Trùng Sinh Mạnh Nhất Mỹ Thuật Sinh, Ngộ Tính Nghịch Thiên

Chương 136: Là long đến cuộn lại, là hổ đến nằm lấy

Chương 136: Là rồng thì phải cuộn mình, là hổ thì phải nằm im
"Không được đâu, phải là người từ Ương Mỹ, Quốc Mỹ ra thì mới có tư cách nhận thưởng."
"Tập huấn còn chưa bắt đầu, Vân Dã đã đoạt giải Kim của triển lãm mỹ thuật toàn quốc rồi!"
"Ta còn đang gặm bột mì đây."
"Ghen tị quá!"
"Cảm giác như Vân Dã đang đứng ở đích đến của cuộc đời ta vẫy tay khoe khoang vậy."
"50 vạn tiền thưởng, đắc ý ghê."
"Túc Túc, ngươi đã từng đoạt giải Kim của triển lãm mỹ thuật toàn quốc chưa?"
Túc Túc giận tím mặt, lườm người kia một cái.
Hắn làm sao mà có giải Kim triển lãm mỹ thuật toàn quốc được?
Nếu thật sự có giải đó, hắn còn phải ở lại phòng vẽ Tinh Chi Nghệ làm trợ giảng sao?
"Im miệng, lo mà xem tranh đi, chỉ giỏi lắm mồm!"
Túc Túc thấy buồn bực, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Đối với những trợ giảng trẻ tuổi như Túc Túc và Lý Tinh, bị học sinh trong phòng vẽ vượt mặt không phải chuyện vẻ vang gì.
Việc đó chỉ khiến bọn hắn cảm thấy thất bại.
Khác với thái độ phức tạp của hai vị trợ giảng, những học sinh khác trong phòng vẽ lại có thái độ rất thống nhất về việc Vân Dã đoạt giải Kim triển lãm mỹ thuật toàn quốc.
Kinh ngạc thán phục, ước ao ghen tị!
Bạch Vãn Tình cũng rất quan tâm đến chuyện này, suốt bữa tối cứ nhắc mãi.
Bạch Nham Thạch đang điều tra lai lịch của Vân Dã, nghe vậy không khỏi tập trung cao độ.
Giải Kim triển lãm mỹ thuật toàn quốc gì đó không quan trọng.
Hiện tại, điều hắn muốn biết nhất là Vân Dã có phải chủ mưu đứng sau sự kiện Tử Kinh Hoa Viên hay không.
Rốt cuộc là ai đã hãm hại hắn!
"Vãn Tình, Vân Dã là người như thế nào?"
"Cha, cha quan tâm đến Vân Dã sao? Con nhớ trước kia cha không thích Vân Dã mà."
"Ta nên quan tâm đến vòng bạn bè của con chứ."
"Vân Dã thật sự rất lợi hại."
Nhắc đến Vân Dã, mắt Bạch Vãn Tình cong lên như vầng trăng non, khen ngợi Vân Dã không ngớt.
Một bộ dáng vẻ mê muội.
"Cậu ấy là một thiên tài, mà lại là thiên tài toàn năng!
Trình độ mỹ thuật của Vân Dã rất cao, vừa đoạt giải Kim triển lãm mỹ thuật toàn quốc, lại còn là người trẻ tuổi nhất đoạt giải Kim năm nay.
Trong kỳ thi liên trường cuối kỳ lần này, Vân Dã đạt 737 điểm, ung dung giành vị trí đầu bảng của chín trường.
Điều kỳ diệu nhất là gì, cha biết không?
Máy tính của trường gặp sự cố, không có đáp án môn toán, vật lý, sinh học.
Để không làm chậm trễ công tác chấm thi, nhân viên nhà trường đã họp bàn, thống nhất lấy bài thi của Vân Dã làm đáp án.
Kết quả cha đoán xem?
Bingo, hoàn toàn chính xác!"
Mẹ của Bạch Vãn Tình tên là Cố Dĩnh.
Mỗi lần họp phụ huynh đều là bà đi, ấn tượng về Vân Dã đặc biệt sâu sắc.
"Thành tích học tập của Vân Dã hoàn toàn không có gì phải bàn.
Nghe nói còn giành được giải vô địch Olympic toán học, vật lý quốc tế nữa."
Bạch Nham Thạch nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.
Vân Dã ưu tú đến mức độ đó trong học tập, ngay cả hắn cũng không nhịn được xúc động.
Học tập xuất sắc, vẽ tranh cũng hàng đầu, đầu tư cổ phiếu lại còn lợi hại như vậy.
Trên đời này lại có loại người toàn tài này sao?
Mới chưa đến 18 tuổi.
Dù là đối thủ, Bạch Nham Thạch cũng có chút thưởng thức Vân Dã.
Nếu đây là con trai hắn thì tốt biết mấy?
Bất quá, vừa nghĩ tới những việc mà cha con Vân gia đã làm, hảo cảm vừa xuất hiện liền tan biến không còn dấu vết.
Đối thủ càng mạnh càng đáng ghét!
"Hậu sinh khả úy, Vân Dã hiểu biết thật không ít."
Nghe cha mình khen ngợi Vân Dã, Bạch Vãn Tình mừng rỡ ra mặt, hệt như một cô bé đang khoe con rối yêu thích.
"Đúng không, Vân Dã không chỉ có vậy đâu.
Cậu ấy còn tự học lập trình, phát triển hệ thống an ninh mạng bán được 3 triệu."
Rắc!
Trong đầu Bạch Nham Thạch, tia chớp lóe lên xé tan màn đêm.
Mây tan sương mù, manh mối lộ ra!
Hắn đã hiểu tất cả.
Vân Dã tinh thông lập trình, thậm chí có thể nghiên cứu ra hệ thống an ninh mạng.
Sự thật rành rành trước mắt, kẻ xâm nhập hệ thống của tập đoàn Hằng Thịnh, đánh cắp cơ mật chính là Vân Dã!
Chủ mưu đứng sau sự kiện Tử Kinh Hoa Viên là Vân Dã!
Mọi chuyện đã sáng tỏ.
Chẳng trách Vân Kiến Nghiệp lại tỏ ra cứng rắn như vậy khi đàm phán.
Hóa ra hắn ta chỉ là con rối bị đẩy lên mà thôi.
Bạch Nham Thạch từng cho rằng Vân Kiến Nghiệp là kẻ đại trí giả ngu, thâm tàng bất lộ.
Ai ngờ Vân Kiến Nghiệp ngu thật.
Mẹ nó, bị lừa rồi!
Bạch Nham Thạch giận không kềm được, mặt mày sa sầm như sắp chảy ra nước.
Đã rất nhiều năm hắn không tức giận như vậy.
Một người có tiếng tăm lẫy lừng ở khu vực Lư Lăng như Bạch Nham Thạch, lại bị người khác chơi xỏ như khỉ.
Hơn nữa còn là bị một học sinh cấp ba 17 tuổi chơi xỏ.
Mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
Cả đời Bạch Nham Thạch chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, tức đến mức đập gãy đôi đũa.
Cái bàn bị đập đến nỗi vang lên tiếng "bang bang".
"A ~!"
Bạch Vãn Tình và Cố Dĩnh sợ hãi, không biết làm gì, đứng im tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Bạch Nham Thạch nổi giận đến vậy.
Cố Dĩnh nhặt đũa lên, sai người giúp việc lấy đôi đũa khác.
"Sao vậy, đang yên đang lành lại nổi giận như thế?
Vân Dã chỉ là một đứa trẻ, làm sao chọc giận anh?"
Nghe câu hỏi này, Bạch Nham Thạch uất ức đến mức hai mắt tóe lửa.
Bị Vân Dã hố, hắn còn không thể nói ra.
Bây giờ, hắn có thể khẳng định 100% rằng Vân Dã chắc chắn còn giữ bản sao dữ liệu.
Thằng nhóc vô sỉ xảo trá nham hiểm!
Mới 17 tuổi đã có lòng dạ sâu sắc và thủ đoạn ác độc như vậy, Vân Dã đúng là một tên yêu nghiệt!
Bạch Nham Thạch cố gắng bình tĩnh lại, gượng cười.
"Không có gì, không phải tại Vân Dã.
Công ty gần đây gặp chút chuyện bực mình, ta vừa nghĩ tới.
Xin lỗi, đã dọa mọi người sợ.
Mọi người cứ ăn tiếp đi, ta vào thư phòng một lát."
Bạch Nham Thạch đứng dậy rời đi, đi được vài bước lại quay lại.
"Vãn Tình, có phải con có hảo cảm với Vân Dã không?"
Bạch Nham Thạch không mù, hắn là người từng trải, liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tư của con gái.
Hiện tại, hắn hận Vân Dã đến tận xương tủy, tuyệt đối không cho phép Vân Dã "hái trộm đào nhà" mình.
Bạch Vãn Tình bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng.
"Không có, không có mà, chỉ là hơi ngưỡng mộ cậu ấy thôi."
Bạch Nham Thạch nghiêm mặt, giọng nói đầy ý cảnh cáo.
"Nghe này, Vãn Tình, Vân Dã là người rất thâm hiểm, sau này con tránh xa cậu ta ra."
Bạch Vãn Tình thích Vân Dã, sao có thể nghe lọt những lời này?
Đợi Bạch Nham Thạch đi rồi, cô vội vàng hỏi Cố Dĩnh: "Mẹ, tại sao ba lại không thích Vân Dã?"
Cố Dĩnh nghi hoặc nhìn về phía thư phòng, bà cũng đang thắc mắc.
"Cũng không hẳn là nhắm vào Vân Dã, cha con chỉ là lo lắng con yêu sớm rồi lại nhận tổn thương mà thôi."
Lời giải thích này không thuyết phục được Bạch Vãn Tình.
Trực giác mách bảo cô rằng có thể có ẩn tình gì đó.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
Trong thư phòng.
Bạch Nham Thạch càng nghĩ càng giận, ngực trĩu nặng uất ức đến muốn thổ huyết.
Hắn muốn trả thù Vân Dã, nhưng lại e dè nhược điểm mà Vân Dã nắm giữ.
Chỉ cần Vân Dã công bố bản tài liệu kia lên mạng, trong nháy mắt, hắn sẽ thân bại danh liệt.
Phẫn nộ, bất lực, nhưng có thể làm gì được?
Biết được chân tướng thì sao?
Chỉ cần bản tài liệu kia còn tồn tại, dù Bạch Nham Thạch có là rồng thì cũng phải cuộn mình, là hổ thì cũng phải nằm im.
Ai bảo hắn làm việc trái lương tâm, để nhược điểm rơi vào tay Vân Dã?
...
Loa Hồ Loan số 117.
Trong sân tràn ngập mùi thơm của món chân bò nướng giấy bạc.
Chân bò có màu vàng ruộm hấp dẫn, tỏa hương thơm khắp nơi.
Vân Dã đứng một bên thèm thuồng chảy nước miếng, hận không thể bế cả cái chân bò lên gặm một miếng.
Đó sẽ là hương vị gì đây?
Dù rất thèm ăn, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế.
Hôm nay có khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận