Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!
Chương 19: 「 gây tai hoạ 」 chân chính cách dùng?
Chương 19: Cách dùng chân chính của 「 gây tai hoạ 」?
Sau khi ghi chép xong thông tin về Thần Khư của Lâm Thất Dạ, Ôn Kỳ Mặc chuyển sự chú ý sang Tô Vân.
“Xét theo năng lực mà Thần Khư của ngươi thể hiện, Chung Yên Thần Khư có thể áp chế cấm khư cùng cảnh giới, và cũng có thể áp chế ở mức độ nhất định cấm khư cảnh giới cao hơn, đúng không?” Ôn Kỳ Mặc vừa ghi chép thông tin, vừa nhìn Tô Vân hỏi.
“Ừm.” “Ngoài cấm khư, còn Thần Khư thì sao, ví dụ như của Thất Dạ chẳng hạn?” Tô Vân suy tư một lát, hắn hiện tại vẫn chưa thể sử dụng 【 Chung Yên Thần Khư 】 để giải trừ 【 Phàm Trần Thần Vực 】 của Lâm Thất Dạ, hắn không thể đảm bảo việc giải trừ 【 Phàm Trần Thần Vực 】 của Lâm Thất Dạ vào lúc này sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến toàn bộ thành phố Thương Nam.
Để đề phòng bất trắc, hắn lắc đầu:
“Trước mắt thì không áp chế được Thần Khư, nhưng chờ sau khi cảnh giới của ta tăng lên, chắc là có thể.” “Vẫn chưa áp chế được Thần Khư sao?” Ôn Kỳ Mặc có vẻ đăm chiêu ghi chép lại thông tin này, tạm thời từ bỏ ý định để Tô Vân thử một lần.
“Còn có hiệu quả nào khác không?” “Cường hóa nhục thân trên diện rộng, cái này có tính không?” “Tính, đương nhiên tính, cường hóa nhục thân là tốt, loại năng lực dùng để cận chiến!” “Tăng hiệu suất học tập.” “Tăng hiệu suất học tập là tốt, loại năng lực giúp trưởng thành!” Niềm vui trong mắt Ôn Kỳ Mặc càng thêm đậm, xem ra như vậy, 【 Chung Yên Thần Khư 】 của Tô Vân mạnh hơn không ít so với 【 Phàm Trần Thần Vực 】 của Lâm Thất Dạ!
Không chỉ có thể phong ấn cấm khư cùng cảnh giới, áp chế cấm khư cảnh giới cao – loại năng lực phụ trợ đỉnh cao này, mà còn có cả năng lực dùng để cận chiến nữa.
Thậm chí còn tăng cường cả năng lực học tập!!
“Còn nữa không?” Ôn Kỳ Mặc giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, liên tục truy hỏi.
“Có, ta có thể mang đến tai nạn.” “Mang đến tai nạn là tốt, mang đến... ừm, mang đến cái gì?” Ôn Kỳ Mặc gần như buột miệng nói ra, đến khi kịp phản ứng, hắn mới ý thức được có gì đó không đúng.
Lâm Thất Dạ ở bên cạnh càng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
“Chờ chút, đây là năng lực gì của ngươi vậy, có thể nói chi tiết một chút không, mang đến tai nạn là thế nào?” Ôn Kỳ Mặc ngẩng đầu, vội vàng hỏi.
Sao năng lực này nghe có vẻ không giống chuyện tốt lành gì vậy?
Ngay cả Lâm Thất Dạ cũng tò mò nhìn về phía Tô Vân, trong ấn tượng của hắn, lúc ở phòng bệnh số 7, khi chuẩn bị rút ra năng lực của Chung Yên Thần Khư, hắn từng thấy qua năng lực liên quan đến việc mang đến tai nạn.
Hình như gọi là 「 gây tai hoạ 」 thì phải.
“Có thể khiến người khác trở nên xui xẻo, thậm chí gây ra tai nạn.” Tô Vân suy nghĩ một lát rồi giải thích.
“Trở nên xui xẻo, còn có thể gây ra tai nạn?” Ôn Kỳ Mặc hít vào một hơi khí lạnh.
Năng lực này nghe có vẻ hơi đáng sợ!
Không phải là cái loại mà uống nước cũng có thể bị sặc chết, đi trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ cũng có thể bị xe tải đâm chứ?
“Có thể cụ thể hơn một chút không, là loại tai nạn nào?” Ôn Kỳ Mặc nuốt nước miếng, thăm dò hỏi.
Hắn phải hỏi cho rõ ràng, sự phân chia của tai nạn này, rốt cuộc là cấp bậc tai nạn nào.
Là thiên tai, hay là nhân họa?
“Để ta nghĩ xem nào…” Tô Vân chống cằm suy tư một lát, dường như nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Lâm Thất Dạ và Ôn Kỳ Mặc, “Có thể khiến Hồng Anh nghe được những lời hai người các ngươi vừa nói thông qua một con đường tắt kỳ diệu nào đó, như vậy có tính không?” Lâm Thất Dạ: “???” Ôn Kỳ Mặc: “???” Nói rồi, Tô Vân liền chuẩn bị thử dùng 「 gây tai hoạ 」.
“Nhị ca, năng lực gây tai hoạ này không tốt đâu, vì sự an toàn của Tam đệ ngươi đây, năng lực này có thể không dùng thì đừng dùng!” Lâm Thất Dạ vội vàng tiến lên ngăn cản, sợ giây tiếp theo Tô Vân sẽ dùng 「 gây tai hoạ 」 để thử nghiệm.
“Nhị ca, ta đại khái biết tai nạn ngài mang tới là gì rồi, thu thần thông của ngài lại đi!!” Ôn Kỳ Mặc càng sợ đến mức đứng bật dậy, thậm chí còn gọi Tô Vân là nhị ca, tai nạn gì cũng được, chỉ riêng chuyện này là không thể để Hồng Anh biết được!
Lưng hai người túa ra mồ hôi lạnh, chuyện thế này tuyệt đối không thể để Hồng Anh phát hiện, nếu thật sự bị phát hiện, hai người bọn họ đoán chừng đều sẽ bị đuổi khỏi tiểu đội 136!
Tô Vân thầm thấy vui vẻ, nhìn dáng vẻ có tật giật mình của Lâm Thất Dạ và Ôn Kỳ Mặc, giống như đang nắm được điểm yếu gì đó của họ trong tay.
“Đùa thôi.” Tô Vân nhếch miệng, “Không thực sự gây tai hoạ đâu mà.” Lâm Thất Dạ: “???” Ôn Kỳ Mặc: “???”
Sau khi ghi chép xong hiệu quả Thần Khư của hai người, Ôn Kỳ Mặc lại dẫn họ đi tiến hành một lượt huấn luyện năng lực.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Phòng sinh hoạt chung.
Tô Vân, Lâm Thất Dạ cùng các thành viên tiểu đội 136 quây quần bên bàn ăn, trên bàn có một tô canh xương hầm lớn thơm phức cùng nhiều món ăn phong phú.
“Đội trưởng, hôm nay ngài lại đích thân xuống bếp, sao có thể thế được!” Hồng Anh mở to mắt, kinh ngạc thốt lên.
Ngô Tương Nam mỉm cười, “Còn không nhìn ra sao, đây rõ ràng là đội trưởng chuẩn bị cho Tô Vân và Lâm Thất Dạ mà.” Khóe miệng Trần Mục Dã hơi giật giật, “Nói bậy bạ gì đó, ta chỉ là ăn cơm bình thường mãi cũng chán, đổi khẩu vị chút thôi, không liên quan gì đến hai tiểu tử kia.” Tiểu Nam tinh ranh nhìn thấu mọi chuyện cười trộm một tiếng:
“Tô canh xương này là chú Trần dùng để bồi bổ cho bản thân đấy, sáng nay lúc huấn luyện…” “Nói linh tinh gì thế, hôm nay mọi người ăn nhiều vào, Tô Vân, Thất Dạ, hai người các ngươi bồi bổ nhiều vào, thời gian tới chúng ta còn phải tăng cường huấn luyện nữa đấy!” Trần Mục Dã, suýt chút nữa bị Ti Tiểu Nam vạch trần, vội vàng lên tiếng ngắt lời, thuận tay múc cho Tô Vân và Lâm Thất Dạ hai bát canh xương.
“Còn phải tăng cường nữa sao?!” Lâm Thất Dạ mở to mắt, huấn luyện cả một ngày trời, toàn thân hắn trên dưới không có chỗ nào là không đau.
“Ý gì thế, Tiểu Nam, đội trưởng làm sao vậy?” “Đúng đó Tiểu Nam, hôm nay phản ứng của đội trưởng lạ thật, không còn yêu thương chúng ta nữa rồi...” Thấy chuyện mình bị Tô Vân đánh bị thương sắp không giấu được nữa, khóe miệng Trần Mục Dã hơi co lại, giả vờ tức giận nói:
“Tất cả ăn cơm cho đàng hoàng, không muốn ăn thì rời bàn ngay, đừng ảnh hưởng Tô Vân và Thất Dạ ăn cơm!” “Đừng mà đội trưởng!” “Chúng tôi ăn! Chúng tôi ăn!!” “......” “Miếng thịt này là ta thấy trước!” “Ngươi buông ra!” “Ngươi buông ra trước!” Trong nháy mắt, cả đám người bắt đầu tranh giành, khung cảnh vốn đang ấm áp đột nhiên biến thành chiến trường.
Mãi cho đến khi Lãnh Hiên lặng lẽ đặt một khẩu súng lên bàn.
“......”
Phòng tập bắn.
Sau bữa cơm, Lãnh Hiên dẫn hai người tới đây, chuẩn bị luyện bắn súng.
Lãnh Hiên đứng trước một bức tường treo đủ loại súng ống gọn gàng ngăn nắp, giải thích công dụng của súng.
Tô Vân đứng cạnh Lâm Thất Dạ, sau cuộc nói chuyện với Ôn Kỳ Mặc hôm nay, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng hoàn toàn mới.
Về phương diện bắn súng, kỹ năng của Lâm Thất Dạ phải nói là tệ đến lạ thường.
Hoàn toàn thể hiện cái gọi là bậc thầy vẽ viền cơ thể người.
Mà 「 gây tai hoạ 」 của hắn, về căn bản mà nói, là khiến những chuyện vốn không xảy ra lại xảy ra.
Vậy thì kỹ năng bắn súng tệ đến lạ thường của Lâm Thất Dạ, nếu như được phủ thêm hiệu ứng xui xẻo của 「 gây tai hoạ 」, liệu có thể vì vậy mà đạt được hiệu quả ‘phụ phụ đắc chính’ hay không?
Đạt tới hiệu quả bách phát bách trúng?
Sau khi ghi chép xong thông tin về Thần Khư của Lâm Thất Dạ, Ôn Kỳ Mặc chuyển sự chú ý sang Tô Vân.
“Xét theo năng lực mà Thần Khư của ngươi thể hiện, Chung Yên Thần Khư có thể áp chế cấm khư cùng cảnh giới, và cũng có thể áp chế ở mức độ nhất định cấm khư cảnh giới cao hơn, đúng không?” Ôn Kỳ Mặc vừa ghi chép thông tin, vừa nhìn Tô Vân hỏi.
“Ừm.” “Ngoài cấm khư, còn Thần Khư thì sao, ví dụ như của Thất Dạ chẳng hạn?” Tô Vân suy tư một lát, hắn hiện tại vẫn chưa thể sử dụng 【 Chung Yên Thần Khư 】 để giải trừ 【 Phàm Trần Thần Vực 】 của Lâm Thất Dạ, hắn không thể đảm bảo việc giải trừ 【 Phàm Trần Thần Vực 】 của Lâm Thất Dạ vào lúc này sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến toàn bộ thành phố Thương Nam.
Để đề phòng bất trắc, hắn lắc đầu:
“Trước mắt thì không áp chế được Thần Khư, nhưng chờ sau khi cảnh giới của ta tăng lên, chắc là có thể.” “Vẫn chưa áp chế được Thần Khư sao?” Ôn Kỳ Mặc có vẻ đăm chiêu ghi chép lại thông tin này, tạm thời từ bỏ ý định để Tô Vân thử một lần.
“Còn có hiệu quả nào khác không?” “Cường hóa nhục thân trên diện rộng, cái này có tính không?” “Tính, đương nhiên tính, cường hóa nhục thân là tốt, loại năng lực dùng để cận chiến!” “Tăng hiệu suất học tập.” “Tăng hiệu suất học tập là tốt, loại năng lực giúp trưởng thành!” Niềm vui trong mắt Ôn Kỳ Mặc càng thêm đậm, xem ra như vậy, 【 Chung Yên Thần Khư 】 của Tô Vân mạnh hơn không ít so với 【 Phàm Trần Thần Vực 】 của Lâm Thất Dạ!
Không chỉ có thể phong ấn cấm khư cùng cảnh giới, áp chế cấm khư cảnh giới cao – loại năng lực phụ trợ đỉnh cao này, mà còn có cả năng lực dùng để cận chiến nữa.
Thậm chí còn tăng cường cả năng lực học tập!!
“Còn nữa không?” Ôn Kỳ Mặc giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, liên tục truy hỏi.
“Có, ta có thể mang đến tai nạn.” “Mang đến tai nạn là tốt, mang đến... ừm, mang đến cái gì?” Ôn Kỳ Mặc gần như buột miệng nói ra, đến khi kịp phản ứng, hắn mới ý thức được có gì đó không đúng.
Lâm Thất Dạ ở bên cạnh càng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
“Chờ chút, đây là năng lực gì của ngươi vậy, có thể nói chi tiết một chút không, mang đến tai nạn là thế nào?” Ôn Kỳ Mặc ngẩng đầu, vội vàng hỏi.
Sao năng lực này nghe có vẻ không giống chuyện tốt lành gì vậy?
Ngay cả Lâm Thất Dạ cũng tò mò nhìn về phía Tô Vân, trong ấn tượng của hắn, lúc ở phòng bệnh số 7, khi chuẩn bị rút ra năng lực của Chung Yên Thần Khư, hắn từng thấy qua năng lực liên quan đến việc mang đến tai nạn.
Hình như gọi là 「 gây tai hoạ 」 thì phải.
“Có thể khiến người khác trở nên xui xẻo, thậm chí gây ra tai nạn.” Tô Vân suy nghĩ một lát rồi giải thích.
“Trở nên xui xẻo, còn có thể gây ra tai nạn?” Ôn Kỳ Mặc hít vào một hơi khí lạnh.
Năng lực này nghe có vẻ hơi đáng sợ!
Không phải là cái loại mà uống nước cũng có thể bị sặc chết, đi trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ cũng có thể bị xe tải đâm chứ?
“Có thể cụ thể hơn một chút không, là loại tai nạn nào?” Ôn Kỳ Mặc nuốt nước miếng, thăm dò hỏi.
Hắn phải hỏi cho rõ ràng, sự phân chia của tai nạn này, rốt cuộc là cấp bậc tai nạn nào.
Là thiên tai, hay là nhân họa?
“Để ta nghĩ xem nào…” Tô Vân chống cằm suy tư một lát, dường như nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Lâm Thất Dạ và Ôn Kỳ Mặc, “Có thể khiến Hồng Anh nghe được những lời hai người các ngươi vừa nói thông qua một con đường tắt kỳ diệu nào đó, như vậy có tính không?” Lâm Thất Dạ: “???” Ôn Kỳ Mặc: “???” Nói rồi, Tô Vân liền chuẩn bị thử dùng 「 gây tai hoạ 」.
“Nhị ca, năng lực gây tai hoạ này không tốt đâu, vì sự an toàn của Tam đệ ngươi đây, năng lực này có thể không dùng thì đừng dùng!” Lâm Thất Dạ vội vàng tiến lên ngăn cản, sợ giây tiếp theo Tô Vân sẽ dùng 「 gây tai hoạ 」 để thử nghiệm.
“Nhị ca, ta đại khái biết tai nạn ngài mang tới là gì rồi, thu thần thông của ngài lại đi!!” Ôn Kỳ Mặc càng sợ đến mức đứng bật dậy, thậm chí còn gọi Tô Vân là nhị ca, tai nạn gì cũng được, chỉ riêng chuyện này là không thể để Hồng Anh biết được!
Lưng hai người túa ra mồ hôi lạnh, chuyện thế này tuyệt đối không thể để Hồng Anh phát hiện, nếu thật sự bị phát hiện, hai người bọn họ đoán chừng đều sẽ bị đuổi khỏi tiểu đội 136!
Tô Vân thầm thấy vui vẻ, nhìn dáng vẻ có tật giật mình của Lâm Thất Dạ và Ôn Kỳ Mặc, giống như đang nắm được điểm yếu gì đó của họ trong tay.
“Đùa thôi.” Tô Vân nhếch miệng, “Không thực sự gây tai hoạ đâu mà.” Lâm Thất Dạ: “???” Ôn Kỳ Mặc: “???”
Sau khi ghi chép xong hiệu quả Thần Khư của hai người, Ôn Kỳ Mặc lại dẫn họ đi tiến hành một lượt huấn luyện năng lực.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Phòng sinh hoạt chung.
Tô Vân, Lâm Thất Dạ cùng các thành viên tiểu đội 136 quây quần bên bàn ăn, trên bàn có một tô canh xương hầm lớn thơm phức cùng nhiều món ăn phong phú.
“Đội trưởng, hôm nay ngài lại đích thân xuống bếp, sao có thể thế được!” Hồng Anh mở to mắt, kinh ngạc thốt lên.
Ngô Tương Nam mỉm cười, “Còn không nhìn ra sao, đây rõ ràng là đội trưởng chuẩn bị cho Tô Vân và Lâm Thất Dạ mà.” Khóe miệng Trần Mục Dã hơi giật giật, “Nói bậy bạ gì đó, ta chỉ là ăn cơm bình thường mãi cũng chán, đổi khẩu vị chút thôi, không liên quan gì đến hai tiểu tử kia.” Tiểu Nam tinh ranh nhìn thấu mọi chuyện cười trộm một tiếng:
“Tô canh xương này là chú Trần dùng để bồi bổ cho bản thân đấy, sáng nay lúc huấn luyện…” “Nói linh tinh gì thế, hôm nay mọi người ăn nhiều vào, Tô Vân, Thất Dạ, hai người các ngươi bồi bổ nhiều vào, thời gian tới chúng ta còn phải tăng cường huấn luyện nữa đấy!” Trần Mục Dã, suýt chút nữa bị Ti Tiểu Nam vạch trần, vội vàng lên tiếng ngắt lời, thuận tay múc cho Tô Vân và Lâm Thất Dạ hai bát canh xương.
“Còn phải tăng cường nữa sao?!” Lâm Thất Dạ mở to mắt, huấn luyện cả một ngày trời, toàn thân hắn trên dưới không có chỗ nào là không đau.
“Ý gì thế, Tiểu Nam, đội trưởng làm sao vậy?” “Đúng đó Tiểu Nam, hôm nay phản ứng của đội trưởng lạ thật, không còn yêu thương chúng ta nữa rồi...” Thấy chuyện mình bị Tô Vân đánh bị thương sắp không giấu được nữa, khóe miệng Trần Mục Dã hơi co lại, giả vờ tức giận nói:
“Tất cả ăn cơm cho đàng hoàng, không muốn ăn thì rời bàn ngay, đừng ảnh hưởng Tô Vân và Thất Dạ ăn cơm!” “Đừng mà đội trưởng!” “Chúng tôi ăn! Chúng tôi ăn!!” “......” “Miếng thịt này là ta thấy trước!” “Ngươi buông ra!” “Ngươi buông ra trước!” Trong nháy mắt, cả đám người bắt đầu tranh giành, khung cảnh vốn đang ấm áp đột nhiên biến thành chiến trường.
Mãi cho đến khi Lãnh Hiên lặng lẽ đặt một khẩu súng lên bàn.
“......”
Phòng tập bắn.
Sau bữa cơm, Lãnh Hiên dẫn hai người tới đây, chuẩn bị luyện bắn súng.
Lãnh Hiên đứng trước một bức tường treo đủ loại súng ống gọn gàng ngăn nắp, giải thích công dụng của súng.
Tô Vân đứng cạnh Lâm Thất Dạ, sau cuộc nói chuyện với Ôn Kỳ Mặc hôm nay, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng hoàn toàn mới.
Về phương diện bắn súng, kỹ năng của Lâm Thất Dạ phải nói là tệ đến lạ thường.
Hoàn toàn thể hiện cái gọi là bậc thầy vẽ viền cơ thể người.
Mà 「 gây tai hoạ 」 của hắn, về căn bản mà nói, là khiến những chuyện vốn không xảy ra lại xảy ra.
Vậy thì kỹ năng bắn súng tệ đến lạ thường của Lâm Thất Dạ, nếu như được phủ thêm hiệu ứng xui xẻo của 「 gây tai hoạ 」, liệu có thể vì vậy mà đạt được hiệu quả ‘phụ phụ đắc chính’ hay không?
Đạt tới hiệu quả bách phát bách trúng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận