Trùng Sinh 78, Cưới Thanh Mai Làm Lão Bà

Chương 72: Cho Vương gia tiễn đưa thương

**Chương 72: Mang súng trả lại Vương gia**
"Trong núi ta nhặt được súng săn của huynh đệ Vương gia, còn có một ít con mồi chắc là do huynh đệ Vương gia bỏ lại!" Lưu Hồng Quân giải thích ngắn gọn.
"Ai! Gặp phải gấu chó, có thể trốn được mà giữ mạng đã là may mắn.
Đâu phải ai cũng giống như Hồng Quân huynh đệ, trâu bò như vậy." Tiền Thắng Lợi thở dài nói.
"Tốt rồi! Hồng Quân đã trở về, trời cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng đều về nhà đi!" Dương Quảng Phúc đứng ra nói với đám thôn dân.
Dương Quảng Phúc uy vọng vẫn là rất lớn, hắn vừa nói, mọi người cũng đều nhao nhao quay người đi về nhà.
Lưu Hồng Quân lại cùng Tiền Thắng Lợi, Dương Quảng Phúc và một đám lãnh đạo đội sản xuất nói mấy câu, sau đó Dương Quảng Phúc mang theo Dương Thu Nhạn lưu luyến không rời trở về nhà.
Tiền Thắng Lợi, Tô Hữu Tài mấy người cũng đều nhao nhao cáo từ về nhà.
Lưu Hồng Quân lúc này mới mang theo Đại Sơn cùng Thạch Đầu về đến nhà.
Lúc nãy mọi người đối với thu hoạch hôm nay của Lưu Hồng Quân bọn hắn đều rất hiếu kì.
Thậm chí có người tiến lên, sờ vào bao tải mà Đại Sơn đang khiêng.
Còn có người lén nhìn qua ba lô của bọn hắn, phát hiện đều là cát cánh, lúc này mới thôi.
Có ít người trực tiếp mở miệng hỏi thăm, cũng đều bị Đại Sơn cùng Thạch Đầu cho qua loa cho xong.
Vừa vào đến sân, sáu con chó con liền chạy tới, vây quanh Lưu Hồng Quân, cái đuôi nhỏ quay tít giống như "Phong Hỏa Luân".
Lưu Hồng Quân đem cái gùi buông xuống, ngồi xổm người xuống lần lượt vuốt ve chúng, trấn an một chút rồi mới vào nhà đem nhân sâm cất đi.
"Ta sẽ không giữ các ngươi ở lại ăn cơm! Ngày mai lại đây, đem sổ sách trước đó tính toán một chút." Lưu Hồng Quân cất kỹ nhân sâm xong, đi ra nói với Đại Sơn và Thạch Đầu.
Cũng không phải Lưu Hồng Quân không nỡ một bữa cơm, mà là muộn như vậy mới trở về, người nhà Đại Sơn và Thạch Đầu cũng đều lo lắng.
"Hồng Quân ca, trong nhà nếu có hỏi, chúng ta nói thế nào?" Thạch Đầu mở miệng hỏi.
Đây là thống nhất lời khai với Lưu Hồng Quân, tránh cho khi giải thích với người nhà lại nói lỡ miệng.
"Cứ nói gặp thiên ma, đào thiên ma quên cả thời gian, đào xong thiên ma mới trở về." Lưu Hồng Quân nói.
"Ừm nha!" Đại Sơn và Thạch Đầu đáp một tiếng, quay người định rời đi.
"Chân hươu, các ngươi mỗi người cầm một cái mang về." Lưu Hồng Quân lại nói.
"Ừm nha!" Đại Sơn và Thạch Đầu cũng không khách khí, mỗi người cầm một cái chân hươu, rời khỏi sân nhà Lưu Hồng Quân.
Chờ Đại Sơn và Thạch Đầu đi rồi, Lưu Hồng Quân cầm lấy súng săn, đem hai cái chân hươu còn lại bỏ vào trong cái gùi nhặt được trên đường, ra khỏi cửa.
"Vương đại gia! Ngủ rồi sao?" Lưu Hồng Quân đứng ở cửa nhà Vương Đại Khôi, vỗ cửa gọi.
"Ai vậy!" Đợi một hồi, trong sân có tiếng trả lời của một giọng nói già nua.
"Ta, Hồng Quân!" Lưu Hồng Quân trả lời.
"Hồng Quân à!" Cửa sân mở ra, cha Vương Đại Khôi tươi cười mời Lưu Hồng Quân vào sân, "Muộn như vậy còn tới, có việc gì?"
"Vương đại gia, ta nhặt được một cái súng săn ở trong núi, định đến hỏi thử, có phải là của nhà mình không?" Lưu Hồng Quân nói rồi đưa súng săn cho cha Vương lão.
"Là súng của nhà ta, không ngờ, lại để cho ngươi nhặt được!
Còn làm phiền ngươi, mang tới tận đây!" Nhìn thấy Lưu Hồng Quân đưa tới súng săn, cha Vương lão có chút kích động nói cảm tạ.
Một cái súng săn giá không hề rẻ, súng này nếu mất đi, Vương gia trong thời gian ngắn cũng không thể xoay xở tiền để mua một cái súng săn mới.
Có thể nói, khẩu súng này, chính là sinh mạng của Vương gia, là hy vọng cưới vợ của hai đứa con trai còn lại của ông.
"Đều là người trong làng, ta nhặt được, chẳng lẽ lại giấu đi?
Cái gùi này cũng là của nhà mình à?" Lưu Hồng Quân lại đưa cái gùi cho cha Vương lão.
"Hồng Quân huynh đệ tới rồi!" Vương Đại Khôi khập khiễng đi tới.
"Vương đại ca đây là bị thương rồi sao?"
"Haizz, gặp phải gấu chó, lúc chạy trốn, bị trật chân." Vương Đại Khôi thở dài nói.
Nếu không phải huynh đệ Vương gia đoàn kết, dìu Vương Đại Khôi cùng nhau chạy trốn, Vương Tứ Khôi càng là liều mình dẫn dụ gấu chó, Vương Đại Khôi không chừng đã bỏ mạng trên núi.
Cuối cùng, bốn huynh đệ Vương gia cũng thoát được.
Cũng do con gấu chó vừa mới ăn no, tính công kích không quá mạnh, điều này mới khiến bọn hắn giữ được một mạng.
"Đi thôi, vào nhà, ta xem cho Vương đại ca!" Lưu Hồng Quân cười nói.
"Phiền phức Hồng Quân huynh đệ!" Vương Đại Khôi vội vàng nói tạ.
Vương Đại Khôi sau khi chạy trốn về làng, cũng đã đến nhà Lưu Hồng Quân tìm hắn, muốn nhờ hắn xem giúp cái chân.
Kết quả, Lưu Hồng Quân còn chưa trở về.
Lưu Hồng Quân đi theo vào trong phòng, bảo Vương Đại Khôi ngồi lên giường, cởi giày.
Lưu Hồng Quân suýt chút nữa nôn ra, cái mùi này quả thật có thể dùng để trị viêm mũi.
Lưu Hồng Quân nín thở, đặt tay lên mắt cá chân của Vương Đại Khôi, ấn mấy cái, sau đó nắm lấy chân, nhẹ nhàng vặn một cái.
Rắc!
Vương Đại Khôi phát ra một tiếng kêu kinh hãi, sau đó kinh ngạc hô: "Hồng Quân huynh đệ, thật sự là quá lợi hại, chân ta không đau nữa!"
"Hồng Quân huynh đệ, mau rửa tay đi!" Lúc này vợ Vương Đại Khôi bưng một chậu nước đi tới, cười nói với Lưu Hồng Quân.
Kỳ thật, vợ Vương Đại Khôi bưng nước là chuẩn bị cho Vương Đại Khôi rửa chân, chạy trong núi một ngày, mùi này quá nồng.
Cho dù là vợ Vương Đại Khôi, cũng chịu không nổi.
Chỉ là, Lưu Hồng Quân động tác quá nhanh, còn chưa đợi vợ Vương Đại Khôi bưng nước rửa chân tới, Lưu Hồng Quân đã chữa trị xong.
Thế là, vợ Vương Đại Khôi liền đem nước rửa chân, biến thành nước rửa tay, để Lưu Hồng Quân rửa tay.
Ở nông thôn không có cầu kỳ như vậy, sẽ không phân biệt chậu rửa chân, chậu rửa mặt.
Một cái chậu, có thể rửa mặt, cũng có thể rửa chân, còn có thể giặt quần áo.
Rửa tay hay là rửa chân, không quan trọng, nước là sạch sẽ.
Lưu Hồng Quân cũng không khách khí, rửa tay qua loa.
"Vương đại ca, ta không làm phiền nữa!" Lưu Hồng Quân đứng dậy cáo từ.
"Hồng Quân à, đồ trong gùi này, ngươi cầm lấy đi! Ngươi có thể mang súng trả lại cho chúng ta, đã là nhân nghĩa.
Những vật này, chúng ta tuyệt đối không thể nhận lại." Cha Vương lão vội vàng lên tiếng.
"Vương đại gia, đây đều là con mồi của Trạng Nguyên ca bọn họ, con lớn quá to, ba người chúng ta, mang theo dược liệu, không mang về hết được.
Cho nên liền đem bốn cái chân hươu mang về.
Ta đã giữ lại hai cái." Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Hồng Quân huynh đệ, đồ trong cái gùi này, ngươi nhất định phải nhận lấy, ngươi có thể mang súng trả lại cho ta, đã là nhân nghĩa, lại còn giúp ta chữa bệnh, nếu như không thu, chính là xem thường ta!" Vương Đại Khôi cũng là vẻ mặt thành khẩn nói.
Lúc này, Vương Tam Khôi, Vương Tứ Khôi còn chưa kết hôn, ở riêng cũng đều đi tới.
Nhao nhao lên tiếng, nhất định muốn Lưu Hồng Quân mang đồ trong gùi đi.
Nhìn xem Vương gia phụ tử, vẻ mặt thành khẩn, nếu Lưu Hồng Quân không thu, liền muốn trở mặt, Lưu Hồng Quân đành phải nhận lấy cái gùi.
"Được thôi! Vậy ta liền nhận lấy!" Lưu Hồng Quân vừa cười vừa nói.
"Như vậy mới đúng, Hồng Quân huynh đệ, trong mương Thái Bình này có mười tám cái làng, nói đến nhân nghĩa, các ngươi Lưu gia là số một!" Vương Đại Khôi gặp Lưu Hồng Quân nhận lấy, tức khắc cao hứng nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên với Lưu Hồng Quân.
"Vương đại ca, sáng sớm mai các ngươi có thể lên núi một chuyến, con hươu lớn mà các ngươi săn, ở ngay trên sườn núi cách cây bạch dương không xa, sáng sớm mai đi, hẳn là vẫn còn thu hoạch được không ít.
Ít nhất sừng hươu còn ở đó!" Lưu Hồng Quân mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận