Triệu Hoán Thần Thoại Chi Vạn Cổ Nhất Đế

Chương 917: Từ đây, nghiêng giao chung thân

Chương 917: Từ đây, trọn đời gửi gắm Một khắc đó, Triệu Nguyên Khai đột nhiên sững sờ.
Hắn cứ nhìn Thanh Ưu như vậy, đầu óc đột nhiên trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì.
Tính cả kiếp trước ba mươi năm, cộng thêm bảy, tám năm xuyên việt tới đây, Triệu Nguyên Khai có thể nói là đã nắm bắt mọi thành tựu trong hành trình của một người trưởng thành.
Kiếp trước 30 tuổi lập nghiệp, tài sản hơn trăm triệu, là doanh nhân tinh anh, phần tử trí thức trẻ tuổi tài cao.
Hơn nữa, tuổi trẻ ngông cuồng không tự kiềm chế, lãng tử không quay đầu, cuối cùng không thành gia.
Đời này thì không cần phải nói, bắt đầu đã là Đế Vương gia, chăm lo việc nước, công tích sánh ngang cổ nhân, đứng ở đỉnh cao quyền lực!
Một người đạt đến trình độ này, thông thường mà nói, nội tâm khó có thể có biến động và chấn động lớn.
Nhưng lần này...
Triệu Nguyên Khai thật sự thất thố.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nắm tay Thanh Ưu, ngữ khí rõ ràng có chút hỗn loạn hỏi:
"Thanh Ưu, chuyện này... Lời này có thật không?"
"Bệ hạ, thiên chân vạn xác, thần thiếp đã nhờ muội muội Tâm Điềm bắt đầu tịnh dưỡng rồi." Thanh Ưu cũng sửng sốt.
Nàng không ngờ bệ hạ lại để ý chuyện này đến vậy.
"Đi! Nhanh! Nhanh dẫn đường, trẫm muốn mau chóng đến xem Tinh Phi, nhanh..." Triệu Nguyên Khai đã không để ý nhiều như vậy, hướng thẳng đến hậu cung, bước nhanh đi tới.
Thanh Ưu cười lắc đầu, rồi cũng theo gót đi tới.
Sớm biết bệ hạ sẽ cao hứng như vậy, sau khi thị tẩm không nên đem những thứ kia dùng Chân Nguyên Chi Lực bức ra ngoài cơ thể.
Bất quá Thanh Ưu vẫn rất vui vẻ.
Hơn nữa càng thêm chờ mong.
Không biết đợi đến khi nàng mang thai Long Chủng cho bệ hạ, bệ hạ sẽ cao hứng và hài lòng đến bao nhiêu.
Tình Thủy Cung.
Khi Triệu Nguyên Khai giá lâm, trong cung đã có không ít người.
Dù sao cũng là hoàng thất đại hỉ.
Cung nữ hô một tiếng "Bệ Hạ giá đáo" xong.
Chốc lát, một đám người ra đón, quỳ gối hành lễ, dẫn đầu chính là Hiếu Ý Thái Phi.
Hiếu Ý Thái Phi khẽ khom người, sớm đã tươi cười rạng rỡ, nhìn Triệu Nguyên Khai, cảm thán nói:
"Chúc mừng bệ hạ, ai gia mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng đợi được ngày này, bệ hạ mau vào xem Tinh Phi đi?"
Đứng sau Hiếu Ý Thái Phi còn có Ô Đình Phương và Lý Bất Hối, hai người cũng lộ vẻ cao hứng và ước ao.
Triệu Nguyên Khai gật đầu, không nói gì, trực tiếp tiến vào tẩm cung.
Ngự y và các cung nữ dồn dập quỳ xuống đất.
Bị Hiếu Ý Thái Phi và mấy vị tỷ tỷ đè xuống giường tĩnh dưỡng, Hứa Tâm Điềm thấy Triệu Nguyên Khai, vội vàng đứng dậy, định xuống giường hành lễ.
Nhưng bị Triệu Nguyên Khai một bước tiến lên đỡ lấy, mười phần ôn nhu che chở nàng ngồi xuống, cẩn thận đắp kín sợi tơ tằm.
Sau đó, nắm tay Hứa Tâm Điềm, cứ bình tĩnh nhìn nàng như vậy.
Hứa Tâm Điềm ngây ngẩn.
Nàng cùng Đế Hậu vào cung một lượt, hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy, nhưng dường như chưa từng thấy bệ hạ ôn nhu như vậy, trong mắt đều là nàng.
Đột nhiên, viền mắt ửng đỏ, hai giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn xuống.
Cảnh tượng này làm Triệu Nguyên Khai kinh hãi.
Hắn vội vàng ôm Hứa Tâm Điềm vào lòng, liên tục hỏi:
"Ái phi đây là làm sao? Sao lại khóc? Là thân thể khó chịu ở đâu? Ngự y! Ngự y đâu?"
"Bệ hạ, không... Không phải, thần thiếp đây là cao hứng, thật đó." Hứa Tâm Điềm vội kéo Triệu Nguyên Khai, nén nước mắt nhưng ý cười ngọt ngào nói.
Sau đó, vô thức tựa đầu vào vai Triệu Nguyên Khai, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy Triệu Nguyên Khai.
Triệu Nguyên Khai có thể cảm giác được Hứa Tâm Điềm đang dùng sức ôm, như đang cố gắng nắm giữ thứ gì.
Trong chớp mắt, Triệu Nguyên Khai hiểu ra rất nhiều điều, tâm tình cũng bình tĩnh lại không ít.
Cũng trong chớp mắt, đặc biệt đau lòng cho Hứa Tâm Điềm trong lòng.
Kỳ thực Triệu Nguyên Khai ở phương diện đạo đức cá nhân đã xem như khắc chế chưa từng có, Lâm Triều cầm quyền nhiều năm như vậy, hậu cung cũng chỉ có mấy vị này.
Mà trong số đó, người thấp kém nhất là Hứa Tâm Điềm.
Luận xuất thân, nàng là người duy nhất không phải phi tử do Triệu Nguyên Khai khâm định sắc phong, mà là nhờ phúc của Đế Hậu nương nương mới được vào cung.
Cho dù là được lâm hạnh, cũng là bởi vì Đế Hậu nương nương.
Bên trong có Bất Hối Quận Chúa xuất thân, từng theo bệ hạ nam chinh bắc chiến.
Ô Đình Phương tuy là Bắc Nhung công chúa, nhưng từng chủ chính một phương, được bệ hạ thưởng thức.
Chỉ có nàng Hứa Tâm Điềm, dường như không là gì cả.
Đối với Triệu Nguyên Khai mà nói, thiên hạ còn có đủ loại phong tình, nhưng đối với nàng mà nói, cả đời này của nàng, bất luận là trong mắt hay trong lòng, đều chỉ có một mình bệ hạ.
Hứa Tâm Điềm chưa từng nghĩ tới tranh sủng, nàng vẫn rất thấp kém.
Nàng chỉ là thiên kim của một Hầu Môn sa sút ở Phù Phong Quận, loại còn không bằng tiểu thư khuê các, mạo xưng chỉ là con gái rượu.
Nàng cũng không có tâm tính cường nhân kiến công lập nghiệp như Chu Lăng Tuyết.
Nàng chỉ là một cô nương đơn giản, thậm chí tư tưởng còn có chút bảo thủ, ngốc nghếch.
Năm đó mới mười sáu tuổi, được tuyển vào cung, nàng còn không hiểu gì cả, phụ thân chỉ nói với nàng, ngươi là người của bệ hạ, cả đời này của ngươi chỉ thuộc về bệ hạ, trong mắt ngươi, trong lòng ngươi chỉ có thể có bệ hạ.
Nàng không hiểu, nhưng nàng ghi nhớ câu nói này.
Năm đó, ở Phù Phong Quận có rất nhiều lời đồn đại về vị kia, rất khó nghe, Hứa Tâm Điềm không tin, vì thế còn hờn dỗi rất lâu.
Về sau, vào ngày đó, một người đáng thương ướt đẫm, bị dọa sợ, đột nhiên nhìn thấy nam nhân chói sáng óng ánh kia.
Từ đây, trọn đời gửi gắm.
Trong hậu cung, người không có dáng vẻ nương nương nhất là Tinh Phi, người không giống người của Đế Vương gia nhất cũng chỉ có nàng, Hứa Tâm Điềm.
Được bệ hạ lâm hạnh, điều Hứa Tâm Điềm khát vọng nhất chính là có thể sinh cho bệ hạ một vị tiểu công chúa hay là Tiểu Hoàng tử.
Bởi vì, đó chính là tâm nguyện tốt đẹp, nguyên thủy, bản năng nhất của nữ nhân.
Nhưng tâm nguyện này, Hứa Tâm Điềm nhát gan năm năm sau mới dám cả gan thưa với Triệu Nguyên Khai.
Hiện tại, nàng đã toại nguyện.
Nàng không nghĩ quá nhiều.
Có thể vào giờ phút này, ánh mắt ôn nhu mà nàng từng có của bệ hạ, lập tức đánh trúng nơi mềm mại nhất trong lòng nàng...
Triệu Nguyên Khai đưa tay, nhẹ nhàng ôm Hứa Tâm Điềm, vỗ nhẹ tấm lưng mềm yếu của nàng, ghé má, ở bên tai Hứa Tâm Điềm ôn nhu nói:
"Ái phi, trẫm... Thiệt thòi cho nàng."
Một câu thiệt thòi, kỳ thực không tính là gì.
Nhưng lời này nếu là thốt ra từ miệng đế vương, vậy thì nặng tựa Thái Sơn.
Hứa Tâm Điềm mộng mị, vô thức ôm thật chặt Triệu Nguyên Khai, vùi cả đầu nhỏ vào trong lồng ngực Triệu Nguyên Khai.
Triệu Nguyên Khai vung tay, ra hiệu người trong tẩm điện lui ra.
Hắn cứ ôm Hứa Tâm Điềm như vậy, từ mặt trời lặn, đến mặt trời mọc, dường như muốn bù đắp lại những năm tháng sơ sẩy, thiệt thòi này.
Trong cuộc đời nam nhân, có mấy tiết điểm trọng yếu như vậy, hoặc là thời điểm chuyển biến vai nam trong cuộc đời, sẽ khiến tâm trí tiến thêm một bước thành thục!
Dưới nền văn minh Tu Chân có phải như vậy hay không, Triệu Nguyên Khai không biết được.
Nhưng đối với một nam nhân đi ra từ nền văn minh hiện đại Hoa Hạ Địa Cầu mà nói, Triệu Nguyên Khai chính là như vậy, khi Thanh Ưu nói ra câu "Bệ hạ sắp làm phụ thân", Triệu Nguyên Khai đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có thêm chút gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận