Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 163: Nam nhân quá nhanh cũng không tốt

**Chương 163: Đàn ông quá nhanh cũng không tốt**
"Ôi đói quá đi mất, đúng là hoa quả không thể làm cơm ăn được, ta đi làm thùng mì tôm đây."
Tiểu Hoa lão sư 26 tuổi, dáng người cao ráo, hình thể cân đối, trên mặt luôn luôn nở nụ cười.
Là một cô nương phương bắc rất có sức hút.
Nàng vội vàng bổ sung thuốc màu đang thiếu trên kệ, cũng không ngẩng đầu lên.
"Tổng cộng 3 tệ 5 hào."
Lý Tinh trợn tròn mắt.
"Không phải chứ, ta cũng cần tiền mà."
"Tiểu siêu thị không chấp nhận quan hệ bám váy, quét mã hay là tiền mặt?"
Không những đòi tiền, mà còn phải tự mình động thủ.
Lý Tinh đang ăn mì tôm, Tiểu Hoa lão sư bổ sung xong hàng hóa trên kệ, ngồi vào chỗ đưa bên trên tính toán sổ sách một lát.
"Trong khoảng thời gian này thu nhập của tiểu siêu thị vẫn tốt, thuốc màu, bút chì, bút than, giấy vẽ bán rất chạy.
Còn nợ tiền xe bao nhiêu chưa trả?"
"Không sai biệt lắm 10 vạn."
"Ta góp tiền, chắc chắn cộng thêm với số tiền cậu đang giữ trong tay là vừa đủ.
Chúng ta trả nợ tiền xe đi."
Lý Tinh ho khan kịch liệt, nước mắt đều bị sặc ra.
Cái gì vậy, trả tiền vào lúc này không phải là muốn lấy mạng hắn sao?
Số tiền ít ỏi kia hắn đều cầm đi đầu tư cổ phiếu rồi, số còn lại không đủ a!
Tiểu Hoa lão sư vội vàng đưa lên một bình nước, giúp hắn vỗ lưng.
"Uống miếng nước cho thông cổ họng, ăn từ từ thôi, có ai tranh giành với cậu đâu."
Lý Tinh chột dạ đặt bát mì tôm xuống.
"Chuyện nợ tiền xe hoãn lại một chút đi, không cần thiết phải gấp gáp như vậy."
"Sao lại không vội được chứ, không phải cậu nói kéo dài một tháng là sẽ nhiều nhất 1 tháng tiền lãi sao?
Sớm trả sớm xong việc.
Ngược lại, trong khoảng thời gian tới, hai chúng ta đều ở tại căn cứ tập huấn, không có chi tiêu gì lớn.
Chi bằng trước tiên đem tiền nợ xe trả rồi nói sau."
"Tháng sau, tháng sau trả có được không?"
Thấy Lý Tinh nhiều lần từ chối, Tiểu Hoa lão sư phát giác có gì đó không đúng.
Cô nương phương bắc tính cách thẳng thắn, không quen nhìn những việc quanh co khúc khuỷu này.
"Ta thấy hôm nay cậu sao cứ lúng ta lúng túng thế.
Có phải cậu có chuyện gì giấu ta không?
Cho cậu một cơ hội thành thật khai báo.
Nếu như để ta phát hiện ra, ta nhất định làm cho cậu đẹp mặt."
Nói đến nước này, Lý Tinh đành phải nói thẳng.
"Ta nói trước, chuyện này cậu không được để người thứ ba biết.
Ta đã đáp ứng người ta, ngoại trừ cậu ra không nói cho ai khác."
"Mau nói!"
"Ta lấy 3 vạn tệ cùng Vân Dã đầu tư cổ phiếu."
"Vân Dã?"
"Cái người từng đoạt giải vàng triển lãm mỹ thuật toàn quốc ấy, không có ấn tượng sao?"
"Không có."
"Người có ngoại hình giống Ngô Ngạn Tổ ấy."
"À, cậu ta à."
"Đúng vậy, ta lấy 3 vạn tệ cùng cậu ta đầu tư cổ phiếu, cho nên bây giờ không đủ tiền trả nợ xe."
Tiểu Hoa lão sư giận đến mức không nói nên lời.
"Ngốc thế hả, cậu là một lão sư lại đi cùng học sinh đầu tư cổ phiếu."
"Không thể nói như vậy, Vân Dã không phải học sinh bình thường.
Cậu ta cho ta xem qua dòng tiền đầu tư cổ phiếu, cậu ta đầu tư cổ phiếu kiếm được hơn một triệu tệ."
Vân Dã hoàn toàn chính xác có cho Lý Tinh xem qua dòng tiền đầu tư cổ phiếu.
Bất quá, đó chỉ là một bút trong số rất nhiều giao dịch mà thôi.
Thế nhưng, đối với Lý Tinh mà nói, như vậy đã rất chấn động.
Hắn làm lão sư mỹ thuật ở phòng vẽ tranh, tiền lương không sai biệt lắm 1 vạn 3 tệ.
Không ăn không uống cũng phải mất ít nhất 8 năm mới có thể kiếm được 1 triệu tệ.
Một người đàn ông có được bao nhiêu cái 8 năm chứ?
Nghe được Vân Dã đầu tư cổ phiếu kiếm được hơn một triệu tệ, Tiểu Hoa lão sư hai mắt ngây dại, giống như người mất hồn.
Vân Dã, một học sinh, mà có thể đầu tư cổ phiếu lừa được một triệu tệ.
Thật sự là chuyện khó tin.
Tiểu Hoa lão sư khó có thể tin, đối với Vân Dã lau mắt mà nhìn.
Bất quá, nàng vẫn có chút lo lắng.
"Vạn nhất thì sao, vạn nhất Vân Dã nhìn nhầm thì sao?"
Lý Tinh cũng có lo lắng.
Thế nhưng, khát vọng kiếm tiền mãnh liệt đã khiến hắn bỏ qua rủi ro.
"Thử xem sao, ta cảm thấy Vân Dã rất đáng tin.
Cậu ta là một thiên tài, làm gì cũng có thể đạt đến đỉnh cao.
Học tập, vẽ tranh là như vậy, đầu tư cổ phiếu hẳn là cũng không sai biệt lắm."
Tiểu Hoa lão sư mặt mày nghiêm trọng, rơi vào trong xoắn xuýt, rất lâu sau đem tất cả cảm xúc trút lên người Lý Tinh.
"Trước đó cậu không thèm bàn bạc với ta, cậu giỏi lắm rồi."
Tiểu siêu thị gà bay chó chạy.
Trong phòng vẽ tranh lại yên tĩnh đáng sợ.
Hồ Chí Tân giống như thủ trưởng thị sát quân đội, đi lại giữa các học sinh.
Hai lớp, một lớp đang vẽ màu sắc, một lớp đang vẽ phác họa.
Bên phía vẽ màu sắc, âm thanh bút tóe lên liên tiếp.
Bên Vân Dã đang vẽ phác họa, trong không khí tràn ngập âm thanh sắp xếp của bút vẽ.
Có ít người không hiểu sao thấy bực bội, càng vẽ càng thấy phiền.
Trên thế giới này vốn dĩ không có phiền não.
Vẽ tranh nhiều, tự khắc sẽ có.
Trình Dũng Tiền và Trịnh Phong chính là hai người trong số đó.
Hai người ngồi cùng một chỗ, ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy bàn vẽ của Vân Dã.
Hình tượng của Vân Dã tinh tế, tỉ mỉ, chi tiết đến cực hạn, giống như người thịt chụp ảnh.
Những bạn học đi qua sau lưng Vân Dã thường thường phát ra tiếng sợ hãi thán phục.
Trình Dũng Tiền, Trịnh Phong hai người phá tan phòng ngự.
Nhất là Trịnh Phong.
Học sinh học lại lại không vẽ được bằng học sinh khóa này, mất mặt quá.
Thấy bầu không khí trong phòng vẽ tranh có chút trầm buồn bực, Hồ Chí Tân mở loa lên bắt đầu cất cao giọng hát.
Tiếng ca phảng phất như kèn lệnh, mọi người mở hộp thoại hàn huyên.
Ngoại trừ vẽ tranh ra thì chuyện gì cũng tán gẫu được.
Vân Dã điều chỉnh xong chi tiết cuối cùng của hình tượng, rồi ký tên vào góc.
Vân Dã, ngày 17 tháng 9 năm 2015 tại phòng vẽ tranh Tinh Chi Nghệ.
Lúc này, kể từ khi bắt đầu vẽ tranh, chỉ mới trôi qua có nửa giờ đồng hồ.
Hồ Chí Tân yêu cầu Vân Dã hoàn thành một bức phác họa khổ 8 mở với độ hoàn thành 100% trong vòng một giờ đồng hồ.
Vân Dã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, nheo mắt thưởng thức.
Bành Đạo Võ mượn kệ gọt bút chì, thần thần bí bí ghé lại.
Gia hỏa này thiên phú không tồi, cũng rất cố gắng, đã được thăng cấp lên lớp tinh anh.
"Ngọa Tào, cậu đã vẽ xong rồi à? Mẹ nó, ta còn chưa bắt đầu tạo hình đây.
Đàn ông nhanh như vậy cũng không tốt."
Vân Dã trợn trắng mắt.
"Cút mau, Lại Yên không có, dùng tạm bút than đi.
Tiểu tử ngươi là đang thèm muốn những thứ thuốc xịn kia của ta.
Người già không có, đành chịu khó ăn, người trẻ tuổi không có, ráng nhịn mà hưởng."
"Xì, ai, cái kia..."
Bành Đạo Võ ấp a ấp úng, nhăn nhó.
Thấy Vân Dã chau mày.
"Ngồi lâu bị bệnh trĩ hả?"
Bạch Vãn Tình ở bên cạnh phì cười.
Bành Đạo Võ sa sầm mặt, thấp giọng nói: "Không phải, thì là cái kia, ách, cái kia.
Hà Vũ Hàm hai ngày nay không để ý đến ta.
Trước đó còn mỗi tối nói chuyện với ta đến khuya, hai ngày nay tin nhắn cũng không trả lời, chúc ngủ ngon cũng không có.
Cậu nói xem nàng rốt cuộc có ý gì?"
Trong thời gian tập huấn, mới biết yêu đương, nam nam nữ nữ chen chúc dưới một mái nhà.
Sớm chiều ở chung, yêu đương là không thể tránh khỏi.
Bành Đạo Võ đây là muốn Vân Dã làm quân sư a.
Nói thật, Vân Dã cũng không muốn nhúng tay vào.
Tình cảm là chuyện của hai người.
Người khác dính vào chỉ làm cho tình huống trở nên phức tạp hơn mà thôi.
"Ta làm sao biết được, ta có phải Hà Vũ Hàm đâu."
"Đừng mà, có phải huynh đệ không, cậu cho ta tham khảo một chút đi."
Vân Dã vội vàng xé băng dính.
Băng dính được kéo xuống, lộ ra mép giấy trắng chỉnh tề bên dưới.
Trong khoảnh khắc đó nội tâm của hắn vô cùng yên tĩnh, linh hồn như được thăng hoa.
"Chuyện này đề nghị đi tìm thợ sửa điều hòa hỏi một chút."
Bành Đạo Võ mặt mày ngơ ngác, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
"Tại sao phải tìm thợ sửa điều hòa hỏi, chuyện này thì có liên quan gì đến thợ sửa điều hòa?"
Vân Dã bị bộ dạng ngốc nghếch của bạn tốt chọc cười, cười hắc hắc không ngừng.
"Đương nhiên là có quan hệ, nhờ người ta xem giúp cậu có phải là lốp xe dự phòng hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận