Triệu Hoán Thần Thoại Chi Vạn Cổ Nhất Đế

Chương 844: Đại tượng vô hình

Chương 844: Đại tượng vô hình (tạm dịch: Cảnh giới cao siêu khó nhận thấy)
Quá phồn hoa!
Không, là ma mị, quá ma mị!
Mặc dù Tô Cửu đã nghe rất nhiều về Trường An, nhưng khi chính thức bước đi trên Chu Tước Đại Đạo, cảm giác như lạc vào cõi mộng, kinh hãi vẫn ập đến, mãnh liệt lay động lòng người!
Sau đó, một đường thong thả tiến bước, điều khiến Tô Cửu rung động và phấn chấn nhất, lại là hai chữ: Bao dung!
Đúng vậy! Chính là bao dung!
Trường An khắp nơi phô bày, chính là hai chữ bao dung!
Phong phú toàn diện, dung nạp chúng sinh!
Nơi đây, ngươi có thể nhìn thấy người Hán, cũng có thể nhìn thấy người Hồ, y phục của bách tính ở khắp 15 châu của Hán Thổ đều có thể thấy được trên đất Trường An!
Mà ẩn sau sự bao dung là gì? Là tự tin, là cường đại, là tiềm lực vô hạn!
Rốt cuộc là vị hùng chủ nào, mới có thể phác họa ra một bức tranh kế hoạch thịnh thế rộng lớn vĩ đại như vậy!
Tô Cửu ngây người, trong lòng chấn động hồi lâu.
Trực giác mách bảo nàng, dường như, cử chỉ tùy tiện kia của mình kỳ thực lại cực kỳ chính xác!
Đoàn xe xuyên qua Tân Thành khu, tiến vào khu vực Trường An Cựu Địa, cảnh sắc xung quanh đột ngột thay đổi, khắp nơi là những tòa lầu các, lâm viên cổ điển!
Tiến lên trước nữa, vào khu vực bên trong vòng quốc đô, nơi các bộ ty sở làm việc, đây đã là khu vực trung tâm quyền lực lớn nhất của đế quốc.
"Tỷ... Tỷ tỷ, chúng ta sẽ không phải trực tiếp gặp mặt Thiên Vũ Đế chứ?" Hoa Vân kéo vạt áo Tô Cửu, run giọng hỏi.
Tô Cửu chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Đoàn xe tiếp tục đi sâu, vượt qua vòng trong, xuyên qua Nội Hà, đập vào mắt là một vòng tường thành đỏ thắm to lớn, mạnh mẽ!
Bức tường thành đỏ thắm kia, chính là Hoàng Thành Vị Ương Cung!
Chính giữa tòa cung lầu đối xứng theo trục, cổ điển, trang trọng kia, chính là Thừa Thiên Môn, biểu tượng cho quyền thế và địa vị trong truyền thuyết!
Vừa vào cửa này, chính là đường đến chỗ thiên tử, hoài bão hùng tâm đều có thể rộng mở!
Tốc độ của đoàn xe không hề chậm lại, hộ vệ Hoàng Thành cũng không có bất kỳ ngăn cản nào, cứ thế không gặp trở ngại mà lái vào Thừa Thiên Môn!
Từ Thừa Thiên Môn đi vào, ý nghĩa tượng trưng này đã đủ chứng minh tất cả.
Tô Cửu hít sâu một hơi, tâm tình không nhịn được kích động, nàng càng ngày càng cảm thấy, lựa chọn của mình không sai!
Ngoài ra, Tô Cửu còn phát hiện một điểm đáng suy ngẫm.
Đó chính là bất kể thế nào dựa theo lễ nghĩa, nàng đều nên xuống xe ở trước Thừa Thiên Môn, sau đó đi bộ vào Vị Ương Cung!
Nhưng, xe trước chưa dừng lại, cứ thế vượt qua.
Vị hùng chủ hiện nay, quả thật khí phách hiên ngang, không câu nệ tiểu tiết!
Đoàn xe chạy qua Thừa Thiên Môn, rẽ trái, vào lệch thành, dừng lại ở bãi đỗ xe phía sau một Thiên Điện, Vũ Hóa Điền xuống xe, trực tiếp đi tới bên cạnh xe của Tô Cửu!
Đợi Tô Cửu xuống xe, lạnh nhạt nói:
"Tô cô nương theo ta vào diện thánh còn vị kia, cứ lưu lại Ti Lễ Giám chờ đợi."
"Làm phiền Vũ đại nhân!" Tô Cửu khẽ khom người.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng chỉ nói hai câu, đều là câu làm phiền này, không hỏi thêm một câu, vẫn ung dung hào phóng!
Điều này khiến Vũ Hóa Điền không khỏi lần thứ hai cảm thấy kinh ngạc.
Hoa Vân thì sợ hãi, rụt cổ rụt đầu, cứ ngơ ngác nhìn Tô Cửu, Tô Cửu mỉm cười, nói:
"Không cần sốt ruột, nơi này là Vị Ương Đế Cung, dưới chân Thiên Tử! Chúng ta có thể được tới đây, nên cảm thấy vạn phần vinh hạnh mới phải, không phải sao."
"Ừm ân, tỷ... Tỷ tỷ, vậy ta sẽ ở đây đợi tỷ!" Hoa Vân vội vàng nói.
Tô Cửu gật đầu, hướng về Vũ Hóa Điền, lại khẽ khom người làm một cái đại lễ, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
Câu nói vừa rồi, kỳ thực cũng là nói cho Vũ Hóa Điền nghe, một câu nên cảm thấy vạn phần vinh hạnh, đã biểu thị lập trường của mình.
Đã đến bước này, rất nhiều chuyện dĩ nhiên không cần nói cũng rõ.
Vị Thiên Vũ Đế hiện nay rõ ràng đang dùng một thái độ tự tin và cường đại, nhìn xuống nàng Tô Cửu, bất kỳ sự tự cho là thông minh nào đều chỉ thành chữa lợn lành thành lợn què.
Vũ Hóa Điền vẫn mặt không cảm xúc, chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần, xoay người, trực tiếp đi trước dẫn đường!
Tô Cửu đi theo sau.
Phía sau là hai vị Tây Hán cao thủ, xung quanh cung điện cổ điển, tùy ý có thể thấy được những cấm vệ quân đứng nghiêm trang, trong không khí tràn ngập sự trang nghiêm và thâm trầm, áp bách tinh thần!
Đi bộ trọn vẹn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến bậc thang dưới Tuyên Thất Điện.
Vũ Hóa Điền dừng chân, xoay người lại, nói: "Dừng chân."
Ba chữ đơn giản, nói xong liền đi trước, leo lên thềm đá được điêu khắc tường vân, biến mất ở phía cuối.
Chỉ chốc lát sau, trên đài cao trước Tuyên Thất Điện, một vị nội giám bước ra, cao giọng nói:
"Bệ hạ có chỉ, tuyên Tô Cửu tiến vào điện!"
Tô Cửu quỳ phục trên mặt đất, dập đầu, hô to:
"Dân nữ Tô Cửu, khấu tạ bệ hạ thiên ân."
Dừng một lát, đứng dậy, hít sâu một hơi, ngước mắt, từng bước từng bước hướng về Tuyên Thất Điện mà lên.
Từng bậc thang của 49 giai, quá trình lại dài dằng dặc chưa từng có, cuối cùng, một bước đặt trên đài trước điện, nhìn xa xa Long Án trong điện, đang có một vị nam nhân tướng mạo tuấn dật ngồi, hơi nheo mắt, yên tĩnh nhìn nàng!
Ánh mắt cứ thế bất ngờ giao nhau.
Tô Cửu đột nhiên run lên, hoảng loạn cúi đầu, trong lòng dời sông lấp biển.
"Hắn... Hắn trẻ tuổi như vậy, cao dật siêu nhiên như vậy." Đây là cảm xúc trực tiếp nhất trong lòng Tô Cửu.
Cúi đầu tiến vào điện, quỳ phục trên mặt đất, đang muốn hành lễ.
"Miễn!" Bên trên truyền đến một âm thanh dõng dạc, theo sát đó, là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
"Bệ hạ..."
Tô Cửu đứng dậy, ngước mắt, Triệu Nguyên Khai liền đứng ở cách ba bước, khẽ cau mày, cứ thế nhìn chằm chằm, không hề kiêng dè quan sát nàng!
Lại một lần nữa ánh mắt chạm nhau, cả người Tô Cửu trực tiếp liền mộng.
Đó là loại ánh mắt thâm thúy cỡ nào, mang theo uy nghiêm không giận tự uy, tựa hồ như chỉ trong nháy mắt có thể nhìn thấu Tô Cửu, khiến Tô Cửu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không được mảnh vải che thân, xấu hổ và bứt rứt.
Quan trọng nhất, Tô Cửu không nhận ra được nửa điểm ba động tu vi trên người Thiên Vũ Đế, dường như rất tầm thường, nhưng, thật sự là như vậy sao?
Không! Căn bản không thể!
Đó là thâm bất khả trắc, là đại tượng vô hình! (cảnh giới cao siêu khó nhận thấy)
Lúc này, Triệu Nguyên Khai cứ nhìn Tô Cửu chằm chằm, càng xem càng ngạc nhiên!
Đây là vị nữ tử hiếm thấy của Hán Nam.
Tu vi Siêu Phàm cảnh bát phẩm.
Không đúng, quỹ tích ba động Chân Nguyên Khí tức này rất quỷ dị, có vẻ không giống nhân loại, lại... Quả nhiên là Yêu Linh!
Nói rõ hơn một chút, rốt cuộc là Yêu Linh, tướng mạo này thật tuyệt mỹ, hoàn toàn không thua Thanh Ưu và Mộ Dung Lưu Huỳnh!
Tóc xanh búi lên, trang điểm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật là có vài phần khí thế và dáng dấp của nữ cường nhân.
Có chút thú vị...
"Ngươi chính là Tô Cửu? Ngươi có biết, ngươi bây giờ ở Trường An triều đình rất nổi danh không! Hán Cửu Thương Minh trẫm đã nghe nói, ngươi làm rất tốt, bất quá, đột nhiên hấp tấp lên phía bắc Kinh Thành, là vì chuyện gì?"
Triệu Nguyên Khai trở lại Long Án, bệ vệ ngồi xuống, mỉm cười nhìn xuống Tô Cửu.
Hứng thú nổi lên, cho nên cũng không trực tiếp ngả bài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận