Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 97: đây là cho chúng ta chuẩn bị vũ khí

Chương 97: Đây là vũ khí chuẩn bị cho chúng ta
Tào Uyên điên dại cầm lấy thiên cơ dù dạng súng, nhắm thẳng nam tử không đầu mà bắn loạn xạ một trận.
Cộc cộc cộc ——!
Đạn lửa đen kịt như mưa rơi bắn về phía nam tử không đầu, cộng thêm Tào Uyên điên dại và nam tử không đầu vừa rồi còn đang đọ sức bằng vũ khí lạnh, nên giờ này khắc này khoảng cách vô cùng gần.
Bảy bước bên ngoài, súng nhanh, bảy bước bên trong, súng vừa nhanh vừa chuẩn!
Nam tử không đầu tại chỗ bị Tào Uyên điên dại bắn thành tổ ong, toàn thân trên dưới đều là lỗ máu lít nha lít nhít, ngọn lửa đen kịt đang xuyên thấu qua vết thương, ăn mòn thân thể của nó.
Cho dù có thực lực “xuyên cảnh”, lại thêm được khôi giáp vũ trang gia trì, nam tử không đầu vẫn không cách nào chống cự công kích của Tào Uyên điên dại.
Dù sao thiên cơ dù Tô Vân giao cho Tào Uyên, có thể nói là vũ khí chuyên môn được thiết kế riêng cho 【 Hắc Vương trảm Diệt 】.
Trang bị của nam tử không đầu, chính là do Tô Vân nhất thời cao hứng tiện tay cho.
Một cái phẩm chất truyền thuyết, một cái phẩm chất màu xanh lá.
Chênh lệch có thể tưởng tượng được.
“Hắc hắc hắc......” Tào Uyên điên dại không cho nam tử không đầu chút cơ hội thở dốc nào, cầm khẩu súng trường đen kịt trong tay đi tới trước mặt nam tử không đầu đang ngã dưới đất không dậy nổi.
Cộc cộc cộc ——!......
“Cái này...... Tào Uyên dựa vào sức một mình, đơn độc giết chết 【 Liệp Âm Giả 】 được vũ trang đầy đủ lại không bị áp chế thực lực? Sao có thể?!” “Cái này hoàn toàn là sức mạnh của 【 Hắc Vương trảm Diệt 】 rồi, ta thấy Tào Uyên đã mất đi ý thức...” “Nhưng mà cái dù che mưa màu trắng bạc trong tay hắn, làm thế nào mà thay đổi lớn nhỏ tùy ý được vậy?” Các huấn luyện viên bên ngoài trại tập huấn đều thấy hoa cả mắt.
Liệp Âm Giả “xuyên cảnh” vốn có thể miểu sát một đám tân binh, thế mà trong tay Tào Uyên điên dại lại không trụ nổi nửa phút!
Đây là người sao?
Hồng Giáo Quan mặt đầy ngơ ngác nhìn về phía Tô Vân, lại phát hiện Tô Vân lúc này không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn lộ ra nụ cười hài lòng như đã sớm dự liệu.
Khóe miệng hắn co giật, “Tô Giáo Quan, ngươi đừng nói với ta, thanh vũ khí trong tay Tào Uyên này cũng có liên quan đến ngươi chứ?” “Ta?” Tô Vân nhún vai, “Chỉ là đồ chơi nhỏ đưa cho lão đệ Tào Uyên thôi mà.” Các huấn luyện viên: “???” Thanh vũ khí này của Tào Uyên, ngươi nói là đồ chơi nhỏ?!
Nhà ngươi còn bao nhiêu loại đồ chơi nhỏ này nữa, có thể cho chúng ta mấy cái được không?
Các huấn luyện viên nhao nhao mất bình tĩnh, thân là huấn luyện viên, bọn hắn thực sự không kéo xuống được mặt mũi để đi tìm Tô Vân đòi vũ khí đặc thù...
Viên Cương thì xa xa nhìn cảnh này, ánh mắt nhìn về phía Tô Vân phảng phất như gặp được bảo bối.
Hắn nâng cằm, ra chiều suy tư.
Vị tân thần thuộc thần vị Chung Yên này rốt cuộc có lai lịch gì, là một Thần Minh chưa từng xuất hiện trong hệ thống thần thoại, không chỉ có ước định với thần Đại Hạ từ rất lâu trước đó.
Bây giờ người đại diện Thần Minh của hắn lại càng thể hiện sức mạnh “xuyên cảnh” cường đại tại “Ao cảnh”.
Tay chế tạo vũ khí đặc thù, còn có thể mang đến tai nạn, lại còn phong ấn Thần Khư và Cấm Khư cùng cảnh giới!
Mở?......
Sau một đợt bắn phá kịch liệt của Tào Uyên điên dại, nam tử không đầu chết không thể chết hơn, nằm trong hố đạn không chút động tĩnh.
Thậm chí ngay cả lớp giáp đặc thù cũng không nhìn ra hình dáng nữa.
Dường như vẫn chưa chơi chán, Tào Uyên điên dại nâng huyết mâu lên, vẫn chưa thỏa mãn nhìn về phía Lâm Thất Dạ và A Chu đang ở cách đó không xa.
“Hắc hắc hắc.......” Tào Uyên điên dại nhe răng cười một tiếng, cầm khẩu súng trường hắc hỏa trong tay nhắm về hướng Lâm Thất Dạ.
Đang chuẩn bị khai hỏa bắn phá.
Một luồng lực lượng vô hình bỗng nhiên bao phủ lên người hắn, năng lượng 【 Hắc Vương trảm Diệt 】 lập tức bị phong ấn.
Ngọn lửa trên người Tào Uyên điên dại dần dần rút đi, cả người ngất xỉu xuống đất, thiếp đi an lành.
Ở một bên khác.
Lâm Thất Dạ không hề chú ý rằng mình vừa thoát khỏi hiểm cảnh, mà đang phối hợp ăn ý với Thẩm Thanh Trúc, một trước một sau bao vây A Chu.
Dường như biết thương pháp của mình không có lấy một chút thiên phú nào, Lâm Thất Dạ liền đưa khẩu súng máy vừa đoạt được từ trên người A Chu cho Thẩm Thanh Trúc.
“A a a, các ngươi đừng qua đây!!” A Chu thất kinh kêu thảm.
Vũ khí đặc thù do Tô Vân cải tạo vốn được thao tác thông qua việc truyền tinh thần lực vào.
Kết quả vừa rồi 【 Đoạn Hồn đao 】 của Bách Lý mập mạp đã chém đứt tơ nhện ngưng tụ bằng tinh thần lực của nó, gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Uy lực kém xa trước đó!
“Cùng lên!” Lâm Thất Dạ và Thẩm Thanh Trúc nhìn nhau, một trước một sau đồng thời phát động công kích. Thẩm Thanh Trúc phụ trách bắn phá quấy nhiễu, còn Lâm Thất Dạ thì cầm tinh thần đao trong tay chặn đường A Chu.
“Hu hu hu, loài người thật đáng sợ, tại sao các ngươi lại muốn giết ta, hu hu hu...” A Chu liều mạng phản kháng, theo bản năng sử dụng 【 Chức Hồn 】 công kích Lâm Thất Dạ.
Nhưng không ngờ trên người Lâm Thất Dạ lại hiện lên một tấm chắn màu xanh thẳm.
Chặn đứng công kích tinh thần 【 Chức Hồn 】 của nó!
“Hửm?” Lâm Thất Dạ đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Đây là phần thưởng Viên Cương đã hứa cho hắn lúc huấn luyện tân binh, sau khi đi ngang qua dãy núi.
Cấm Khư danh sách 278, 【 Úy Lam Chi Tâm 】!
Có thể ngăn cản phần lớn các loại công kích tinh thần.
Không chút do dự, Lâm Thất Dạ lại vung đao, chém tới chỗ nối giữa chân nhện và một thanh vũ khí đặc thù.
Bang ——!
Một khẩu súng phun lửa rơi vào tay hắn.
Lâm Thất Dạ hai mắt sáng lên, súng trường, súng ngắn loại vũ khí cần nhắm chuẩn này bắn không trúng thì thôi đi, súng phun lửa không thể nào bắn không trúng được chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Thất Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, khai hỏa về phía A Chu đang chạy trốn tứ phía.
Vù ——!
Quả cầu lửa nóng bỏng phun ra, trực tiếp bắn về phía mông A Chu.
“A a a a a! Cháy, cháy mông rồi!!” A Chu kêu thảm một tiếng, thân hình to lớn nhanh chóng biến hóa, rất nhanh biến thành dáng vẻ một tiểu nam hài.
Vứt bỏ sáu thanh vũ khí còn lại trong tay, vội vàng vỗ mông, dập tắt ngọn lửa trên mông.
“Phù, ta đây là tạo nghiệt gì vậy trời, bỏng chết ta rồi...” A Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chợt kịp phản ứng, hắn bỗng quay đầu lại, nhưng không ngờ Thẩm Thanh Trúc đã chọn ra một khẩu súng phóng lựu và một khẩu Gatling từ trong sáu thanh vũ khí hắn vừa vứt xuống, mặt đầy kinh ngạc bắt đầu săm soi.
Ngay cả Lâm Thất Dạ cũng cầm lấy máy phát đạn đạo truy tung mà thầm kinh ngạc.
Rốt cuộc Tô Vân đã đưa cho con nhện thần bí này bao nhiêu trang bị vậy?
“Ngươi.....các ngươi đám người xấu này, ta......ta chạy không được sao?!” A Chu theo bản năng lùi lại một bước, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc lóc kêu la.
Lâm Thất Dạ: “???” Thẩm Thanh Trúc: “???” Hai người đứng sững tại chỗ.
Con nhện thần bí này không chỉ biến được thành hình người, mà còn biết nói chuyện nữa?!
“Đuổi!” Thẩm Thanh Trúc đang chuẩn bị đuổi theo.
Nhưng không ngờ Lâm Thất Dạ ngăn cản hắn lại, cầm máy phát đạn đạo truy tung trong tay lên, nhìn tám món vũ khí đặc thù trước mặt, hắn giật mình rồi như cười thành tiếng, “Xem ra đây là vũ khí nhị ca cố ý chuẩn bị cho ta rồi...” Đạn bắn không trúng con nhện thần bí thì thôi đi.
Đạn đạo truy tung mà cũng bắn không trúng thì thật không thể chấp nhận được chứ?
Lâm Thất Dạ không chịu tin, truyền tinh thần lực vào bên trong máy phát đạn đạo truy tung.
Nhắm chuẩn phương hướng A Chu chạy trốn, bắn liên tiếp mấy viên đạn đạo truy tung!
A Chu: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận