Triệu Hoán Thần Thoại Chi Vạn Cổ Nhất Đế

Chương 884: Thụ sủng nhược kinh

Chương 884: Thụ sủng nhược kinh
Triệu Nguyên Khai đối với việc chưởng khống hậu cung thật sự rất bao dung, không hề cấm túc, cũng không hề thiết lập các loại quy củ và tập tục xưa cũ, cho mấy vị đại họa thủy này không gian độc lập cực lớn.
Lý Bất Hối xuất thân từ Quân Võ, liền để nàng tới Ngự Lâm ty soái phủ, treo một hàm vị chiến tướng, phát huy nhiệt huyết.
Ô Đình Phương dù sao cũng xuất thân đại tướng biên cương, trực tiếp nhập Nội Các, treo cái danh xưng nghị sự Đại Học Sĩ, tiếp tục chú ý đến sự phát triển và dung hợp của quan lại châu Bắc Nhung.
Bởi vì chức năng của Đế Hậu Thanh Ưu đang dần hướng về Triệu Nguyên Khai, cho nên Hứa Tâm Điềm cũng bắt đầu đi theo sau Hiếu Ý Thái Phi, học cách quản lý Nội Đình hậu cung.
Còn Hiếu Ý Thái Phi...
Vừa có chút nhàn rỗi liền hướng Tịnh Châu chạy, vừa ý người cháu gái kia của bà.
Triệu Nguyên Khai vui vẻ khi thấy những điều này.
Hắn cũng cần mấy vị hoàng thất phi tần tài đức vẹn toàn này đi làm đại biểu cho nữ nhân trong thiên hạ, đi thay đổi thành kiến trong lòng người và di độc của tập tục xưa.
Đế quốc cuối cùng sẽ hướng tới sự vĩ đại.
Mà một quốc đô vĩ đại, nên và nhất định phải giao cho nữ tính quyền lợi và địa vị tương xứng!
Nước nhà, nước nhà, vạn gia thành quốc, mà nhân vật quan trọng nhất để ngưng tụ một gia đình chính là người mẹ, người vợ.
Là các nàng đang bảo vệ gia đình nhỏ, cũng bởi vì có các nàng, các nam nhân mới càng thêm không sợ hãi và không hối hận đi bảo vệ quốc gia này!
...
Nỗi oan ức của mấy vị họa thủy này cũng có thể hiểu được.
Triệu Nguyên Khai ngẫm nghĩ lại, dường như khoảng thời gian này quả thật có chút lạnh nhạt với các nàng.
Tính toán cẩn thận, Triệu Nguyên Khai từ khi đăng cơ đến nay đã mười hai năm, từ khi hồn xuyên đến giờ cũng hơn bảy năm.
Dù sao cũng là Đế Chủ!
Chế độ phế cung tuyển là do Triệu Nguyên Khai.
Đối mặt với các loại đề cử tú nữ của đại thần trong triều cũng là Triệu Nguyên Khai.
Hiện nay công tích cao như núi, thịnh thế mở ra, nhưng Triệu Nguyên Khai ở phương diện đạo đức cá nhân vẫn duy trì độ tự hạn chế cao độ, vậy nên khiến Hiếu Ý Thái Phi cùng một đám lão thần trong triều đều gấp đến độ không chịu được.
Vị Ương hậu cung kia có đến mấy trăm tòa cung điện!
Nhất là những lão thần trên triều đình, bọn họ từng trải qua thời đại Tiên Đế, đối với ví dụ Tiên Đế độc sủng một người đến nay đều lo sợ xanh mặt.
Đế Vương gia, nên cành lá xum xuê!
Thực ra Triệu Nguyên Khai cũng không phải vô ý.
Chỉ là hắn không thích việc tuyển cung phi, nếu không có tâm động, tuyệt không chấp nhận.
Trước mắt, Ô Đình Phương dịu dàng, Hứa Tâm Điềm nhu mỳ, cho nên chỉ là ánh mắt lộ ra một tia u oán, mong bệ hạ có thể nhìn các nàng nhiều hơn một chút.
Ngược lại là Lý Bất Hối này, lá gan lớn nhất.
Nói xong trực tiếp ôm cánh tay Triệu Nguyên Khai, trong miệng toàn là lời lẽ "hổ lang chi từ":
"Bệ hạ đã nửa tháng không tới tẩm cung của thần thiếp, thần thiếp đã chuẩn bị kỹ càng rất nhiều đồ vật mới lạ cho bệ hạ. Đều không có thời cơ để triển lãm cho bệ hạ, hừ!"
Cái quái gì vậy.
Đồ vật mới lạ.
Triển lãm...
Ngay khi Triệu Nguyên Khai đang muốn nói chuyện, kết quả, nàng ta lại thốt ra một câu "hổ lang chi từ":
"Thần thiếp biết rõ bệ hạ bận rộn quốc sự, cũng biết Thanh Ưu tỷ tỷ luôn muốn làm bệ hạ vui. Vậy nếu như... hay là... thần thiếp trực tiếp chuyển tới Quan Sư cung. Thế nào cũng phải chia sẻ chút gì đó với Thanh Ưu tỷ tỷ chứ?"
Triệu Nguyên Khai nghe đến đây, ngây ngẩn cả người.
Thanh Ưu vẫn còn nằm trên giường, nhất thời mặt cười đỏ chót, giận mắng một câu:
"Muốn bị đánh sao?"
Đây dù sao cũng là Đế Hậu.
Mặc dù chỉ là một câu giận mắng, cũng nhất thời khiến Lý Bất Hối quy củ hơn không ít.
Triệu Nguyên Khai không quan tâm đến nàng ta, mà nhìn về phía Ô Đình Phương và Hứa Tâm Điềm, nhất là nha đầu Hứa Tâm Điềm này...
Nói thế nào đây. Trong hậu cung, người ít làm tổn thương người khác nhất chính là nàng. Đương nhiên, quan hệ tốt nhất với Thanh Ưu cũng là nàng.
Trong mấy người, nàng cũng là người duy nhất không phải do Triệu Nguyên Khai có lòng tuyển chọn.
Mặc dù sau đó cũng rất được sủng ái, nhưng vẫn là thay đổi hiện thực xuất thân. Có lẽ, cửa ải lớn nhất khi đó chẳng phải là cửa ải trong lòng của chính nàng sao.
Hơn nữa, Hứa Tâm Điềm còn khác với những người khác.
Nàng tuổi nhỏ nhất, lại là người mong có thể sinh cho bệ hạ một vị hoàng tử hay tiểu công chúa nhất.
Nhìn thấy thôi đã đau lòng. Triệu Nguyên Khai nở nụ cười ôn nhu nói:
"Tinh phi, hôm nay trẫm xử lý xong quốc sự, bữa tối sẽ nghỉ ở Tình Thủy Cung, trẫm cũng đã mấy tháng không xem nàng múa rồi."
"Ách... Bệ hạ..."
Hứa Tâm Điềm kinh ngạc, thụ sủng nhược kinh. Sau đó lòng tràn đầy hoan hỉ, cúi người nói:
"Thần thiếp sẽ về chuẩn bị kỹ càng, dâng lên điệu múa đẹp nhất cho bệ hạ. Bệ... Bệ hạ..."
"Bệ hạ, đêm nay ta cũng muốn tới Tình Thủy Cung xem Tâm Điềm muội muội hiến vũ... Không đúng, thần thiếp muốn cùng Tâm Điềm muội muội múa chung!"
Lý Bất Hối lại nhảy ra, lại là "hổ lang chi từ".
Lời này vừa ra, Hứa Tâm Điềm cũng kinh ngạc đến ngây người.
Ô Đình Phương đoan trang ưu nhã đứng một bên trợn tròn mắt đẹp, gò má tuyệt mỹ có chút nóng lên, nàng kinh ngạc trước sự lớn mật và buông thả của Lý Bất Hối.
Nhưng...
Trong lòng hình như có chút thất vọng.
Nói như vậy, cuối cùng nàng cũng không mở miệng được...
Triệu Nguyên Khai tuy rằng chưa cho Lý Bất Hối sắc mặt tốt, nhưng cũng không nói rõ cái gì, đây là ngầm đồng ý.
Ai, nam nhân mà, đế vương mà!
Mà điều này càng khiến Ô Đình Phương kinh ngạc.
Mặt càng đỏ, tâm càng loạn.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ vẫn là quá bất tiện.
Trừ phi...
Bệ hạ tới tẩm cung của nàng, vậy thì nàng mới miễn cưỡng có thể chấp nhận Lý Bất Hối lớn mật xông vào...
Cuối cùng, Triệu Nguyên Khai hướng ánh mắt về phía Ô Đình Phương, vị nữ tử điển hình của người Hồ này, có vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt với người Hán.
Khí chất dịu dàng đặc biệt trên thân nàng, cũng làm cho Triệu Nguyên Khai cảm nhận được một vẻ đẹp khác.
Đang muốn mở miệng nói gì đó.
Lúc này, Vũ Hóa Điền quỳ gối bên ngoài Quan Sư cung:
"Khởi bẩm bệ hạ, Quốc Trụ Vương Lý Hà Đồ có chuyện khẩn cấp, cầu kiến bệ hạ!"
Chuyện khẩn cấp.
Đây là lần đầu tiên Triệu Nguyên Khai nghe lão Quốc Trụ dùng từ như vậy.
Không hề chần chờ, Triệu Nguyên Khai khoác thêm áo bào, trực tiếp rời khỏi Quan Sư cung, thẳng đến Tuyên Thất Điện.
Thực sự không phải Triệu Nguyên Khai bỏ bê hậu cung, vua của một nước, lo lắng trăm bề việc nước, thật sự không có một khắc nghỉ ngơi.
Tuyên Thất Điện!
Triệu Nguyên Khai vừa đi về phía ghế rồng vàng, vừa hướng về phía Lý Hà Đồ ngoài điện vẫy tay:
"Vào nói chuyện, không cần hành lễ."
"Bệ hạ, đây là mật báo tuyệt mật vừa được An Tây ty soái phủ dâng lên, nội dung trong đó có thể nói kinh thiên động địa, bệ hạ!"
Lý Hà Đồ đi tới, dâng phong mật báo trong lòng lên long án, khuôn mặt già nua tràn đầy tang thương ngưng trọng tái nhợt!
"Cụ thể là chuyện gì?" Triệu Nguyên Khai vừa mở mật báo, vừa thuận miệng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, Sa Hải Cổ Quốc cường thịnh, vượt xa suy đoán của chúng ta! Bọn họ không hề bỏ mặc lời cầu viện của Đột Quyết Hãn Đình, mà đã bàn bạc kỹ càng, muốn phát động một trận đại chiến Đông Chinh xưa nay chưa từng có đối với Đại Hán!"
Lý Hà Đồ run giọng nói.
Khi nhìn thấy phong mật báo này, cả người ông đều bị kinh hãi, lao tới Tuyên Thất Điện dọc đường đi, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy!
Sáu trăm vạn đại quân, ngàn vạn dân phu, tổng cộng mười sáu triệu đại quân cả nước Đông Chinh!
Điều này thậm chí đã phá vỡ nhận thức cả đời chinh chiến của Lý Hà Đồ!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận