Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!
Chương 228: ngươi làm sao như thế sáng?
Chương 228: Ngươi làm sao mà sáng thế?
Cứ như vậy.
Có Chu Tước cõng nồi, tiểu đội đặc thù thứ năm thoát khỏi tội danh, thuận lợi khôi phục tư cách.
Sau đó.
Diệp Phạm một mình tìm tới Lâm Thất Dạ.
Dù sao Lâm Thất Dạ lập tức có được lực lượng “Nhân loại trần nhà”, lại còn không có tác dụng phụ gì.
Nguồn lực lượng này thực sự khiến người ta rất khó tưởng tượng.
“Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lâm Thất Dạ vô tội chớp chớp mắt.
“Bình thường?” Diệp Phạm bật cười vì tức, tức giận nói, “Ngươi nói cho ta biết, một người gác đêm cấp ‘Xuyên Cảnh’, có thể trong thời gian ngắn đồng thời sở hữu thần uy của hai vị Thần Minh, còn tăng lên tới thực lực ‘Nhân loại trần nhà’ là chuyện bình thường sao?” Ngươi dám nói ta cũng không dám nghe a!
“Ách...... cái này......” Lâm Thất Dạ có chút lúng túng gãi gãi mặt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Diệp Tư Lệnh, ngươi xem, Nhị ca của ta hắn còn có thể thỉnh thần, ta là Tam đệ mà không thể thỉnh thần, liệu có hơi mất mặt không?”
Diệp Phạm: “???” Ngươi nói có phải tiếng người không vậy?
Việc thỉnh thần này là chuyện rất dễ dàng sao?
“Lý do này của ngươi không khỏi cũng có chút........” Khóe miệng Diệp Phạm hơi co giật.
“Sao lại không!” Lâm Thất Dạ như tìm được lối thoát, vội vàng nói, “Diệp Tư Lệnh, không giấu gì ngươi, ta vẫn chưa học được tinh túy từ Nhị ca của ta đâu, ngươi xem nhị ca hắn có thể dựa vào thỉnh thần, lập tức có được lực lượng của chí cao thần, còn ta.......
Chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới ‘Nhân loại trần nhà’......."
Diệp Phạm: “......” Trời ạ, thế này thì không nói chuyện tiếp được nữa!!
Diệp Phạm hoàn toàn không còn gì để nói, hắn vốn còn tưởng Lâm Thất Dạ có thể đưa ra căn cứ gì đó có lý có lẽ.
Kết quả ngươi lại nói với ta đây đều là ngươi học được từ Tô Vân?
Cái thứ này nói học là học được sao?
Mấu chốt là lời của Lâm Thất Dạ vẫn rất có lý.
Tô Vân vốn có thể thỉnh thần, nên có thể trực tiếp sở hữu lực lượng của chí cao thần, còn Lâm Thất Dạ thuộc dạng học được thỉnh thần, nên chỉ có thể sở hữu lực lượng cấp ‘Nhân loại trần nhà’......
Dạy ta một chút được không?
Diệp Phạm thầm chửi trong lòng (nội tâm đậu đen rau muống), câu này hắn đương nhiên sẽ không nói thẳng ra miệng.
Gặp phải lý do như vậy của Lâm Thất Dạ, hắn cũng đành chịu, chỉ đành ủ rũ rời khỏi đây.......
Diệt trừ khối u ác tính Bách Lý Tập Đoàn này, lại bảo vệ được tư cách của tiểu đội đặc thù thứ năm, có thể nói là tất cả đều vui vẻ.
Khách sạn xa hoa.
“Mập mạp, Thất Dạ và Già Lam đều ra ngoài chơi rồi, ngươi và Mạc Lỵ không chuẩn bị gì à?” Tào Uyên ôm 【 Thiên Cơ Tán 】, vẻ mặt ăn dưa tiến đến bên cạnh Bách Lý Bàn Bàn, huých cùi chỏ vào hắn.
“Đúng ha!” Bách Lý Bàn Bàn giật mình.
Hôm nay hắn chứng kiến chuyện Bách Lý Tập Đoàn được giải quyết, trong lòng sướng không tả xiết, hoàn toàn là kiểu sảng văn Long Vương trở về.
Có điều một nửa màn ra vẻ bị Lâm Thất Dạ đoạt đầu ngọn gió.
Nhưng cũng đủ rồi.
Nghĩ đến đây, hắn sửa soạn một chút, dưới sự cổ vũ của Tào Uyên, cùng đi tới cửa phòng Mạc Lỵ.
Đang chuẩn bị gõ cửa.
Kẹt kẹt.
Cửa mở.
Bóng dáng Mạc Lỵ xuất hiện trước mắt Bách Lý Bàn Bàn.
Khác với bình thường, lúc này Mạc Lỵ mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt xinh đẹp, mái tóc đen dài được tết lại bằng một dải lụa đỏ, chân đi đôi giày cứng màu trắng.
Trên mặt trang điểm nhẹ, trông có vẻ không thuần thục lắm, nhưng lại tôn lên hoàn hảo ngũ quan xinh xắn của nàng.
Một đêm trước khi rời tiểu đội 017 để đến tiểu đội đặc thù thứ năm, Mạc Lỵ đã cố ý tìm Tranh Tranh học cả đêm mới miễn cưỡng học được.
Đây đã là tốt nhất Mạc Lỵ có thể làm được.
Bách Lý Bàn Bàn mở to mắt, miệng cũng bất giác há ra, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Mạc...... Mạc Lỵ lão bà, ngươi...... thật xinh đẹp!” Bách Lý Bàn Bàn nhất thời căng thẳng, lưỡi casiíu lại.
“Ai là lão bà của ngươi?” Mạc Lỵ cười mắng một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng khoác vào cánh tay Bách Lý Bàn Bàn đang ngẩn người.
Được Bách Lý Bàn Bàn khen xinh đẹp, trong lòng nàng vui không kể xiết.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải kiềm chế một chút.
“Hắc hắc......” Mặt Bách Lý Bàn Bàn hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Chuyện này không phải sớm muộn cũng xảy ra sao......”
Mạc Lỵ cười một tiếng, kéo tay Bách Lý Bàn Bàn đi về phía thang máy, “Ngươi hôm nay phải đối xử tốt với ta đấy, bảo muốn dẫn ta đi chơi cho thỏa thích, không được quên đâu đấy.”
“Sao ta lại quên được chứ!” Bách Lý Bàn Bàn nở nụ cười vui vẻ, vui sướng đi bên cạnh Mạc Lỵ.
Leng keng ——!
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Bách Lý Bàn Bàn và Mạc Lỵ nắm tay nhau, mặt tươi cười, chậm rãi bước vào thang máy.
Trong tiếng cười vui của hai người, cửa thang máy từ từ đóng lại, hành lang trở lại vẻ yên tĩnh trước đó.
Tào Uyên ôm 【 Thiên Cơ Tán 】, đứng sững trong hành lang như pho tượng, mộng bức chớp mắt.
Các ngươi lại coi ta là không khí phải không?
Đúng lúc này, bóng dáng Thẩm Thanh Trúc xuất hiện ở hành lang, tay hắn kẹp điếu thuốc, liếc Tào Uyên ngoài cửa, khẽ nói:
“Ngươi làm sao mà sáng thế?”
Tào Uyên: “.......”
Chung Yên chi địa.
Bóng dáng Tô Vân xuất hiện trên bầu trời.
Hắn nhìn đoàn tàu không gian đang dừng ở trước mắt, hai mắt hơi nheo lại, lẩm bẩm, “Bên trong đoàn tàu không gian rốt cuộc cất giấu bí mật gì......” Rốt cuộc là tin tức liên quan đến đại ca Chung Yên, hay là vật phẩm liên quan đến việc tăng thực lực của hắn?
Những điều này đều không thể biết được.
Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, bên trong đoàn tàu không gian cất giấu thứ gì đó đặc biệt quan trọng đối với hắn, giống như một sợi tơ vô hình, kết nối với hắn.
“Nhanh rồi, qua một thời gian nữa, tiến độ trị liệu sẽ đạt tới 50%.......” Trong mắt Tô Vân lóe lên tinh quang.
Sau khi giải quyết xong Bách Lý Tập Đoàn, Chung Yên chi địa lại lần nữa thu được không ít linh hồn cường độ cao, cùng với hàng trăm cấm vật.
Một ‘Klein’, năm ‘Vô Lượng’ cùng không ít ‘Hải Cảnh’ 「 người tham dự 」.
Thu hoạch khá phong phú.
Mà khi số lượng 「 người tham dự 」 đạt đến tiêu chuẩn nhất định, tiến độ trị liệu lại được tăng lên.
Trước mắt hắn, mấy hàng chữ nhỏ từ từ hiện lên.
【 Tiến độ trị liệu hiện tại: 43.8% 】 【 Tiến độ trị liệu hiện tại đã đạt yêu cầu, đang 「 giải tỏa 」 tiếng vọng cho ngài...... 】 ———— PS: Chúc mọi người năm mới vui vẻ!!
Cứ như vậy.
Có Chu Tước cõng nồi, tiểu đội đặc thù thứ năm thoát khỏi tội danh, thuận lợi khôi phục tư cách.
Sau đó.
Diệp Phạm một mình tìm tới Lâm Thất Dạ.
Dù sao Lâm Thất Dạ lập tức có được lực lượng “Nhân loại trần nhà”, lại còn không có tác dụng phụ gì.
Nguồn lực lượng này thực sự khiến người ta rất khó tưởng tượng.
“Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lâm Thất Dạ vô tội chớp chớp mắt.
“Bình thường?” Diệp Phạm bật cười vì tức, tức giận nói, “Ngươi nói cho ta biết, một người gác đêm cấp ‘Xuyên Cảnh’, có thể trong thời gian ngắn đồng thời sở hữu thần uy của hai vị Thần Minh, còn tăng lên tới thực lực ‘Nhân loại trần nhà’ là chuyện bình thường sao?” Ngươi dám nói ta cũng không dám nghe a!
“Ách...... cái này......” Lâm Thất Dạ có chút lúng túng gãi gãi mặt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Diệp Tư Lệnh, ngươi xem, Nhị ca của ta hắn còn có thể thỉnh thần, ta là Tam đệ mà không thể thỉnh thần, liệu có hơi mất mặt không?”
Diệp Phạm: “???” Ngươi nói có phải tiếng người không vậy?
Việc thỉnh thần này là chuyện rất dễ dàng sao?
“Lý do này của ngươi không khỏi cũng có chút........” Khóe miệng Diệp Phạm hơi co giật.
“Sao lại không!” Lâm Thất Dạ như tìm được lối thoát, vội vàng nói, “Diệp Tư Lệnh, không giấu gì ngươi, ta vẫn chưa học được tinh túy từ Nhị ca của ta đâu, ngươi xem nhị ca hắn có thể dựa vào thỉnh thần, lập tức có được lực lượng của chí cao thần, còn ta.......
Chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới ‘Nhân loại trần nhà’......."
Diệp Phạm: “......” Trời ạ, thế này thì không nói chuyện tiếp được nữa!!
Diệp Phạm hoàn toàn không còn gì để nói, hắn vốn còn tưởng Lâm Thất Dạ có thể đưa ra căn cứ gì đó có lý có lẽ.
Kết quả ngươi lại nói với ta đây đều là ngươi học được từ Tô Vân?
Cái thứ này nói học là học được sao?
Mấu chốt là lời của Lâm Thất Dạ vẫn rất có lý.
Tô Vân vốn có thể thỉnh thần, nên có thể trực tiếp sở hữu lực lượng của chí cao thần, còn Lâm Thất Dạ thuộc dạng học được thỉnh thần, nên chỉ có thể sở hữu lực lượng cấp ‘Nhân loại trần nhà’......
Dạy ta một chút được không?
Diệp Phạm thầm chửi trong lòng (nội tâm đậu đen rau muống), câu này hắn đương nhiên sẽ không nói thẳng ra miệng.
Gặp phải lý do như vậy của Lâm Thất Dạ, hắn cũng đành chịu, chỉ đành ủ rũ rời khỏi đây.......
Diệt trừ khối u ác tính Bách Lý Tập Đoàn này, lại bảo vệ được tư cách của tiểu đội đặc thù thứ năm, có thể nói là tất cả đều vui vẻ.
Khách sạn xa hoa.
“Mập mạp, Thất Dạ và Già Lam đều ra ngoài chơi rồi, ngươi và Mạc Lỵ không chuẩn bị gì à?” Tào Uyên ôm 【 Thiên Cơ Tán 】, vẻ mặt ăn dưa tiến đến bên cạnh Bách Lý Bàn Bàn, huých cùi chỏ vào hắn.
“Đúng ha!” Bách Lý Bàn Bàn giật mình.
Hôm nay hắn chứng kiến chuyện Bách Lý Tập Đoàn được giải quyết, trong lòng sướng không tả xiết, hoàn toàn là kiểu sảng văn Long Vương trở về.
Có điều một nửa màn ra vẻ bị Lâm Thất Dạ đoạt đầu ngọn gió.
Nhưng cũng đủ rồi.
Nghĩ đến đây, hắn sửa soạn một chút, dưới sự cổ vũ của Tào Uyên, cùng đi tới cửa phòng Mạc Lỵ.
Đang chuẩn bị gõ cửa.
Kẹt kẹt.
Cửa mở.
Bóng dáng Mạc Lỵ xuất hiện trước mắt Bách Lý Bàn Bàn.
Khác với bình thường, lúc này Mạc Lỵ mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt xinh đẹp, mái tóc đen dài được tết lại bằng một dải lụa đỏ, chân đi đôi giày cứng màu trắng.
Trên mặt trang điểm nhẹ, trông có vẻ không thuần thục lắm, nhưng lại tôn lên hoàn hảo ngũ quan xinh xắn của nàng.
Một đêm trước khi rời tiểu đội 017 để đến tiểu đội đặc thù thứ năm, Mạc Lỵ đã cố ý tìm Tranh Tranh học cả đêm mới miễn cưỡng học được.
Đây đã là tốt nhất Mạc Lỵ có thể làm được.
Bách Lý Bàn Bàn mở to mắt, miệng cũng bất giác há ra, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Mạc...... Mạc Lỵ lão bà, ngươi...... thật xinh đẹp!” Bách Lý Bàn Bàn nhất thời căng thẳng, lưỡi casiíu lại.
“Ai là lão bà của ngươi?” Mạc Lỵ cười mắng một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng khoác vào cánh tay Bách Lý Bàn Bàn đang ngẩn người.
Được Bách Lý Bàn Bàn khen xinh đẹp, trong lòng nàng vui không kể xiết.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải kiềm chế một chút.
“Hắc hắc......” Mặt Bách Lý Bàn Bàn hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Chuyện này không phải sớm muộn cũng xảy ra sao......”
Mạc Lỵ cười một tiếng, kéo tay Bách Lý Bàn Bàn đi về phía thang máy, “Ngươi hôm nay phải đối xử tốt với ta đấy, bảo muốn dẫn ta đi chơi cho thỏa thích, không được quên đâu đấy.”
“Sao ta lại quên được chứ!” Bách Lý Bàn Bàn nở nụ cười vui vẻ, vui sướng đi bên cạnh Mạc Lỵ.
Leng keng ——!
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Bách Lý Bàn Bàn và Mạc Lỵ nắm tay nhau, mặt tươi cười, chậm rãi bước vào thang máy.
Trong tiếng cười vui của hai người, cửa thang máy từ từ đóng lại, hành lang trở lại vẻ yên tĩnh trước đó.
Tào Uyên ôm 【 Thiên Cơ Tán 】, đứng sững trong hành lang như pho tượng, mộng bức chớp mắt.
Các ngươi lại coi ta là không khí phải không?
Đúng lúc này, bóng dáng Thẩm Thanh Trúc xuất hiện ở hành lang, tay hắn kẹp điếu thuốc, liếc Tào Uyên ngoài cửa, khẽ nói:
“Ngươi làm sao mà sáng thế?”
Tào Uyên: “.......”
Chung Yên chi địa.
Bóng dáng Tô Vân xuất hiện trên bầu trời.
Hắn nhìn đoàn tàu không gian đang dừng ở trước mắt, hai mắt hơi nheo lại, lẩm bẩm, “Bên trong đoàn tàu không gian rốt cuộc cất giấu bí mật gì......” Rốt cuộc là tin tức liên quan đến đại ca Chung Yên, hay là vật phẩm liên quan đến việc tăng thực lực của hắn?
Những điều này đều không thể biết được.
Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, bên trong đoàn tàu không gian cất giấu thứ gì đó đặc biệt quan trọng đối với hắn, giống như một sợi tơ vô hình, kết nối với hắn.
“Nhanh rồi, qua một thời gian nữa, tiến độ trị liệu sẽ đạt tới 50%.......” Trong mắt Tô Vân lóe lên tinh quang.
Sau khi giải quyết xong Bách Lý Tập Đoàn, Chung Yên chi địa lại lần nữa thu được không ít linh hồn cường độ cao, cùng với hàng trăm cấm vật.
Một ‘Klein’, năm ‘Vô Lượng’ cùng không ít ‘Hải Cảnh’ 「 người tham dự 」.
Thu hoạch khá phong phú.
Mà khi số lượng 「 người tham dự 」 đạt đến tiêu chuẩn nhất định, tiến độ trị liệu lại được tăng lên.
Trước mắt hắn, mấy hàng chữ nhỏ từ từ hiện lên.
【 Tiến độ trị liệu hiện tại: 43.8% 】 【 Tiến độ trị liệu hiện tại đã đạt yêu cầu, đang 「 giải tỏa 」 tiếng vọng cho ngài...... 】 ———— PS: Chúc mọi người năm mới vui vẻ!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận