Triệu Hoán Thần Thoại Chi Vạn Cổ Nhất Đế

Chương 1019 Diệu Âm Chân Nhân

**Chương 1019: Diệu Âm Chân Nhân**
Cho nên mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về chuyện này, ngay cả chưởng giáo của Thái Thương Tiên Môn cũng đích thân đến Linh Lung Phong bái phỏng, hy vọng Diệu Âm Chân Nhân giải thích rõ ràng!
Kỳ thật không hẳn là giải thích, mà chỉ là nói rõ một chút.
Đã thu nhận ai làm đồ đệ?
Vì sao lại thu người này làm đồ đệ?
Mà Thái Thương Tiên Môn cũng nhân cơ hội này, ban cho vị đệ tử tên là Triệu Tư Ưu kia một thân phận ở cửa Thái Thương. Diệu Âm Chân Nhân là đạo hiệu chân nhân, vậy thì xuất phát điểm của Triệu Tư Ưu chính là đệ tử chân truyền của Thái Thương!
Nhưng mà, Diệu Âm Chân Nhân căn bản không nể mặt Thái Thương chưởng giáo nửa điểm.
Không giải thích, không để ý!
Còn về cái thân phận đệ tử chân truyền gì đó, lại càng không thèm.
Thoáng chớp mắt, đã năm năm trôi qua.
Trong năm năm, Linh Lung Phong vô cùng thần bí, mấy trăm ngàn đệ tử càng thêm hướng về không thôi đối với vị thủ đồ mà Diệu Âm Chân Nhân đã chọn nhận sau ngàn năm.
Đến mức tại toàn bộ Thái Thương Tông đã tạo thành một làn gió và thuyết pháp.
Thuyết pháp này chính là, Triệu Tư Ưu mới là thủ đồ của Thái Thương Tông Tiên Môn!
Sau đó.
Cho đến nay, Hoa Thiên Ứng – người được xem như là Tiên Môn thủ đồ trên danh nghĩa của Thái Thương Tông, danh xưng là thiên kiêu số một toàn bộ Trung Thổ vực, người đã từng đoạt giải nhất và đứng đầu bảng Thiên Bảng của Trung Thổ vực trong hai mươi năm liền không vui.
Kỳ thật không chỉ có Hoa Thiên Ứng, mà hầu như tất cả mười đại đệ tử chân truyền trên danh nghĩa của toàn bộ Thái Thương Tiên Môn, đều căm hận Triệu Tư Ưu thấu xương.
Cái quái gì vậy?
Không phải chỉ là đệ tử duy nhất của Diệu Âm Chân Nhân thôi sao?
Chỉ vậy thôi?
Chỉ bằng danh hiệu này, trực tiếp vượt lên trên, đè ép những sư huynh sư tỷ bọn hắn ư? Thậm chí còn bị đồn đại ngay cả đại sư huynh cũng không phải là đối thủ của nàng?
Buồn cười!!
Kết quả là, trong năm năm đó, hầu như mỗi ngày đều có đệ tử chân truyền lên tiếng khiêu chiến Triệu Tư Ưu, muốn kéo Triệu Tư Ưu lên sinh tử đài!
Năm thứ sáu!
Linh Lung Phong – nơi vẫn luôn thần bí và kín tiếng, rốt cục đã có động tĩnh.
Vị thủ đồ Triệu Tư Ưu của Diệu Âm – người có được những lời bình luận khác nhau ở Thái Thương Tiên Môn, lần đầu tiên hiện thân tại cuộc thi đấu thịnh điển của tông môn năm đó, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn khiêu chiến Hoa Thiên Ứng!
Hoa Thiên Ứng xác nhận cự tuyệt.
Bởi vì chuyện này với hắn, không có chỗ tốt nào cả.
Thắng Triệu Tư Ưu, chưa hẳn là vẻ vang, dù sao hắn đã ngộ đạo được bảy mươi năm, mà Triệu Tư Ưu mới bất quá hai mươi mấy tuổi, bước vào con đường Tiên Đạo cũng bất quá mấy năm mà thôi.
Nhưng nếu thua, đó chính là một nỗi nhục nhã vô cùng, địa vị thiên kiêu số một của hắn ở nơi đây trực tiếp chắp tay nhường cho người khác, danh tiếng trực tiếp mất sạch.
Cuối cùng, vẫn là sư phụ của Hoa Thiên Ứng, cũng chính là chưởng giáo đương nhiệm của Thái Thương Tông, Thanh Vũ Chân Nhân ra mặt, mới ngừng được cuộc khiêu chiến này.
Bất quá có lời đồn rằng, Triệu Tư Ưu và Hoa Thiên Ứng vẫn giao chiến một trận.
Chỉ là trận chiến đấu kia diễn ra vô cùng kín đáo, là thật hay giả vẫn là một ẩn số, trái lại có một số lời đồn đại, nói Hoa Thiên Ứng đã thua, thua chỉ sau một chiêu!
Về phần Triệu Tư Ưu, lại có lời đồn là thái âm chi thể vạn năm hiếm có!
Lời đồn thì rất nhiều, thật giả lẫn lộn, người tin thì tin, kẻ không thì mặc kệ.
Mấy triệu đệ tử Thái Thương Tông, có người tin tưởng, có người chẳng thèm ngó tới, có người mang lòng dạ hiểm độc, có kẻ dụng ý khó dò......
Dần dần, mọi người cũng đã quen, tiếp nhận.
Dù sao thì, trong số mấy triệu đệ tử, phần lớn là ký danh cùng đệ tử ngoại môn, ở phía trên bọn họ, là nội môn và chân truyền, rồi sau đó mới là thập đại thiên kiêu.
Trong tiên môn, đẳng cấp cực kỳ nghiêm ngặt.
Sự chênh lệch tôn ti giữa đệ tử ngoại môn cùng đệ tử chân truyền, còn lớn hơn so với chênh lệch giữa bách tính thế tục và hoàng triều chi chủ...........
Lúc này.
Đang là đêm khuya.
Tinh không sáng chói vô cùng.
Ở trên đỉnh của Linh Lung Phong, một trong chín đại thần phong tuấn tú nhất nhưng cũng yên ả nhất, có một tảng đá lớn, treo ở trên đỉnh vách đá.
Trước đó tảng đá kia không có tên.
Nhưng sau khi Triệu Tư Ưu đến, liền có một cái tên rất dễ nghe, Trích Tinh Đài.
Đúng vậy.
Trong Vị Ương Cung ở Trường An, cũng có một tòa Trích Tinh Đài.
Sau lễ hội cuối năm, Đế Tôn luôn thích say rượu rồi lên cao, say nằm trên Trích Tinh Đài, ngắm nhìn bóng đêm của Trường An và phồn hoa của nhân gian thịnh thế.
Cũng vẫn luôn có một vị nữ nhân tuyệt mỹ như tiên, luôn ở bên cạnh hầu hạ Đế Tôn, để Đế Tôn say nằm trên gối của mỹ nhân, cùng nhau ngắm nhìn giang sơn gấm vóc.
Triệu Tư Ưu, chính là Mộng Da Thanh Ưu.
Nàng là Đế Hậu của Đại Hán, là nữ nhân của Triệu Nguyên Khai.
Cho nên, nàng đã đổi Mộng Da thành họ Triệu, còn hai chữ Thanh Ưu, trích lấy một chữ Ưu, Tư Tư Vi Giới, Dạ Dạ Tư Quân (Đêm đêm nhớ nhung, mong quân đến).
Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi vầng trăng nhô lên, Thanh Ưu sẽ một mình ở trên Trích Tinh Đài.
Nàng nhớ rõ bệ hạ đã từng ngâm qua một câu thơ vô cùng tuyệt mỹ:
Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung Thiền Quyên (cùng ngắm trăng).
"Thiền Quyên" chính là minh nguyệt.
Góc biển chân trời, minh nguyệt cũng chỉ có một.
Lúc này.
Thanh Ưu đang đứng ở trên Trích Tinh Đài.
Nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nghìn rồi.
Một bộ áo trắng như tuyết, giữa lông mày có một nốt ruồi son như máu, nàng vẫn xinh đẹp như thế, không, so với thời điểm ra khỏi cửa năm đó còn xinh đẹp hơn.
Đẹp đến thoát tục, như tiên nữ trên trời rơi xuống.
Trong bầu trời đêm, có một vì sao màu đỏ lấp lánh, đang di chuyển về phía đông với tốc độ không đổi.
Thanh Ưu không hề lạ lẫm với ngôi sao đó, mỗi lần nhìn thấy, nàng luôn luôn không thể khống chế được cảm xúc kích động cùng nỗi nhớ nhung cuồn cuộn trong lòng.
Đó là tai tinh mà Thái Thương Tiên Môn vô cùng kiêng kỵ.
Nhưng trong mắt Thanh Ưu, đó là hy vọng, là tiếng vọng của nỗi nhớ không nguôi.
Thanh Ưu nhớ kỹ bệ hạ đã từng nói với nàng rằng, Đại Hán cuối cùng cũng sẽ có một ngày phóng rất nhiều vệ tinh, chính là loại tinh tú có thể lấp lánh điểm tô cho bầu trời đêm.
Trước kia Thanh Ưu không quá hiểu rõ.
Nhân loại sao có thể tạo ra tinh tú được?
Nhưng nàng tin tưởng bệ hạ.
Bốn năm trước.
Khi nàng phát hiện ra ngôi sao lấp lánh kia ở trong màn đêm, nàng đã không hề cười trong suốt sáu năm, và đó là lần đầu tiên nàng cười hai mắt đẫm lệ mông lung.
Lại sau đó, những vì sao lấp lánh ngày càng nhiều lên, một viên, hai viên, ba viên......
Trước đó người đưa ra kế hoạch "Thiên Chi Vệ" là nàng, người dứt khoát lao tới Trung Thổ thế giới cũng là nàng, nhưng nàng lại quên một chuyện.
Đó chính là xin bệ hạ một lời ước hẹn, hay cũng có thể nói là một lời hứa.
Bệ hạ, khi nào người mới tới đón thần thiếp?
Cả đời người này a, sợ nhất không phải nghĩa vô phản cố rồi đầu rơi máu chảy mình đầy thương tích, mà là đau khổ chờ đợi mỏi mòn trong vô vọng......
Sơn Hải, không đáng sợ!
Thanh Ưu đã nghĩ rằng sẽ phải chờ đợi hai mươi năm ba mươi năm.
Nhưng không ngờ, mới chỉ mười năm, nàng đã nhìn thấy hy vọng.
Một loạt biến cố truyền đến từ Tây Thiên Vực đã truyền đến Trung Thổ vực, mà Thanh Ưu, cũng nghe thấy được hai chữ mà mười năm rồi nàng không được nghe thấy, Đại Hán!
"Bệ hạ, người rốt cuộc cũng đến đón Thanh Ưu rồi sao......"
Thanh Ưu ngẩng đầu nhìn ngôi sao lấp lánh trên trời, hai mắt mông lung.
Nhưng mà.
Thanh Ưu cũng không biết rằng.
Ở phía sau nàng cách trăm bước, vẫn luôn đứng một người, một người phụ nữ với mái tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt không hề lộ ra vẻ già nua.
Vóc dáng không cao, nhìn dáng người thậm chí còn có chút gầy yếu, hoàn toàn không thể nhận ra được, đây lại chính là Diệu Âm Chân Nhân của Thái Thương Tiên Môn danh chấn Trung Thổ vực!
Diệu Âm Chân Nhân dường như đã đến rất lâu.
Khí tức của nàng ẩn vào trong bóng đêm, mà Thanh Ưu dường như quá mức nhập tâm, cho nên vẫn không phát hiện ra.
Diệu Âm Chân Nhân cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thanh Ưu, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, một hồi lâu sau, bà khẽ thở dài một hơi, kêu lên:
"Ưu Nhi."
"Dạ...... Sư...... Sư tôn? Người sao lại tới đây? Ưu Nhi thất lễ, xin sư phụ thứ tội." Thanh Ưu kinh hãi, thân thể run lên, vội vàng quay người lại nói.
Đối với người phụ nữ có thân hình gầy yếu trước mắt này, Thanh Ưu trong lòng vô cùng kính trọng, như cha mẹ tái sinh.
Có thể nói, không có Diệu Âm, sẽ không có Triệu Tư Ưu của ngày hôm nay.
Diệu Âm Chân Nhân mỉm cười, lắc đầu, sắc mặt điềm tĩnh và từ ái, sau đó chầm chậm đi tới bên cạnh Thanh Ưu, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thanh Ưu.
Ánh mắt lần nữa trở nên phức tạp.
"Sư tôn, đêm đã khuya rồi......" Thanh Ưu không biết nên nói gì.
"Phải không? Thế nhưng Ưu Nhi, con cũng chưa có trở về mà?" Diệu Âm Chân Nhân cười nói.
Sau đó, bà bước qua vị trí của Thanh Ưu, trực tiếp đứng ở trên Trích Tinh Đài, ngẩng đầu quan sát thiên văn, ánh mắt chăm chú vào ngôi sao màu đỏ lấp lánh kia.
"Sư tôn, đồ nhi lập tức trở về." Thanh Ưu trả lời.
"Đến Linh Lung Phong mấy năm nay, con dường như đêm nào cũng muốn tới đây, là có tâm sự gì ràng buộc sao?" Diệu Âm Chân Nhân vẫn chưa quay người lại, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Thanh Ưu ngơ ngác một chút, không biết nên trả lời như thế nào.
"Vi sư chưa từng hỏi con thân thế ra sao, cũng mặc kệ con từ đâu đến, trên lưng mang theo những chuyện gì trong quá khứ...... Bởi vì những điều đó đối với vi sư, đều không quan trọng." Diệu Âm Chân Nhân tiếp tục nói, thanh âm nhàn nhạt.
"Dạ......"
"Vi sư chỉ là nhận định con, ngàn năm mới thu một đồ, không...... Trong mắt vi sư, con càng giống như là con gái của vi sư."
"Sư tôn......"
Hốc mắt Thanh Ưu ửng đỏ, nghẹn ngào.
Lúc này, Diệu Âm Chân Nhân quay đầu, ánh mắt trước nay chưa từng ngưng trọng và lạnh băng như thế, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thanh Ưu, một hồi lâu không nói gì.
Đó là ánh mắt mà Thanh Ưu không dám nhìn thẳng.
Thanh Ưu trong lòng thấp thỏm lo âu, chỉ cảm thấy sư tôn lúc này thật là xa lạ, không thể nhìn thấu.
"Sư...... Sư tôn......" Thanh Ưu vô thức nói.
Một hồi lâu sau.
Cuối cùng, Diệu Âm đạo nhân mở miệng, một câu, khiến tâm thần Thanh Ưu run rẩy dữ dội:
"Ưu Nhi, vi sư rất ngạc nhiên, tên thật của con rốt cuộc là gì......"
"Sư phụ......"
Thanh Ưu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Diệu Âm Chân Nhân, chân tay luống cuống.
Nàng hiểu rõ sư tôn.
Cũng hiểu rõ câu hỏi tưởng chừng như đơn giản này, kỳ thật lại không đơn giản.
"Ba bảng Thiên Địa Nhân ở Trung Thổ vực, trong vòng năm năm gần đây, xuất hiện một nhóm thiên tài chưa từng xuất hiện bao giờ, bọn họ rất giống, rất giống con......" Diệu Âm Chân Nhân quay lưng đi, lại nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
Đây là đang ám chỉ.
Thân thể Thanh Ưu run lên lần nữa, sau đó, không có chút do dự nào, nàng ngẩng đầu, nói:
"Sư tôn, tên thật của đồ nhi không phải Triệu Tư Ưu, mà là Mộng Da Thanh Ưu! Cũng không phải là người của Trung Thổ vực, mà là đến từ......"
"Nam Thương Vực, đúng không?" Diệu Âm Chân Nhân quay người, trong hai mắt lộ ra mấy phần vui mừng.
"Sư tôn, người...... Người làm sao biết?" Thanh Ưu ngây ngẩn cả người.
"Còn nữa, mười mấy vị thiên tài xuất hiện gần đây trên ba bảng Thiên Địa Nhân, cũng đều đến từ Nam Thương Vực...... Nói đúng hơn, là từ tiểu quốc tên là Đại Hán, đúng không?"
"Ách......" Sắc mặt Thanh Ưu cũng thay đổi.
Kế hoạch "Thiên Chi Vệ", ngoài nàng và Đế Tôn, không có người thứ ba biết, cho dù là bản thân Thiên Chi Vệ, cũng không biết mình là Thiên Chi Vệ!
Diệu Âm Chân Nhân chỉ cười cười, lại nói:
"Còn ngôi sao tai tinh trên bầu trời kia, kỳ thật không phải tai tinh gì cả, mà là thứ đồ mới lạ do Đại Hán của các con làm ra. Đúng rồi, người sáng lập Đại Hán tên là Triệu Vô Cực, chín trăm năm trước phản bội chạy trốn khỏi Trung Thổ vực, lưu lạc đến đảo hoang Nam Thương, sau đó mới sáng lập Đại Hán......"
Lúc này, sắc mặt Thanh Ưu đã trắng bệch.
Nàng trợn tròn hai mắt, theo bản năng lùi về sau ba bước, ngơ ngác nhìn Diệu Âm Chân Nhân trước mắt, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi!
Sao có thể?
Sao có thể như vậy chứ!!
Nhưng, Diệu Âm Chân Nhân vẫn là sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Dưới cơn gió đêm, mái tóc bạc trắng có chút rung động, bà chỉ nhìn ngang về phương xa, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt, lại nói:
"Thanh Ưu, con có biết Triệu Vô Cực là ai không? Một ngàn năm trước, Thái Thương Tiên Môn còn chưa có chín đại hoàng triều như bây giờ, mà chỉ có một hoàng triều duy nhất, tên là Hán! Thời kỳ Hán cường thịnh, thậm chí còn muốn thoát khỏi khống chế của Tiên Môn, muốn tự lập làm thánh địa......"
"Thế nhưng, hiện tại chín đại hoàng triều căn bản không hề có hoàng thất họ Hán a?" Thanh Ưu theo bản năng hỏi.
"Con không nên gấp, hãy nghe vi sư nói từ từ." Diệu Âm nhìn Thanh Ưu một cái, cười nói.
"Xin sư tôn thứ tội." Thanh Ưu cúi đầu.
"Vi sư nhớ kỹ một năm kia, đại khái là một ngàn năm trước, hoàng triều Đại Hán hưng thịnh, chín vị hoàng tử bái nhập Thái Thương Tiên Môn, trực tiếp chiếm giữ chín vị trí đầu trong mười vị trí thủ đồ. Việc này con hẳn là không biết, bởi vì Tiên Môn đã xóa bỏ đoạn lịch sử kia."
"Đường đường là tiên môn đệ nhất Trung Thổ vực, mười vị trí thủ đồ, chín người họ Triệu, kỳ thật điều này đã định sẵn hoàng triều Đại Hán sẽ giống như Thiên Tuyền Thánh Địa, tấn thăng thành thánh địa, không có gì bất ngờ, chính là thế lực Tiên Đạo thứ ba ở Trung Thổ vực. Chỉ tiếc......"
Diệu Âm đạo nhân thở dài một tiếng.
"Sư tôn, sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Thanh Ưu tái nhợt, vội vàng hỏi.
"Không có gì, chỉ là Tiên Môn cảm thấy Trung Thổ vực không cần một thánh địa siêu nhiên thứ hai, cho nên, hoàng triều Đại Hán đã suy tàn. Năm đó chín vị thủ đồ, vẫn lạc tám người, người duy nhất trốn thoát chính là Cửu hoàng tử, Triệu Vô Cực!" Diệu Âm Chân Nhân thản nhiên nói.
Một câu "không có gì", khiến cho tâm Thanh Ưu kinh hãi.
Chỉ...... Chỉ là Tiên Môn cảm thấy??
Dựa vào cái gì!!
"Thanh Ưu, nghe lời vi sư, không nên tức giận, tức giận không có bất kỳ ý nghĩa nào. Mặt khác, Tiên Môn vẫn luôn biết sự tồn tại của Triệu Vô Cực, hắn trốn vào Nam Thương Vực, lật đổ hoàng triều thổ dân đáng thương kia, sau đó lập nên Đại Hán...... Hết thảy những chuyện này, Tiên Môn đều thấy rõ."
"Không, không......"
Thanh Ưu lắc đầu liên tục.
Nàng không thể tin được, càng không thể chấp nhận được!
Theo ý của sư tôn, một ngàn năm nay, Thái Thương Tiên Môn vẫn luôn giống như một đôi thiên nhãn ở trên cao, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sự tồn tại của Đại Hán.
Chuyện này quá đáng sợ.
Cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đến ngạt thở đó, rõ ràng là muốn phá hủy tất cả niềm tin và tín ngưỡng trong hai mươi năm qua của Thanh Ưu!!
Nàng biết Thái Thương Tông là quái vật khổng lồ, là tồn tại duy nhất được gọi là Tiên Môn của toàn bộ Trung Thổ thế giới.
Nàng cũng đã ở Thái Thương Tông tám năm, tự cho là có hiểu biết nhất định, cái gọi là Tiên Môn thủ đồ Hoa Thiên Ứng cũng chỉ có vậy, những tồn tại trong tiên môn như thần thánh bình thường – các Tiên Đạo chân nhân, cũng không phải là mạnh đến mức không thể chiến thắng.
Nhưng bây giờ.
Chỉ nghe những lời này của Diệu Âm Chân Nhân, cũng đã khiến Thanh Ưu rơi vào sự tuyệt vọng, bất lực, ngột ngạt hoàn toàn.
Đây là cái gì?
Gần ngàn năm Đại Hán giãy dụa, cố gắng tuyệt xử phùng sinh, chẳng lẽ chỉ là một chút thương hại mà Thái Thương Tông ban cho?
Thái Thương Tông tựa như thần linh nhìn xuống sâu kiến giãy dụa dưới đất, từ đầu đến cuối lạnh lùng nhìn Đại Hán, nếu như bọn họ muốn, ngàn năm nỗ lực của Đại Hán có thể trong nháy mắt hóa thành tro bụi??
Ngủ ngon, mơ đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận