Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 159: Bác sĩ Lý suy đoán

Chương 159: Suy đoán của Bác sĩ Lý
Nam tử khôi ngô chật vật bò dậy từ dưới đất, bụm lấy miệng đang đổ máu, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lâm Thất Dạ trước mặt.
Ta mẹ nó còn chưa nói gì, ngươi đã đánh ta luôn rồi?
“A Mãnh Ca!” Gã tiểu đệ đầu đinh vội vàng tiến lên đỡ nam tử khôi ngô, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Vân và Lâm Thất Dạ một cái, “Tên mới tới, ngươi muốn chết à, ngươi có biết chúng ta là ai không?!”
Lâm Thất Dạ không để ý đến lời của gã tiểu đệ đầu đinh, mà lặng lẽ nhìn sang Tô Vân bên cạnh. Sau khi nhận được sự tán thành của Tô Vân, hắn bất đắc dĩ nhún vai.
Thôi kệ.
Nhị ca bảo ta đánh, đến lúc đó có chuyện thì tìm hắn.
Ngay sau đó, Lâm Thất Dạ đeo đôi quyền sáo vào, khí thế hung hăng tiến lại gần ba người của Hắc Long bang.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám tiến thêm một bước, chúng ta liền…”
“A a a a a ——!”
“Đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt a!!”
Chưa đầy nửa phút, ba người của Hắc Long bang đã mặt mũi sưng vù, co quắp trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên thê thảm.
Lâm Thất Dạ hơi ngạc nhiên nhìn đôi quyền sáo trên tay, trong lúc chiến đấu vừa rồi, hắn phát hiện bộ quyền sáo này có khả năng tăng thêm lực lượng.
Chẳng trách đánh nhau lại dễ dàng như vậy!
“Đau quá... sao ta cảm giác sờ vào chỗ nào cũng đau thế này...” Gã tiểu đệ đầu đinh ngã trên mặt đất không ngừng kêu thảm.
Lâm Thất Dạ không thèm nhìn gã tiểu đệ đầu đinh bị hắn đánh gãy tay phải, đi tới trước mặt nam tử khôi ngô, cũng chính là người đàn ông được gọi là “A Mãnh Ca”.
Còn chưa đợi Lâm Thất Dạ đặt câu hỏi, không ngờ lại có hơn bốn mươi nam tử khôi ngô với tướng mạo hung thần ác sát đi tới, nhìn chằm chằm vào Tô Vân và Lâm Thất Dạ.
Bọn chúng bao vây chặt lấy hai người!
“Trên địa bàn của ta, đánh người của ta, ngươi có ý kiến gì với ta sao?” Hàn Lão Đại từ trong đám người bước ra, khinh thường nhìn hai người, châm chọc nói.
Tô Vân liếc nhìn xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười.
A, trời ạ ~ Tất cả đều là 「 người tham dự 」 tương lai ~
“Xem ra ngươi chính là kẻ đứng đầu ở đây.” Lâm Thất Dạ bình tĩnh nhìn Hàn Lão Đại trước mặt, dù cảnh giới bị áp chế nhưng hắn không hề hoảng sợ chút nào.
Chỉ cần nhị ca ở đây, cho dù là một vị Chí Cao Thần đến, hắn cũng không sợ.
Đây chính là sức mạnh!
Đây chính là cảm giác an toàn mà nhị ca mang lại!
“Nếu ta đoán không sai, hai người các ngươi là Người Gác Đêm?” Hàn Lão Đại chuyển ánh mắt sang Tô Vân đang đứng sau lưng Lâm Thất Dạ, cười lạnh một tiếng, “Ngươi không lẽ cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi mà có thể bảo vệ được đồng bạn của mình khỏi tay hơn bốn mươi người của chúng ta sao?”
“Bảo vệ... đồng bạn?” Lâm Thất Dạ sững sờ, quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Vân đang thảnh thơi ở phía sau.
Ta bảo vệ Tô Vân á, thật hay giả vậy?!
“Ờm... ta nghĩ có lẽ ngươi có hiểu lầm gì đó về chúng ta.” Lâm Thất Dạ hơi co giật khóe miệng.
“Hiểu lầm?” Ánh mắt Hàn Lão Đại tràn đầy vẻ chế giễu, “Ban đầu ta còn tưởng Người Gác Đêm các ngươi đều có khí phách, ai ngờ lại nhận thua nhanh như vậy?”
Lâm Thất Dạ: “???” Ngươi có nghe không hiểu lời ta nói không vậy?
“Ngươi dám động vào bọn họ thử xem?” một giọng nói trầm thấp từ xa vọng lại, hai người đàn ông mặc áo tù đi tới bên cạnh Tô Vân và Lâm Thất Dạ.
Nhìn thấy hai người này đến, Hàn Lão Đại hơi nhíu mày.
“Sao nào, chỉ bằng hai người các ngươi mà cũng muốn giúp bọn họ à?” Hàn Lão Đại cười lạnh một tiếng, “Bên ta có hơn bốn mươi người đấy, chỉ dựa vào bốn người các ngươi…”
Hàn Lão Đại còn chưa nói xong.
Tô Vân đứng sau lưng Lâm Thất Dạ bỗng nhiên mở miệng, “Thất Dạ lão đệ, gọt hắn!”
“Được.” Lâm Thất Dạ đáp lời, không chút do dự, đeo quyền sáo vào rồi lao lên, nhắm thẳng Hàn Lão Đại mà hành hung một trận.
Hàn Lão Đại: “???”
Hàn Lão Đại hoàn toàn không ngờ tới, bên phe hắn có tận 40 người, trong khi bên Lâm Thất Dạ chỉ có bốn người, vậy mà lại dám trực tiếp động thủ!
Hơn nữa, cấm khư của hắn lại thuộc loại cường hóa thể chất, cho dù cấm khư bị Trấn Khư Bi áp chế, hiệu quả cường hóa của bản thân vẫn sẽ còn sót lại một chút.
Điều này mới khiến hắn ngồi vững vị trí lão đại tại nơi trai giới chúng sinh bình đẳng này.
Nhưng vừa rồi khi hắn định phản kích, lại phát hiện thiếu niên trông yếu đuối, trắng trẻo sạch sẽ trước mặt này lại hoàn toàn áp đảo hắn về mặt sức mạnh!
Sao có thể như vậy được?!
Sau khi Lâm Thất Dạ ra tay trước, hơn bốn mươi tiểu đệ bên phía Hàn Lão Đại tất nhiên không thể ngồi yên, chuẩn bị động thủ.
Nhưng không ngờ một tiếng súng lại vang lên trong khu hoạt động.
Một giây sau, mấy tên cai ngục cầm súng từ xa chạy tới, bao vây khoảng 40 người lại.
Nhìn thấy cai ngục đến, sắc mặt tất cả đám tiểu đệ đều trở nên âm trầm, vội vàng lùi lại, sợ cai ngục không nói hai lời mà nổ súng vào bọn hắn.
Một tên cai ngục từ trong đám người đi ra, sau khi nhìn thấy bốn người ngã trên đất không dậy nổi, ngẩng đầu nhìn về phía đám đông.
“Ai đánh đây?” Vừa nói xong, cai ngục bỗng nhiên chú ý tới đôi quyền sáo trên tay Lâm Thất Dạ.
Lâm Thất Dạ cũng không trốn tránh, chủ động thừa nhận, “Là ta đánh.”
“Đôi quyền sáo này của ngươi từ đâu ra?” Cai ngục hơi nhíu mày.
“Ta đưa cho.” Tô Vân bước ra, bình tĩnh nhìn cai ngục.
Khi cai ngục nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân trên người Tô Vân và Lâm Thất Dạ, cả người sững sờ tại chỗ.
Khoan đã?
Quần áo bệnh nhân?
Cai ngục kịp phản ứng liền hiểu ra, hai người trước mắt là bệnh nhân tâm thần chạy từ bệnh viện tâm thần sát vách sang.
Bệnh nhân tâm thần chạy ra ngoài đánh người, chuyện này biết tìm ai nói lý đây?
Nhưng hai người lại mang theo vũ khí nguy hiểm như quyền sáo ra ngoài đánh người, cai ngục tiến lên hỏi Tô Vân, “Đôi quyền sáo của ngươi từ đâu ra?”
“Bác sĩ Lý sợ thể chất của ta theo không kịp, nên bảo ta thường ngày ở trong bệnh viện luyện chút quyền cước thôi, có vấn đề gì sao?” Tô Vân mặt dày mày dạn nói hươu nói vượn.
Cai ngục: “…” À, thì ra là bác sĩ Lý, vậy thì không có vấn đề gì.
Không lâu sau.
Tô Vân và Lâm Thất Dạ liền bị các hộ lý chạy tới đưa về bệnh viện tâm thần, còn hàng loạt chuyện không hợp lẽ thường của Tô Vân đã được báo cáo lên cấp cao của Người Gác Đêm...
“Ngươi nói là, Tô Vân, một ‘Xuyên Cảnh’, có thể ở trong phạm vi áp chế ‘Klein’ của Trấn Khư Bi, lấy ra một đống đồ vật từ hư không?” Tại tổng bộ Người Gác Đêm, Diệp Phạm khó tin nhìn video giám sát mà bác sĩ Lý gửi tới, cả người ngây ra.
“Ừm, căn cứ theo tài liệu, năng lực này của Tô Vân tên là 【 Tham Nang 】, có thể lấy ra vật phẩm mà hắn sở hữu.” Bác sĩ Lý trả lời qua điện thoại.
Diệp Phạm khó hiểu, thắc mắc nói, “Vậy cũng không đúng, dưới sự áp chế của Trấn Khư Bi, năng lực của hắn đáng lẽ phải bị phong ấn mới phải chứ, làm sao có thể sử dụng 【 Tham Nang 】?”
Bác sĩ Lý dừng lại một lát, dường như đang suy nghĩ.
“Về điểm này, hiện tại ta có hai suy đoán. Một là, Tô Vân là người đại diện của Chung Yên chi thần, lại có độ phù hợp cực cao, nên 【 Chung Yên Thần Khư 】 của hắn có thể bỏ qua sự áp chế của 【 Trấn Khư Bi 】.
Hai là, căn cứ vào quan sát của ta, bệnh tâm thần của Tô Vân là một dạng đa nhân cách cực kỳ đặc thù, thuộc phạm trù một cơ thể nhiều linh hồn. Ngoài nhân cách chủ của chính hắn, còn có một nhân cách tiềm ẩn khác, là nhân cách của Chung Yên chi thần. Điều này cũng có thể giải thích rõ nguyên nhân vì sao Tô Vân có thể thỉnh thần…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận