Triệu Hoán Thần Thoại Chi Vạn Cổ Nhất Đế

Chương 857: Như gặp đại địch

Chương 857: Như gặp đại địch Trấn Nam Ti Suất Phủ đối với tình hình yêu tộc ở Nam Cương đánh giá quy mô ở mức trăm vạn, nhưng hiện tại xem ra, hơn một nửa trong số đó đều là loại Yêu Linh phổ thông chỉ có bán linh trí!
Cũng giống như con Bằng Điểu mà Triệu Nguyên Khai đang giẫm dưới chân, không khác gì mấy so với dã thú được chăn nuôi trên lãnh địa của con người, đơn giản chỉ là thông minh hơn một chút.
Nhưng chỉ thông minh thì vẫn chưa đủ.
Triệu Nguyên Khai có thể tiếp nhận và trao cho quyền lợi bình đẳng, ít nhất cũng phải là Yêu Linh có trí tuệ và tư duy độc lập, đặt ở Nam Cương hiện tại, nói cách khác ít nhất phải là Yêu Linh Vương tộc trở lên!
Kỳ thực từ hiện trạng của Yêu Linh Nam Cương cũng có thể thấy rõ, Yêu Linh Vương tộc trở lên và Yêu Linh phổ thông có sự khác biệt rõ rệt, sự khác biệt này chính là hình thành ý thức dòng họ ở giai đoạn đầu, có ý thức về dòng họ!
Yêu Linh Vương tộc trở lên kỳ thực cũng không nhiều, đại khái quy mô khoảng năm, sáu mươi vạn.
Trong đó, tứ đại Hoàng tộc đã chiếm cứ gần bốn mươi vạn.
Đây là nguyên nhân dòng họ.
Từ Vương tộc đến Hoàng tộc, chính là sự phân chia cường đại duy nhất của chủng tộc Yêu Linh về hình thái dòng họ và quy mô, sự cường đại này giúp cho dòng họ của họ phát triển, vì thế mà quy mô lớn, địa vị cao!
Lúc này Triệu Nguyên Khai đã xuyên qua khu rừng rậm vòng ngoài của Nam Cương, tiến vào khu vực thảo nguyên trung tâm, trên mặt đất có không ít Yêu Linh khổng lồ ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không có biểu hiện ra quá nhiều địch ý, tựa hồ bọn họ cũng phân biệt được sự khác nhau giữa nhân loại và Yêu Linh!
Trên thực tế, sự khác biệt giữa nhân loại và Yêu Linh không lớn, nhất là những kẻ đã tu luyện ra nhân tướng, trừ phi tu vi cảnh giới của ngươi cao hơn hắn một đoạn dài, có thể nhận ra sự khác biệt từ khí tức vận chuyển và tần suất mạch đập nhỏ bé!
Nếu là tứ đại Hoàng tộc trời sinh song tướng, thì lại càng khó phân biệt!
Từ góc độ này mà nói, đơn thuần đối lập và trấn áp, xác thực không phải là kế sách tốt, giá quá đắt, được không bằng mất!
"Bệ hạ, đi lên trước nữa chính là Thanh Khâu bắc, tổ địa của Thiên Hồ nhất tộc ở trên đỉnh núi. Thiên Hồ nhất tộc và Đại Hán có rất nhiều khúc mắc và nguồn gốc, khó tránh khỏi sẽ có một vài Yêu Linh không hiểu chuyện, nếu lát nữa có mạo phạm bệ hạ, mong bệ hạ rộng lượng."
Tới gần Thanh Khâu bắc, Tô Cửu vẫn là không nhịn được mà cả gan nói một câu.
Lời của nàng đã rất uyển chuyển.
Dù sao, ngàn năm trước Thái Tổ Triệu Vô Cực đã thật sự hại Thiên Hồ nhất tộc!
Triệu Nguyên Khai khẽ chau mày, gật đầu.
Hắn phát hiện, từ khi mình chấp chính đến nay, vẫn luôn phải đi thu dọn tàn cuộc của Thái Tổ Triệu Vô Cực, vẫn luôn phải trả giá cho những sai lầm mà Đại Hán phạm phải khi khai quốc lập Hán!
Quả thật, Triệu Vô Cực là một kẻ tàn nhẫn, có công lao lập Hán to lớn!
Nhưng theo thời gian trôi qua và thời đại tiến bộ, tầm nhìn hạn hẹp và ý kiến nông cạn của Triệu Vô Cực cũng bị phóng đại vô hạn, những hành động ngu muội trước kia cũng từng khiến Triệu Nguyên Khai đau đầu không thôi.
Ân oán của Thiên Tuyển chi tộc, là Triệu Nguyên Khai giải quyết.
Năm đó chôn vùi lịch sử, đốt sách và giấu võ đạo tuyệt học, cũng là Triệu Nguyên Khai từng bước khai quật và khai phóng.
Năm đó dựa vào Yêu Linh khởi thế, đại kế bá nghiệp được định ra, lập tức trở mặt qua cầu rút ván, trực tiếp đoạn Long Mạch chôn giết mấy triệu Yêu Linh Nam Cương.
Bảo thủ lập Hán, bế quan tỏa cảng, trực tiếp dẫn đến biên quan đại tộc nắm binh tự trọng, Man tộc bên ngoài quấy phá Đại Hán mấy trăm năm.
...
Nhưng quay đầu lại, thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ, ở bối cảnh thời đại đó, những hành động tàn nhẫn này của Triệu Vô Cực kỳ thực cũng không có gì sai lầm lớn, cũng chính là bởi vậy mà một lần đặt vững giang sơn Đại Hán hơn tám trăm năm không đổ, chống đỡ được đến khi Triệu Nguyên Khai đột nhiên xuất hiện!
Lịch sử phát triển luôn là như vậy.
Nhảy ra khỏi thời đại, đứng ở vị trí cao nhất mà nhìn xuống quá khứ, chỉ trỏ, đó là không nói võ đạo.
Cũng ứng với câu chân lý không thể bàn cãi, mỗi một thế hệ có một sứ mệnh, mỗi một thế hệ có một nhiệm vụ!
Rốt cục, Bằng Điểu bay đến gần Thanh Khâu Sơn.
Quan sát ở khoảng cách gần, ngọn núi này hùng vĩ hơn trong tưởng tượng rất nhiều, ở gần đó lít nha lít nhít động huyệt nhà đá, kỳ thực có rất nhiều đã bị bỏ hoang trống không!
Một ngàn năm trước, Yêu Linh sinh sống trên Thanh Khâu Sơn hẳn là phải gấp mười lần hiện tại.
Đỉnh Thanh Khâu Sơn là một Thạch Cung cổ xưa được đục vào trong núi, đá tảng san sát, tượng điêu khắc và đồ đằng rất thô ráp, nhưng lại có một vẻ đẹp riêng!
Dù sao đây cũng là một chủng tộc chưa sáng tạo ra được hệ thống sinh sản hoàn chỉnh, cho nên về phát triển xây dựng tự nhiên sẽ không có thành tựu và trình độ kinh người.
Kỳ thực, động phủ của Thiên Hồ nhất tộc đã là nơi đẹp đẽ và tinh xảo nhất trong tứ đại hoàng tộc.
Bởi vì đây là một nhánh trời sinh hướng tới cái đẹp.
Nhưng dù là như vậy, so với nhân gian vẫn là có sự chênh lệch to lớn về thời đại, so với Đại Hán sau khi công nghiệp cất bước thì lại càng là một trời một vực!
Bằng Điểu đáp xuống đỉnh Thanh Khâu, đó là một quảng trường khổng lồ được trải bằng đá tảng.
Trên quảng trường, lúc này đã có những Yêu Linh Thiên Hồ mặc y phục dệt hoa mỹ lệ của Đại Hán đứng thành hàng, đều không ngoại lệ hiển lộ nhân tướng!
Nhìn qua một lượt, chỉ có một cảm giác, đó là đẹp đẽ!
Yêu Linh Thiên Hồ tộc khi hiển lộ nhân tướng đều tuấn mỹ cực kỳ, phảng phất như kỳ tích của tạo hóa!
Tô Cửu từ trên Bằng Điểu bước xuống, Yêu Linh Thiên Tộc trên quảng trường hầu như toàn bộ quỳ phục trên mặt đất, chỉ có hai vị lão nhân và một người trẻ tuổi ở giữa là không quỳ xuống.
"Cung nghênh trưởng công chúa về tông!" Chúng đồng thanh nói.
Tô Cửu không nói gì, chỉ là bất an lo lắng xoay người, nhìn Triệu Nguyên Khai.
Hai vị lão nhân và người trẻ tuổi không quỳ phục kia thì bước nhỏ tới, bọn họ đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Triệu Nguyên Khai và Vũ Hóa Điền, nhưng không phát giác được là nhân loại!
Có lẽ là do Tô Cửu tự mình tiếp dẫn trở về, tự nhiên là cực kỳ tín nhiệm.
"Cửu Nguyệt, ngươi... Sao ngươi lại trở về vào lúc này? Ta đã để Thánh Hư mang mật tín cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?" Lão nhân vừa lên trước, liền không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.
Vẻ mặt hoang mang lo lắng, ngữ khí tuy có mấy phần trách cứ, nhưng lại không hề làm bộ làm tịch.
Đây hiển nhiên là phụ mẫu của Tô Cửu, cũng là Hồ Hoàng và Hồ Hậu đương nhiệm của Thiên Hồ nhất tộc, chỉ là ở trước mặt Tô Cửu lại không kìm được mà lộ ra mấy phần thấp kém và nghe theo!
Bọn họ hẳn là đã già, mà Tô Cửu lại quá mức yêu nghiệt.
"Tỷ tỷ, tỷ không phải đi Trường An cầu kiến Thiên Vũ Đế của Đại Hán sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại... Khoan đã, hai vị này là ai... Nhân loại..." Tô Thánh Hư bước lên trước, là người đầu tiên phát hiện ra.
Tô Cửu lùi lại một bước, liếc nhìn sắc mặt Triệu Nguyên Khai, trầm giọng nói:
"Phụ... phụ thân, mẫu thân." Tô Cửu vô ý thức suýt chút nữa đã bật thốt lên hai chữ "Phụ hoàng", may mà kịp thời dừng lại, "Vị này chính là Thiên Vũ Đế của Đại Hán!"
"Cái... cái gì! !"
Hai người vừa nghe, nhất thời sắc mặt trắng bệch, lùi lại ba bước, cứ như vậy trợn tròn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Khai, ánh mắt kiêng kỵ và oán độc!
"Hắn... Hắn chính là Thiên Vũ Đế của Đại Hán... Là hậu nhân của Triệu Vô Cực... Tô Cửu, ngươi... Ngươi rốt cuộc đang làm gì... Ngươi... Ngươi! ! !"
Hồ Hoàng giận tím mặt, khí tức đột nhiên bạo phát, tu vi ba động mạnh mẽ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đỉnh Thanh Khâu.
Theo sát đó, Hồ Hậu và Tô Thánh Hư cũng như gặp đại địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận