Triệu Hoán Thần Thoại Chi Vạn Cổ Nhất Đế

Chương 370: Ai dám càng nhiều càng tốt

**Chương 370: Ai dám, càng nhiều càng tốt**
Bên cạnh, văn thần đứng đầu Trương Cư Chính hít sâu một hơi.
Quốc Trụ Vương Lý Hà Đồ tuy là võ tướng xuất thân, nhưng vừa nghe lời ấy, lại nhìn sang vị nho nhã thư sinh dáng dấp Bạch Bào Quân thống soái bên cạnh, trong lòng kinh ngạc!
"Đột Quyết Cầu La mộ binh phản công, tin tình báo này là thật sao?" Triệu Nguyên Khai không tỏ thái độ, hỏi lại một câu.
"Bệ hạ, mặc kệ tin tình báo này có phải thật hay không, Bạch Bào Quân cùng Hổ Báo kỵ khải hoàn hồi triều nghênh chiến Phản Vương, Lương Châu liền chỉ còn hai vạn Tây Lương quân trấn thủ biên giới, mạt tướng nhất định phải ngăn chặn triệt để họa ngoại xâm!"
"Đồ Đột Quyết ở gần hai bộ Đông Vực Đại Hán, cái kia Đột Quyết Cầu La còn muốn đông chinh, cũng không thể nào hoàn thành trong vòng một năm rưỡi!"
Trần Khánh Chi trả lời như đinh đóng cột.
Triệu Nguyên Khai chắp tay đứng, gật đầu tán thành.
Vậy sẽ khiến hắn không khỏi nghĩ tới Tây Hạ quốc ở phía Tây Nam Ích Châu.
Triệu Chương Quang liên hợp với ba Đại Phản Vương còn lại, dốc hết cả nước, cử binh trăm vạn, còn muốn vượt sông lên phía bắc, ban đầu đem khoảng trống phía sau lưng nhường cho Tây Hạ!
Cái này Hán nam chỉ toàn là lũ bất tài, cũng không có danh tướng, chỉ toàn làm chuyện ngu xuẩn!
"Thôi, việc này cứ vậy bỏ qua. Đúng rồi, tù binh là hoàng thất trọng thần quý tộc Hung Nô đâu? Sao không áp giải về Trường An?" Triệu Nguyên Khai hỏi.
"Bẩm bệ hạ, đó là chiến công của Phiêu Kỵ tướng quân, mạt tướng không dám tự ý áp giải!" Trần Khánh Chi trả lời, không nên tranh công, hắn tuyệt đối không tranh!
Ngoài ra, đối với Hoắc Khứ Bệnh, Trần Khánh Chi trong lòng cũng kính nể!
Các loại công tích kia, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Nói cũng phải!"
Triệu Nguyên Khai gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý Hà Đồ, nói:
"Quốc Trụ Vương, ngươi thuật lại chiến lược của trẫm trước đây một lần."
"Lão thần tuân mệnh."
Lý Hà Đồ gật đầu, sau đó quay về phía Trần Khánh Chi, dốc hết những gì mình biết mà không nói rõ chi tiết.
Từ khi Triệu Nguyên Khai lâm triều đến nay, mấy trận đại thắng đều do Trần Khánh Chi theo chỉ huy, cùng Triệu Nguyên Khai đã hình thành một loại quân thần hiểu ngầm.
Nghe xong bố cục chiến lược, Trần Khánh Chi lập tức hiểu rõ trọng điểm hạch tâm của trận chiến này rốt cuộc ở nơi nào.
"Tử Vân, Bạch Bào Quân nghỉ ngơi hai ngày, trẫm sẽ đích thân mở tiệc tiễn biệt cho các ngươi. Đô Vệ quân của Chu Sĩ Lễ không có đánh trận chiến nào vững vàng, cho nên trận chiến này, Bạch Bào Quân nhất định phải dùng thế sét đánh, đánh ra sĩ khí kinh thiên!"
"Công nghiệp quốc phòng bộ trong vòng hai mươi lăm ngày, đem một vạn cỗ Thần Tý Nỗ cùng trăm vạn phát mũi tên vận chuyển đến nơi trú quân nghênh địch của ngươi, cụ thể chiến thuật gì, trẫm chờ ngươi phát huy!"
"Có vấn đề gì không?"
Triệu Nguyên Khai nhìn Trần Khánh Chi, trầm giọng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, nếu thật sự có một vạn cỗ Thần Tý Nỗ, trận chiến này Bạch Bào Quân tất thắng không thể nghi ngờ!"
"Hiện nay Bạch Bào Quân mấy lần đại thắng, chính là thời điểm sĩ khí ngút trời, phối hợp Hoàn Thủ Đao, dựng Thần Tý Nỗ, ba vạn hãn tốt, sao phải sợ năm mươi vạn quân ô hợp của Hán nam kia!"
"Năm mươi vạn binh mã, chỉ là dọa người mà thôi, có chỉ huy được hay không, đều là vấn đề."
Trần Khánh Chi vô cùng tự tin, đối với năm mươi vạn bộ tốt của Hán nam Triệu Hòa Thái, căn bản là xem thường!
Lý Hà Đồ nghe tiếng giật mình, chuyện này... Tự tin như vậy sao?
Triệu Nguyên Khai chỉ cười không nói.
Nói không sai, đám lính của Hán nam Phản Vương, nói thẳng ra, chẳng phải là đội bảo an địa phương thôi sao, nhiều người căn bản cũng không phải chuyện gì tốt đẹp!
Không có tài Hàn Tín, ai dám càng nhiều càng tốt.
Năm trăm ngàn người, đùa giỡn đấy sao?
Danh tướng này thực sự là danh tướng, tầm nhìn quân sự quả thật là nhất châm kiến huyết!
(nhất châm kiến huyết: một mũi kim thấy máu, ý chỉ nhìn nhận, đánh giá vấn đề một cách chính xác, nhanh nhạy)
Đến đây, tâm tình Triệu Nguyên Khai rất tốt, trực tiếp xua tay, nói:
"Thôi! Hôm nay nghị sự tới đây thôi. Tử Vân lãnh binh, vấn đề chiến thuật không cần trẫm phải nói nhiều, cứ vậy giải tán đi!"
"Chúng thần xin cáo lui!"
Trần Khánh Chi và những người khác rời đi.
Triệu Nguyên Khai trở lại trong chính điện của Tuyên Thất Điện, lúc này, Hiếu Ý Thái Phi và Thanh Ưu đã đợi trong điện từ lâu.
Vừa thấy thiên tử, hạ thấp người hành lễ.
Hiếu Ý Thái Phi nói thẳng:
"Bệ hạ ủy thác chuyện cho ai gia, Thanh Ưu đã giải quyết xong, người đang bị giam trong Trường Nhạc Cung, bệ hạ cần phải đến đó thẩm vấn một phen."
Triệu Nguyên Khai ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới chuyện phong thư mật kia.
Nhíu mày lại, hỏi: "Thật sự là người của Đông Hoang Thần Giáo?"
"Bẩm bệ hạ, là Tôn Phượng pháp vương, một trong ba vị Vô Thượng Pháp Vương của Đông Hoang Thần Giáo, trong phong thư mật của Hà Như Tùng không có nửa câu nói dối!" Hiếu Ý Thái Phi trả lời.
Một trong ba vị Vô Thượng Pháp Vương...
Trước đó, Triệu Nguyên Khai nghe từ miệng Thượng Quan Hồng, được biết, ba vị Vô Thượng Pháp Vương của Đông Hoang Thần Giáo, đều có thể là tồn tại cửu phẩm đại viên mãn, khi Long Mạch thức tỉnh, liền có thể một bước siêu phàm!
Triệu Nguyên Khai vô thức nhìn về phía Thanh Ưu.
Thanh Ưu hơi phục tùng, biết rõ tâm ý của Triệu Nguyên Khai, nói:
"Bệ hạ, thần thiếp không sao!"
"Bệ hạ, cái kia Tôn Phượng pháp vương quả thực rất mạnh, ai gia cũng không phải đối thủ của nàng, nhưng ở trước mặt Thanh Ưu, không thể sống quá một chiêu, đã bị Cửu Âm Vô Tướng trấn áp tại chỗ!" Hiếu Ý Thái Phi than thở nói.
Một chiêu trấn áp...
Triệu Nguyên Khai còn tưởng rằng muốn đánh long trời lở đất chứ.
Ánh mắt dừng trên người vừa vũ mị, lại vừa có đôi mắt trong trẻo là Thanh Ưu, hai tướng so sánh, càng khiến hắn yêu thích mỹ nhân trước mắt này hơn.
"Bệ hạ, Đông Hoang Thánh Nữ kia đang ẩn nấp trong Thượng Thực Đình, nếu không, thần thiếp sẽ đi bắt ả ta luôn."
Thanh Ưu ngước mắt, đón ánh mắt của Triệu Nguyên Khai, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, nói.
Nhưng.
Chưa chờ Triệu Nguyên Khai lên tiếng, Hiếu Ý Thái Phi giữa lông mày khóa chặt, trầm giọng nói:
"Không được!"
"Đông Hoang Thánh Nữ kia, chính là huyết mạch của Mộ Dung hoàng tộc, tu luyện tuyệt học công pháp là Đại Hoang Hoàng Cấp Công, môn công pháp này, chưa chắc đã kém Cửu Âm Vô Tướng Bàn Nhược công thông tuyệt kia, Thanh Ưu, ngươi đối mặt nàng, chưa chắc đã dễ dàng như trước!"
Nói tới đây, Hiếu Ý Thái Phi nhìn về phía Triệu Nguyên Khai, lại nói:
"Lần này, hay là bệ hạ đích thân ra tay, là ổn thỏa nhất!"
"Đại Hoang Hoàng Cấp Công... Trước đây, ở Ỷ Phượng Cốc, liền nghe nói tuyệt học công pháp này, không kém gì Cửu Âm Vô Tướng, bất quá là phiền toái một chút, không sao cả."
Trên khuôn mặt của Thanh Ưu, hiếm khi hiện lên vẻ hiếu chiến, khí tức cả người cũng trở nên anh tư hiên ngang, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
(anh tư hiên ngang: chỉ dáng vẻ oai phong lẫm liệt)
Nhưng, Hiếu Ý Thái Phi vẫn lắc đầu, khẽ thở dài:
"Thanh Ưu, đó là Thượng Thực Đình của Vị Ương hậu cung, không chịu nổi hai người các ngươi giày vò!"
"Thôi, ái phi, việc này ngươi không cần quan tâm."
Triệu Nguyên Khai phất tay áo.
Sau đó, quét mắt một vòng nội giám ngoài điện, quát:
"Tuyên nữ quan Thượng Thực Đình đến đây gặp trẫm!"
Chỉ chốc lát sau, nữ quan phụ trách Thượng Thực Đình nghe tuyên mà đến, quỳ gối xuống.
Còn chưa kịp hành lễ, đã bị Triệu Nguyên Khai xua tay miễn, trực tiếp hỏi:
"Gần đây trong Thượng Thực Đình, có phải mới đến một vị cung nữ hay không?"
"Bẩm bệ hạ,... thật sự là mới có một cung nữ xinh đẹp đến, tên là Hà Lưu Huỳnh, là Quang Lộc Tự Hà đại nhân đích thân tiến cử vào!" Nữ quan trả lời nói.
Cái kia Hà Lưu Huỳnh vừa mới đến Thượng Thực Đình, nhân khí không hề thấp.
Vị nữ quan này tưởng rằng bệ hạ có ý đồ, trong lòng vui mừng, vô thức bồi thêm một câu:
"Bệ hạ, Hà Lưu Huỳnh, tính tình vô cùng ngoan ngoãn..."
"Ả là thích khách!"
Hiếu Ý Thái Phi nhíu mày, lạnh giọng cắt ngang.
Nữ quan kia đầu tiên ngẩn ra, sau đó sợ tới mức sắc mặt thay đổi, run lẩy bẩy, liên tục dập đầu, run giọng nói:
"Bệ... Bệ hạ, Thái Phi, cái kia Hà Lưu Huỳnh là Hà đại nhân đích thân dẫn tiến, nói là hắn..."
Nữ quan nói đến đây, như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngây ngẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận