Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 194: Hôm qua vực sâu, hôm nay chi nói ít

Chương 194: Chuyện hôm qua như vực sâu, nay không nhắc lại
Những người lãnh đạo đến thăm hỏi càng giống như làm ra vẻ bề ngoài.
Bất quá, 20 vạn tiền thưởng là thật.
Vân Dã phối hợp đi xuống quá trình, cuối cùng còn cùng các lãnh đạo chụp ảnh chung.
Xem như nể mặt 20 vạn tiền thưởng, phối hợp một chút vậy.
Hoàn tất quá trình, các lãnh đạo lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Cung Trường Lâm.
Nhìn xem Vân Dã tuổi trẻ đắc chí, hăng hái bừng bừng, Cung Trường Lâm không khỏi thổn thức.
"Ta nhớ rõ khi mới tiếp nhận lớp 5, ngươi là người có điểm thi cấp ba cao nhất.
Lúc đó ta rất coi trọng ngươi, gửi gắm kỳ vọng.
Nhưng về sau ngươi đơn phương yêu sớm, đi nhầm đường, thành tích tụt dốc không phanh.
Khi ấy ta nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột như lửa đốt.
Cơ hồ đã muốn cho ngươi đi theo con đường nghệ thuật.
Cũng may ngươi có thể lạc đường biết quay lại.
'Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng', tốt lắm!"
Đơn phương yêu sớm, thật trừu tượng.
Ai mà không có một đoạn hồi ức nghĩ lại mà kinh sợ?
Vân Dã đã có thể thản nhiên đối mặt.
Chuyện hôm qua như vực sâu, nay không nhắc lại.
Cung Trường Lâm cực kỳ hiếu kỳ Vân Dã đã bắt đầu chuyển biến từ lúc nào.
Câu hỏi này lại làm khó Vân Dã.
Chẳng lẽ lại nói là từ mấy chục năm sau?
"Rất nhiều người đều cảm thấy trưởng thành là một quá trình tuần tự tiến lên.
Kỳ thật trưởng thành là chuyện trong nháy mắt.
Ta chính là tại khoảnh khắc lơ đãng nào đó ý thức được, đối với người có gia cảnh bình thường như ta mà nói, học tập là cơ hội duy nhất để đổi đời."
Nghe vậy, Cung Trường Lâm rất vui mừng, quan sát trái phải cách trang hoàng cao cấp của căn biệt thự, cười nói: "Nhà ngươi cũng không bình thường.
Nói thật, mấy giáo viên trong văn phòng chúng ta còn bí mật thảo luận chuyện này.
Mọi người đều nói ngươi bị Bạch Vãn Tình cự tuyệt, mới tức giận mà phấn đấu."
Với tiền đề không biết đến chuyện trọng sinh, hiểu như vậy cũng không có vấn đề.
Vân Dã không giải thích, lựa chọn cười cho qua chuyện.
Tối đến khi tan làm, Vân Kiến Nghiệp và Đặng Anh Hoa về nhà, mừng rỡ như hoa nở.
Vân Dã thi tốt như vậy, chấm dứt được nỗi lo lớn nhất trong lòng bọn họ.
Vân Kiến Nghiệp cao hứng bừng bừng, phát giọng nói khoe khoang trong nhóm gia tộc.
"Hôm nay Tiểu Dã có kết quả rồi.
Cũng không tệ lắm, điểm thi là 744, cộng thêm điểm ưu tiên do thi đấu là 750 điểm.
Mọi người đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng.
Phi Phi à, ngươi giúp ta để dành nấm nhé.
Tiệc mừng công ta phải làm thật lớn, ít nhất cũng phải đặt 100 mâm."
Vốn dĩ nhóm gia tộc hoàn toàn im ắng, trong nháy mắt trở nên huyên náo.
"Trời ơi, Kiến Nghiệp, ngươi tốt số thật!
Ta nhớ tổng điểm thi đại học không phải là 750 sao, Tiểu Dã thi được điểm tối đa à."
"Không tầm thường, lão Vân gia chúng ta có Trạng Nguyên rồi."
"Điểm số này muốn vào trường đại học nào thì vào trường đó."
"Cháu trai ta thật có tiền đồ, rượu mừng đại học này ta nhất định phải đến.
Đến lúc đó sẽ tặng cháu trai ta một món quà lớn."
"Ta trước kia đã thấy Tiểu Dã nhà ta có tiền đồ, xem đi, Trạng Nguyên thi đại học."
"750 điểm, Trạng Nguyên thi đại học này có hàm lượng vàng tiêu chuẩn."
"Chúc mừng chúc mừng, cậu yên tâm, nấm ở chỗ ta chuẩn bị đầy đủ."
Vân Kiến Nghiệp ngồi trên ghế sô pha, cười hắc hắc không ngừng, cảm giác như bao nhiêu thể diện mất đi trước kia đều đã lấy lại được.
Một người thi đỗ đại học là thắng lợi của cả nhà.
Đặng Anh Hoa bưng tới một đĩa hoa quả đã cắt gọt, vui vẻ nói: "Ta gọi điện thoại thông báo cho ông ngoại và bà ngoại ngươi.
Hai người họ biết ngươi thi đỗ Trạng Nguyên đại học, vui mừng lắm, nói muốn gặp ngươi một chút."
"Vâng, con thi xong bằng lái xe sẽ đi thăm ông bà ngoại."
Đặng Anh Hoa nhìn Vân Dã, rất đỗi tự hào, nhịn không được mà tưởng tượng đến tương lai.
"Nói như vậy, Yến Đại hẳn là ổn rồi?"
"Chắc chắn rồi, ngày mai bắt đầu có thể điền nguyện vọng."
"Ngươi đã nghĩ muốn học chuyên ngành gì chưa?"
"Vật lý học."
Vân Dã đã sớm nghĩ kỹ.
Thứ gì kiếm được nhiều lợi nhuận nhất trên thế giới này?
Là kỹ thuật!
Hắn sau này chắc chắn phải đi theo con đường kỹ thuật, trở thành nhân vật mới nổi trong giới khoa học kỹ thuật.
Mà trong các chuyên ngành lý công, vật lý học vừa toàn diện vừa chuyên sâu, dễ dàng ươm mầm kỹ thuật.
Đồng thời cũng là chuyên ngành Vân Dã am hiểu nhất, nghiên cứu sâu nhất.
Không hề khách khí mà nói, hắn đã nắm rõ tất cả nội dung của chương trình đại học chuyên ngành vật lý học.
Cuộc sống đại học trong tương lai đã rõ ràng.
Trong vòng một năm hoàn thành chương trình học 4 năm đại học, lấy được học vị cử nhân vật lý học.
Lại dành một năm để học thạc sĩ, tiến sĩ liên thông, sau khi tốt nghiệp tranh thủ lấy được danh hiệu giáo sư của Yến Đại.
Đến lúc đó lại lấy thân phận giáo sư Yến Đại, tham gia mấy hạng mục quốc gia, tranh thủ có được bối cảnh chính thức.
Khi ấy, hắn có chỗ dựa, có tiền, có kỹ thuật, "rộng lớn t·h·i·ê·n địa nhiều đất dụng võ".
Vân Kiến Nghiệp và Đặng Anh Hoa không hiểu về vật lý.
Bọn họ không giống như kiếp trước, can thiệp vào lựa chọn của Vân Dã.
"Vật lý à, ngươi cứ xem xét rồi quyết định, thích là được."
Ngày hôm sau, Ương Môi đặc biệt đến phỏng vấn Vân Dã.
Buổi ghi hình được tiến hành ngay tại hoa viên trong nhà Vân Dã.
Thật trùng hợp, phóng viên phụ trách ghi hình Vân Dã lại quen biết.
Vương Băng Tân, người trong tương lai sẽ đảm nhận vai trò người dẫn chương trình ngọt ngào của Ương Môi.
Vương Băng Tân có tướng mạo thanh thuần, khuôn mặt tròn trịa, khi cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, rất có sức hút.
Ban đầu Vân Dã còn có chút phản cảm với việc ghi hình.
Nhưng thấy người thực hiện là Uông Băng Tân, mâu thuẫn trong nháy mắt tan biến hết.
Sau lời dạo đầu đơn giản, buổi ghi hình chính thức bắt đầu.
"Với tư cách là Trạng Nguyên thi đại học toàn quốc năm nay, hẳn là giờ phút này Vân Dã, tâm trạng của bạn rất tự hào, có thể chia sẻ cảm xúc của bản thân không?"
Vân Dã cân nhắc một chút giọng điệu, chậm rãi nói: "Đương nhiên, có thể trở thành Trạng Nguyên thi đại học toàn quốc, ta cảm thấy rất vinh hạnh.
Trạng Nguyên thi đại học đối với ta mà nói là một sự khích lệ lớn lao, chứng minh sự nỗ lực trong quá khứ của ta không hề uổng phí.
Bất quá, ta cũng sẽ không vì vậy mà kiêu ngạo, tự mãn.
Ta biết rõ, Trạng Nguyên thi đại học không phải là điểm cuối, mà là điểm khởi đầu.
'Biển đến vô biên trời làm bờ, núi cao tột đỉnh ta làm đỉnh'."
Hoàn toàn là câu trả lời ở cấp độ sách giáo khoa.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Vương Băng Tân gần như cho rằng Vân Dã đã chuẩn bị sẵn bản thảo phát biểu từ trước.
Không phải ai đối diện với ống kính của Ương Môi cũng có thể thong dong, bình tĩnh như Vân Dã.
"Không hổ là Trạng Nguyên, 'xuất khẩu thành thơ'.
Theo như được biết, Vân Dã, bạn không chỉ là Trạng Nguyên thi đại học năm nay, mà còn là Trạng Nguyên thi liên tỉnh mỹ thuật Giang Hữu, có chuyện này không?"
"Có."
"Bạn thi nghệ thuật được bao nhiêu điểm?"
"300 điểm, điểm tối đa."
"Thật khó tin, bạn lại còn là một học sinh mỹ thuật có thực lực không tầm thường.
Bạn có thể cho khán giả trước màn ảnh nhỏ xem tác phẩm hội họa của bạn không?"
"Đương nhiên là được."
Vân Dã đem bức tranh triển lãm đã chuẩn bị trước đó bày ra trước ống kính.
Khiến Vương Băng Tân liên tục cảm thán.
"Thật không thể tin được, làm thế nào bạn có thể đồng thời đạt được vị trí hàng đầu trong hai lĩnh vực?"
"Có thể là do hiệu suất học tập.
Ta không bao giờ lãng phí thời gian làm những bài luyện tập máy móc.
Chỉ cần nắm được yếu lĩnh, thì không cần làm bài tập cũng vẫn hiểu được."
"Nghe có vẻ như bạn là tuyển thủ thiên phú."
"Cũng tạm được, hẳn là có một chút thiên phú."
"Bạn có gặp phải khó khăn nào trong quá trình học tập không?"
"Rất ít, nội dung học trung học đối với ta mà nói, dễ như uống nước, liếc mắt một cái liền hiểu."
Buổi ghi hình sắp kết thúc.
Uông Băng Tân hỏi Vân Dã có điều gì muốn nói với các bạn học sinh không.
Đây chính là ống kính của Ương Môi, đối diện với khán giả cả nước.
Vân Dã lộ ra nụ cười thận trọng mà không mất vẻ lịch sự.
"Thiên kim dễ kiếm, nhà tốt khó tìm, mua nhà hãy chọn Bạch Lộ Uyển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận