được là được, mọi người đều như nhau."
"Bảo kiếm phong tòng ma luyện xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai(1), không chịu khổ sao thành tài?"
Phần lớn người sinh sau 70 phổ thông nuôi con chính là như vậy.
Tạm bợ qua ngày là được, cần gì xe đạp.
Vân Dã cũng đã nhìn ra, vẫn là tiếc tiền.
Vân Kiến Nghiệp vung tay, khẳng khái nói: "Con xem các con đến trước, dọn dẹp vệ sinh hết rồi. Nhà ta tiểu Dã không thể ngồi mát ăn bát vàng phải không? Thế này, bàn ghế sô pha chúng ta mua, được không?"
Ba của Hồ Thiên An, Hồ Văn Binh vỗ đùi, đứng dậy rất trượng nghĩa.
"Vân bí thư, sao có thể để một mình anh lo liệu? Tôi đặt mua cái máy giặt."
Nghe nói có người trả tiền, mấy phụ huynh còn lại lập tức thay đổi ý kiến, đồng ý.
Dưới sự chủ trì của Vân Dã, phòng ngủ 611 chiều hôm đó đã thay bộ ghế sô pha, bàn trà, tủ mới hoàn toàn.
Trong phòng vệ sinh có thêm máy giặt.
Trên tường cũng dán giấy dán tường.
Khu hoạt động thay thảm.
Nếu không phải không gian không đủ, Vân Kiến Nghiệp thậm chí muốn đặt thêm tủ lạnh.
Trang điểm như vậy, 611 thật sự có chút cảm giác nhà trọ tinh anh.
Nhìn tất cả những thứ này, nội tâm Vân Dã rất phong phú.
Những người khác cũng rất hài lòng.
"Tới tới tới, Vân ca, ăn chuối tiêu."
"Nhờ có Vân ca, để chúng ta chim súng đổi pháo."
"Ai cũng đừng tranh, trưởng phòng ngủ chính là Vân ca của tôi."
Sau bữa cơm chiều.
Hồ Chí Tân tổ chức cuộc họp đầu tiên tại căn cứ tập huấn.
Mọi người lần đầu thoát ly khỏi sự khống chế của cha mẹ, tràn đầy ước mơ với cuộc sống tập thể trong tương lai.
Ai nấy đều hớn hở.
Nhìn những ánh mắt trong veo của đám người ngu ngốc này, Hồ Chí Tân dội ngay một gáo nước lạnh.
"Ha ha ha, cười, cười, nhìn các con vui kìa. Đêm nay còn ngủ được không? Hi vọng mấy ngày nữa các con vẫn còn cười được. Dạng này ta gặp nhiều rồi. Vừa đến hưng phấn muốn c·hết, sáng 7 giờ có thể rời giường. Qua một tháng nữa lười như quỷ, rời giường liền y như đưa đám."
--- **(1) Bảo kiếm phong tòng ma luyện xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai:** Trích trong "Cảnh thế hiền văn" nghĩa là "Gươm báu được mài dũa mà sắc bén, hoa mai nhờ trải qua giá rét mà thơm ngát", ý nói con người phải trải qua gian nan rèn luyện mới có thể thành tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận