Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 162: Ta dạy cho ngươi vẽ tranh, ngươi dạy ta đầu tư cổ phiếu

**Chương 162: Ta dạy ngươi vẽ tranh, ngươi dạy ta đầu tư cổ phiếu**
Khương Dĩ Vi vẫn chưa thỏa mãn, mặt lộ vẻ say mê như si như dại.
Bạn cùng phòng vừa tỉnh ngủ nhìn thấy một màn này, vô cùng tò mò.
"Cười ngọt ngào như vậy, muốn gì thế?"
Khương Dĩ Vi căn bản không thể nén được chuyện "bát quái" lớn như vậy.
"Ngươi có tin nổi không, Vân Dã vậy mà lại là sinh viên nghệ thuật."
"Vân Dã?"
"Đúng vậy, các ngươi nhìn đi, đây là tranh hắn vẽ."
Mấy người bạn cùng phòng xem xong, tấm tắc khen ngợi.
"Người theo nghiệp này đúng thật là làm gì giỏi nấy."
Buổi trưa không nghỉ ngơi, Vân Dã buổi chiều ngáp ngắn ngáp dài.
Thực sự không chịu nổi, hắn đứng dậy đi khu vực hút t·h·u·ố·c để "mò cá". (ý chỉ việc trốn việc)
Khu vực h·út t·huốc thực ra là phòng học vẽ tĩnh vật.
Vẽ tĩnh vật thường diễn ra vào ban đêm, ban ngày phòng học này bỏ t·r·ố·ng, mặc nhiên trở thành khu vực h·út t·huốc.
Đúng lúc Lý Tinh cũng đang h·út t·huốc ở đây.
"Anh Tinh."
Vân Dã đưa điếu t·h·u·ố·c tới.
Túc Túc và Lý Tinh tuổi không lớn lắm, lại mỗi ngày cùng các học sinh ở chung một mái nhà, học tập và sinh hoạt.
Nói là thầy giáo, chi bằng nói là bạn bè thì đúng hơn.
Vân Dã thuần thục châm t·h·u·ố·c, chiếc bật lửa Dupont Thanh trong tay hắn p·h·át ra âm thanh êm tai.
Keng!
Trong mắt Lý Tinh lóe lên một tia hâm mộ, đưa tay muốn cầm xem xét tỉ mỉ.
"Đệch, Dupont hệ liệt, cái bật lửa này sợ rằng phải hơn vạn. Biết ngay t·iể·u t·ử ngươi bình thường không t·h·iếu tiền xài, không ngờ ngươi lại giàu tới mức này. Phú nhị đại à, nhà ngươi làm gì?"
"Cha ta là 'bao công đầu'." (Thầu khoán)
"Không thể nào, bây giờ làm 'bao công đầu' lại xa hoa như vậy sao?"
" 'Bao công đầu' là chuyện cũ rồi, năm ngoái cha ta cùng cha của Hồ Thiên An hợp tác khai p·h·át một khu chung cư."
Vân Dã một chút cũng không che giấu.
Lý Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
"Nhà đầu tư bất động sản à, thảo nào. Trong giới này của chúng ta, học sinh có điều kiện gia đình tốt thật không ít. Ngươi một người, Hồ Thiên An một người, còn có Bạch Vãn Tình."
"Nhà ta bình thường, chân chính có tiền là nhà Bạch Vãn Tình."
Lý Tinh từ từ nhả khói, cảm khái nói: "Đúng vậy, không ai giàu bằng nhà của phí công muộn tinh (ý nói Bạch Vãn Tình). Ta cũng đã dẫn dắt mấy khóa học sinh ở Tinh Chi Nghệ. Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy có học sinh ở một mình. Cha của Bạch Vãn Tình trực tiếp đưa cho thầy Hồ 1 triệu, chậc chậc chậc. Ài, ta nghe trong lớp nói Bạch Vãn Tình có ý với ngươi."
"Anh Tinh, nữ sinh có ý với ta nhiều lắm."
"Ha ha ha, ngươi thật đúng là không khách khí. Bất quá t·iể·u t·ử ngươi đúng là có chút bản lĩnh. Tinh Chi Nghệ có thể có trạng nguyên liên t·h·i hay không, đều xem vào ngươi."
"Ta sẽ cố gắng hết sức."
Lý Tinh dụi tắt tàn t·h·u·ố·c, chắc chắn mười phần nói: "Chỉ cần ngươi không chủ quan khinh địch trong kì t·h·i liên t·h·i, có thể p·h·át huy bình thường, đạt được một cái tỉnh trạng nguyên liên t·h·i không phải là vấn đề."
Vân Dã dùng chân kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.
"Ta luôn là người rất thành thục, ổn trọng."
"Vô nghĩa, ta đã không chỉ một lần p·h·át hiện ngươi đi học chơi điện thoại. Có phải ngươi đang đầu tư cổ phiếu không?"
Vân Dã ngẫu nhiên nhàn rỗi nhàm chán sẽ lấy điện thoại ra xem xu hướng cổ phiếu.
Khó tránh khỏi bị Lý Tinh trông thấy.
"Ân."
Lý Tinh đối với cổ phiếu cảm thấy hứng thú vô cùng, nói chính x·á·c hơn là đối với việc k·i·ế·m tiền cảm thấy hứng thú vô cùng.
"Thế nào, k·i·ế·m được tiền không?"
"Cũng tàm tạm."
"Tàm tạm là bao nhiêu?"
Vân Dã không muốn nói chuyện này với Lý Tinh.
Càng ít người biết thì càng ít phiền não.
Nhưng mà Lý Tinh rất cố chấp, mặc kệ Vân Dã nói lảng sang chuyện khác thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Vân Dã vô cùng bất đắc dĩ.
"Anh Tinh, anh hỏi chuyện này làm gì?"
Nói đến đây, Lý Tinh cũng không giấu giếm, rất thẳng thắn.
Hắn cũng không thoát khỏi được vận m·ệ·n·h phải "nối dõi tông đường".
"Nếu có thể k·i·ế·m tiền lời, dẫn ta theo với. Ta sắp kết hôn rồi, còn đang gánh nợ mua nhà, nợ mua xe. Tiền sính lễ, tiệc cưới đều cần tiền a, ta đang lo đến c·h·ết đây."
Vân Dã bắn bay đầu mẩu t·h·u·ố·c lá, kinh ngạc nhìn về phía Lý Tinh.
Lý Tinh làm lão sư, vậy mà lại hướng học sinh xin kinh nghiệm đầu tư cổ phiếu.
Chuyện này thật hiếm lạ.
Nói thật, nếu để Vân Dã đứng trên lập trường của Lý Tinh, hắn tuyệt đối không thể làm ra chuyện này.
"Anh Tinh, anh cứ tin tưởng ta như vậy?"
Lý Tinh cười khan một tiếng, có lẽ cũng cảm thấy chuyện này có chút không đáng tin.
Bất quá thái độ của hắn đối với Vân Dã hoàn toàn không giống.
"Từ khi ngươi đoạt giải vàng triển lãm mỹ thuật toàn quốc, ta đã không còn coi ngươi là một đứa trẻ nữa rồi. Trên thế giới này có những người sinh ra là để tạo nên kỳ tích. Ta cảm thấy ngươi chính là người như vậy. Vô địch thiên hạ, giải vàng toàn quốc đều giành được, biết đầu tư cổ phiếu cũng không phải là không thể. Lại nói, ngươi đầu tư cổ phiếu rốt cuộc có k·i·ế·m được tiền không?"
Hỏi Vân Dã đầu tư cổ phiếu có k·i·ế·m được tiền hay không?
Đương nhiên là có, nếu không lấy đâu ra gia sản hơn 70 triệu.
Phần lớn trong số 18 triệu tiền vốn giao dịch không kỳ hạn là nhờ vào đầu tư cổ phiếu mà k·i·ế·m được.
Hiếm khi có người tin tưởng mình như vậy, lại là người thầy vừa là bạn.
Giúp một chút cũng không phải không được.
"K·i·ế·m được chút ít."
"Mấy chục ngàn có không?"
Vân Dã không nói chuyện, cho Lý Tinh một ánh mắt thay cho câu trả lời
"Mấy trăm ngàn? Mấy trăm ngàn? Cũng không thể hơn triệu a?"
Nói tới đây, Lý Tinh có chút không bình tĩnh, cảm thấy khô cả miệng.
Vân Dã vẫn không nói chuyện, rõ ràng đã ngầm thừa nhận.
Nghĩ đến việc Vân Dã có thể đầu tư cổ phiếu k·i·ế·m được hơn triệu, trong lòng Lý Tinh nóng như lửa đốt.
Vân Dã lo lắng sẽ dọa hắn, vội vàng chuyển đề tài.
"Cũng xấp xỉ, anh nghiêm túc đấy chứ?"
Lý Tinh gật đầu lia lịa.
"Đương nhiên, ta dạy ngươi vẽ tranh, ngươi dạy ta đầu tư cổ phiếu, quan hệ thầy trò hài hòa biết bao."
"Anh Tinh, học phí tập huấn là em đóng rồi."
"Đó là thầy Hồ thu, không liên quan gì đến ta."
"Được rồi, nếu anh tin ta, chờ một lát tải app đầu tư cổ phiếu về đi. Nhưng có một điều, chuyện này anh không được lộ ra ngoài. Ngoại trừ cô giáo Tiểu Hoa, không được nói với bất kì ai."
Cô giáo Tiểu Hoa là vị hôn thê của Lý Tinh, là giáo viên sinh hoạt tại phòng vẽ, đồng thời cũng là người quản lý siêu thị nhỏ.
Bảo Lý Tinh giấu giếm cô giáo Tiểu Hoa có chút không thực tế.
Lý Tinh không nói hai lời, trực tiếp đồng ý.
Vân Dã gật đầu, trở lại chỗ ngồi.
Bạch Vãn Tình hít mũi một cái, ngửi thấy mùi khói t·h·u·ố·c trên người Vân Dã.
"Ta khuyên ngươi bớt hút lại, không đến lúc thành giọng khói thì khổ."
"Chẳng phải ngươi cũng hút sao?"
Bạch Vãn Tình lộ ra nụ cười lém lỉnh, lấy ra một chiếc t·h·u·ố·c lá điện t·ử từ trong túi như dâng vật quý.
"Ta rất ít hút, bây giờ cũng hút cái này. A, chúc mừng ngươi đã bán được b·ứ·c tranh với giá 6 chữ số."
Vân Dã nghe nói như thế, có chút kinh ngạc.
"Có ý gì?"
"Có người mua hoa 60 vạn mua b·ứ·c «Nãi Nãi» đoạt giải vàng của ngươi, ngươi không biết sao?"
Vân Dã thật sự không biết chuyện này.
Có người c·ô·ng nh·ậ·n giá trị tác phẩm của hắn, đây quả thực là chuyện phấn chấn lòng người.
"Chuyện khi nào, người mua là ai?"
"Không biết là ai."
Vân Dã vui mừng, màu sắc đều bị sai lệch.
"Mặc kệ người mua là ai, gia hỏa này có mắt nhìn đấy. Có cơ hội ta thật sự muốn gặp hắn một chút."
Nghe Vân Dã nói như vậy, Bạch Vãn Tình không nhịn được mừng thầm.
Người mua bí ẩn không phải ai khác, chính là nàng.
Có thể sưu tầm b·ứ·c tranh thành danh đầu tiên của Vân Dã, đối với nàng mà nói, vô cùng có cảm giác thành tựu.......
Lý Tinh rất nôn nóng muốn k·i·ế·m tiền.
Ngày thứ hai, thị trường chứng khoán vừa mở cửa, hắn liền nghe theo chỉ dẫn của Vân Dã mua cổ phiếu Teli A.
Hắn tin tưởng Vân Dã là không tồi.
Nhưng từ mức độ đầu tư có thể thấy, sự tin tưởng này có giới hạn.
Hắn không nói chuyện này cho cô giáo Tiểu Hoa.
Không phải ai cũng có quyết đoán như hắn.
Lý Tinh biết, nếu để nàng biết chuyện này, chắc chắn sẽ không thành.
Ý định ban đầu là tốt, nhưng "giấy không gói được lửa".
Sáng ngày 17 tháng 9.
Lý Tinh vẫn như thường lệ, tan học liền chạy vào siêu thị nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận