Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 48: Ta vì lão cha thao nát tâm

**Chương 48: Ta vì lão cha mà hao tâm tổn trí**
Nếu như có thể dựa vào cha, ai còn muốn dốc sức liều mạng nữa?
Ở kiếp trước, Vân Dã có hai lần trở thành phú nhị đại.
Một lần trong đó chính là dự án Tử Kinh Hoa Viên do ba của Hồ Thiên An, Hồ Văn Binh, khởi xướng.
Đương thời, Vân Kiến Nghiệp lo lắng tiền bạc đổ sông đổ biển nên đã cự tuyệt lời mời của Hồ Văn Binh.
Không ngờ rằng sau đó, hạng mục Tử Kinh Hoa Viên lại thành công vang dội.
Hồ Văn Binh từ một đốc công sửa đường nhỏ, một bước trở thành nhà đầu tư bất động sản phong quang vô hạn, tài sản vượt quá trăm triệu.
Vân Dã lúc đó đặc biệt hâm mộ Hồ Thiên An.
Có người trung học còn chưa tốt nghiệp, đã trở thành người thành đạt.
Trái ngược hoàn toàn với Hồ Văn Binh, Vân Kiến Nghiệp lại có tuổi già thê lương.
Những năm bất động sản sôi động, quả thật là hắn đã kiếm được không ít tiền.
Nhưng thời gian tươi đẹp chẳng kéo dài, chính sách ba lằn ranh đỏ năm 20 được ban hành, khiến ngành bất động sản sa sút trông thấy.
Đến cuối cùng, Vân Kiến Nghiệp thậm chí không thể tiếp nhận bất kỳ công trình nào, chỉ có thể ngồi không ăn bám.
Khổ cực hơn nữa, sau này ông còn vướng vào một âm mưu huy động vốn trái phép, tiền dưỡng già bị quét sạch.
Từ đó về sau, gia cảnh Vân gia đột ngột sa sút.
Liên tiếp gặp đả kích, Vân Kiến Nghiệp tính cách thay đổi, cả ngày say rượu, không gượng dậy nổi.
Hiện tại vận mệnh lại một lần nữa đem quyền lựa chọn giao cho Vân Dã.
Hắn thề phải ngăn chặn bi kịch tái diễn.
Tuy nhiên, Đặng Lệ Hoa lại gay gắt đưa ra ý kiến phản đối.
"Ta không đồng ý!"
"Đây chính là 170 vạn a, toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà ta. Lão Vân, số tiền này là để cho Tiểu Dã học đại học, mua nhà cưới, tiền sính lễ đó! Anh thật sự muốn đem số tiền lớn như vậy đi cùng Hồ Văn Binh làm khai phát, thua lỗ thì biết làm sao? Nói một câu khó nghe, Hồ Văn Binh kia tiểu học còn chưa tốt nghiệp, bắt kịp thời điểm tốt mới làm được đội trưởng đội thi công. Hắn còn muốn làm nhà đầu tư a, ta thấy không ổn."
Vân Kiến Nghiệp vốn là người thiếu quyết đoán, có tính cách tiểu phú tức an, nghe xong lời này lập tức có ý định thoái lui.
Hồ Văn Binh tuy rằng nói hay như rót mật vào tai, nhưng tất cả đều chỉ là lời hoa mỹ, ai dám đảm bảo trong quá trình khai phát không xảy ra vấn đề?
170 vạn kia chính là tiền thật bạc thật đang nằm trong tài khoản ngân hàng.
Nếu như thua lỗ, Vân Kiến Nghiệp không dám tưởng tượng khi đó mình sẽ suy sụp đến mức nào.
"Cũng đúng, khai phát một công trường không phải trò đùa, không biết chừng khâu nào đó sẽ xảy ra vấn đề. Đừng đến lúc đó tiền không kiếm được, vốn liếng còn mất cả chì lẫn chài."
Tất cả dường như lại quay về điểm xuất phát.
Vân Dã không thể ngồi yên.
"Cha, không thể nói như vậy, cha không thể chỉ chăm chăm nhìn vào rủi ro. Đúng vậy, khai thác địa sản xác thực tồn tại rủi ro, nhưng lợi nhuận cũng tương đương lớn. 170 vạn bỏ vào, đến lúc đó có thể sẽ mang lại lợi nhuận gấp 10 lần, thậm chí gấp mấy chục lần. Cha có nghĩ tới không, nếu Hồ thúc thúc bọn họ thành công, đến lúc đó cha sẽ cảm thấy thế nào?"
Vân Dã nhớ rất rõ.
Ở kiếp trước, mỗi lần ba hắn nhắc tới Tử Kinh Hoa Viên, đều sẽ ảo não đến cúi đầu thở dài.
Việc đó gần như trở thành nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời ba.
"Con cảm thấy cha nên liều một phen, đời người có mấy lần được đánh cược? Lựa chọn quan trọng hơn cố gắng, nếu chọn đúng thì coi như cả đời này không phải lo lắng. Cha là người trong nghề, năm nay làm bất động sản có mấy ai lỗ vốn? Xe Ngự Thắng cũng nên đổi, không muốn thử cảm giác lái bảo mã sao?"
Bảo mã Vân Kiến Nghiệp đương nhiên muốn lái, nhưng rủi ro ông cũng tương tự lo sợ a.
Nếu như trước kia, ông nhất định sẽ cho rằng lời nói của Vân Dã chỉ là lời nói suông.
Nhưng nay đã khác xưa, Vân Dã đã chứng minh bản thân mình, ở nhà tiếng nói rất có trọng lượng.
Vân Kiến Nghiệp rất coi trọng ý kiến của Vân Dã, trong lúc nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên, thái độ của Đặng Lệ Hoa vẫn trước sau như một.
Quan niệm tiểu phú tức an của người dân thành thị nhỏ trong lúc nhất thời rất khó thay đổi.
"Đừng có nói bậy, viết bài tập của con đi, con nít ranh thì biết cái gì? Chuyện của người lớn con đừng xen vào."
Chuyện này không thể thương lượng, Vân Dã không nhượng bộ một bước nào.
Hắn luôn có một giấc mộng làm phú nhị đại.
"Mẹ, không thể nói như thế. Theo trình độ học vấn mà nói, con học đến trung học, là người có văn hóa nhất trong nhà. Về những vấn đề đúng sai rõ ràng, con có tiếng nói rất lớn."
"Đứng đấy nói chuyện không đau lưng. Con cho rằng số tiền kia đều là dành cho ai? Còn không phải cho con sau này cưới vợ sinh con, tất cả đều trông cậy vào số tiền này. Nếu thua lỗ hết, con cứ đợi mà khóc đi."
Lòng cha mẹ bao la như biển cả.
Thế hệ 7x cả đời này đều đang vì con cái vất vả.
Thân làm con gánh chịu nỗi khổ của cả hai thế hệ.
Vân Dã rất cảm động, nhưng càng như vậy hắn càng muốn thúc đẩy chuyện này.
"Không cần đâu, mọi người thật sự không cần phải vì con mà cân nhắc chu toàn như vậy. Dựa vào thành tích hiện tại của con, thi đậu đại học trọng điểm là việc dễ dàng. Học phí đại học trọng điểm rất thấp, hơn nữa con có năng lực nhận được học bổng quốc gia cùng học bổng của trường. Còn nữa, hôm nay không phải con đi dự thi sao? Chỉ cần con có thể lọt vào đội tuyển huấn luyện quốc gia, Sở Giáo Dục thành phố Lư Lăng sẽ thưởng cho con 1 triệu tiền mặt. Nhà ta coi như thua lỗ 170 vạn, con chỗ này vẫn còn 1 triệu đây!"
Lúc đầu Vân Dã không muốn tiết lộ 1 triệu này, nhưng vì thuyết phục cha mẹ, đành phải dùng hạ sách này.
Vân Kiến Nghiệp cùng Đặng Lệ Hoa giật nảy cả mình.
"1 triệu! Cuộc thi gì mà tiền thưởng nhiều như vậy?"
"Kỳ thi tranh tài ngũ đại ngành học dành cho học sinh trung học toàn quốc, đối với học sinh cấp ba trong nước mà nói, đây là kỳ thi có giá trị nhất. Nếu mọi người không tin lời con nói, có thể đi hỏi Cung lão sư."
Vân Kiến Nghiệp cùng Đặng Lệ Hoa liếc nhau, lập trường lập tức có chút dao động.
Nếu có 1 triệu tiền thưởng làm hậu thuẫn, hợp tác cùng Hồ Văn Binh cũng không phải không thể cân nhắc.
Bỏ qua 1 triệu này không nói, Vân Dã trở nên ưu tú, khách quan mà nói đã ảnh hưởng tới thái độ của bọn họ đối với đầu tư mạo hiểm.
Đặng Lệ Hoa vội vàng truy vấn: "Tiền thưởng nhiều như vậy, độ khó khẳng định rất cao, con có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
"10 thành."
"Lại khoác lác, vừa nói là cuộc thi toàn quốc, con làm như là kỳ thi tháng của trường Tam Trung các con à?"
"Không tin a, không tin cứ chờ xem, vài ngày nữa sẽ có kết quả. Đến lúc đó xem xem ai mới là đệ nhất thành phố Lư Lăng. Cha, nếu con giành được vị trí đệ nhất thành phố Lư Lăng, cha có dám đánh cược một lần không?"
Con trai khí thế ngút trời, làm cha cũng không tiện quá nhụt chí.
Nhiệt huyết trong người Vân Kiến Nghiệp vẫn còn, ánh mắt dần dần kiên định.
"Được, nếu con thật sự có thể thi đậu đệ nhất thành phố Lư Lăng, ta liền đồng ý hợp tác cùng Hồ Văn Binh."
"Một lời đã định!!!"
Vân Dã hưng phấn không thôi, hai tay chống nạnh, làm một động tác ăn mừng bộc phát tiểu vũ trụ.
"Yes, ta muốn trở thành phú nhị đại!"
Có lẽ Vân Kiến Nghiệp và Đặng Lệ Hoa trong lòng vẫn còn lo nghĩ, nhưng là người từng trải hai kiếp, Vân Dã có thể khẳng định một trăm phần trăm, hạng mục Tử Kinh Hoa Viên nhất định sẽ thành công lớn.
Chỉ cần lão ba dám bỏ tiền vào, thành tựu phú ông ngàn vạn cơ hồ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Vận mệnh khổ cực của hắn cũng sẽ thay đổi theo.
Vân Kiến Nghiệp như trút được gánh nặng.
"Tiểu tử con đừng cao hứng quá sớm, có thể hay không thi được đệ nhất toàn thành phố vẫn còn là một vấn đề. Ta cảnh cáo trước, nếu con không thi được, vậy ta liền cự tuyệt Hồ Văn Binh."
"Không thể nào, đệ nhất toàn thành phố trừ con ra không còn có thể là ai khác."
Tính toán xong xuôi, Vân Dã không hiểu sao lại thấy mệt mỏi.
Hắn vì lão ba mà hao tâm tổn trí.......
Mưa suốt một đêm rốt cục cũng đã tạnh.
Ngày hôm sau là một ngày nắng chói chang.
Vân Dã vừa đến trường học liền bị Cung Trường Lâm gọi tới.
Đúng lúc gặp Tăng Miểu và Chu Diệp từ văn phòng đi ra.
Nhìn thấy Vân Dã, Tăng Miểu ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Cung lão sư tìm con, con mau vào đi."
So sánh ra thì Vân Dã lão luyện hơn nhiều, cơ bản nhìn không ra cảm xúc dao động.
Chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút, cũng không phải nạo thai.
Chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.
"Vâng, được."
Vân Dã gõ cửa bước vào.
Nhìn thấy Vân Dã, Cung Trường Lâm ngửa mặt lên trời cười to, suýt chút nữa cười ngất đi.
"Ha ha ha ha, Vân Dã a, tốt, con thật sự làm cho lão sư nở mày nở mặt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận