Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 334: nhị ca, nhiều năm không thấy, như thế kéo?

Chương 334: Nhị ca, nhiều năm không gặp, sao lại căng thế?
Tô Vân bó tay rồi.
Hắn ban đầu còn tưởng rằng thông qua Chung Yên hạch tâm 「 truy tung 」 có thể rất nhanh tìm được vị trí hóa thân của Lâm Thất Dạ.
Xung quanh toàn là sương đỏ ô nhiễm, thời gian hắn có thể ở lại vị diện 「 đào viên 」 cũng có hạn.
Kết quả là radar 「 truy tung 」 lại bày ra một màn như thế này.
“Được được được, toàn bộ 「 đào viên 」 đều là Thất Dạ đúng không?” Tô Vân tức giận cười nói, “Đã ngươi làm vậy, thì tất cả đừng hòng chơi nữa!” Tô Vân dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, giơ tay lên vỗ một cái tại chỗ.
Tiếng vọng 「 gây tai hoạ 」 được kích hoạt.
Ông ——!
Một tiếng vù vù quỷ dị vang vọng trên bầu trời thành thị, rung động dữ dội lập tức lan rộng khắp cả tòa thành.
Ầm ầm.
Tô Vân hai tay chống nạnh, ánh mắt hài hước nhìn huyết nhục chi thành đang rục rịch xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong đắc ý.
Bình thường hắn không dùng 「 gây tai hoạ 」 là bởi vì tính không chắc chắn của 「 gây tai hoạ 」 quá mạnh.
Khi sử dụng cường độ thấp, nó có thể khiến người ta gặp xui xẻo theo những cách không ngờ tới.
Khi sử dụng cường độ hơi cao, nó có thể gây ra các loại thiên tai, thậm chí dẫn tới bảy hắc kiếm.
Còn trong tình huống sử dụng cường độ tối đa, hắn vẫn chưa thử qua...
Nhưng bây giờ thời gian của hắn có hạn, radar 「 truy tung 」 lại còn hiện đầy màn hình điểm đỏ, hắn căn bản không có kiên nhẫn đi tìm từng cái một.
Huống chi là cả màn hình đầy điểm đỏ.
Cơ bản là tìm không xuể!
“Thất Dạ à, mặc dù nhị ca không biết tình hình của ngươi ở vị diện này thế nào, nhưng ngươi không chịu ra gặp nhị ca, nhị ca đành phải ép ngươi ra...” Tô Vân ngẩng đầu lên, nhìn bóng đen khổng lồ như vực sâu vô tận phía trên bầu trời, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Dưới sự áp bức kinh khủng này, sương đỏ quỷ dị tản ra hai bên như đàn cá hoảng sợ.
Trong vực sâu vô tận trên bầu trời kia, một đám hắc vụ lớn như núi cuốn tới, bao trùm cả bầu trời tòa thành.
Trong nháy mắt.
Trời… Tối…
Không gian đoàn tàu.
Phòng điều khiển.
“Nói mới nhớ, sao ta cứ cảm thấy quên mất gì đó nhỉ?” Không đứng trước bàn điều khiển, nàng chống cằm suy tư một lát, trên đầu dần dần hiện ra từng dấu chấm hỏi màu đỏ.
Nàng ngơ ngác chớp chớp đôi mắt đẹp, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống tòa thành bị sương đỏ nuốt chửng phía dưới.
Một lúc lâu sau.
“Không đúng…” Lúc này Không mới ý thức được, cả tòa thành sương đỏ phía dưới này, hình như chính là do ý niệm của Thất Dạ đại nhân biến thành!
Không: “!!!” “Tiêu rồi tiêu rồi, đưa Chung Yên hạch tâm cho Tô Vân đại nhân, năng lực kiểm tra thông tin của ta cũng bị mang đi luôn rồi!!” Không kinh hô một tiếng, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức hiện lên vẻ bối rối.
Bình thường nàng đều trực tiếp dùng Chung Yên hạch tâm để lưu trữ ký ức, nhờ đó thu thập thông tin một cách hoàn hảo.
Nhưng mấy ngày trước nàng đã đưa Chung Yên hạch tâm cho Tô Vân, một phần ký ức nàng lưu trữ trong Chung Yên hạch tâm đều biến mất cùng với nó!
“Không được, ta phải…” Ông ——!
Không còn chưa kịp gửi tin tức cho Tô Vân, trên bầu trời đã truyền đến tiếng vù vù kinh khủng, nàng khó tin nhìn bóng đen khổng lồ như cá kình trên trời.
Miệng nhỏ ngơ ngác há ra.
“Sao lại thế này…” Không nhìn bóng đen khổng lồ trên trời, chết lặng tại chỗ.
Đó là… Ngoại Thần hệ Khắc............
Ông ——!
Bầu trời dường như sụp đổ, bóng đen khổng lồ rơi xuống như hiện tượng cá voi rơi, lực áp chế ngang ngược lan ra từ bóng đen.
Rắc rắc rắc… Bầu trời nhuốm máu vỡ vụn như kính dưới sự xé rách này, để lộ ra một khoảng hư vô sâu thẳm lạnh lẽo phía sau.
Vô số cặp mắt lít nha lít nhít mở ra từ trong hư vô, đồng loạt lộ vẻ tham lam, nhìn thẳng vào mọi thứ trong 「 đào viên 」.
“Hả?” Tô Vân ngước mắt nhìn khoảng hư vô sau lưng con quái vật khổng lồ kia, cả người sững sờ.
Vô số ánh mắt lít nha lít nhít nhìn hắn chằm chằm.
Trong khoảnh khắc đó.
Tô Vân cảm thấy chỉ số san của mình đang tụt dốc không phanh một cách kinh khủng, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ vặn vẹo, một vật thể màu đen không thể tả được bắt đầu lan ra từ rìa tầm nhìn vào trung tâm.
“Hình như… dùng sức quá mạnh?” Khóe miệng Tô Vân hơi co giật, hắn đột nhiên cảm thấy 「 gây tai hoạ 」 của mình… Hình như đã gọi tới thứ gì đó rất ghê gớm.
Rống ——!
Trong chốc lát.
Sau khi huyết nhục chi thành phát giác được con quái vật khổng lồ trên trời, trên đường phố, trên tường thành, trong không khí… Mọi ngóc ngách đều mở ra những con mắt tựa huyết nhục, giận dữ nhìn chằm chằm vào bóng đen khổng lồ đang rơi xuống từ bầu trời.
Chúng phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, dường như đang cảnh cáo kẻ xâm nhập từ bên ngoài này.
Huyết nhục chi thành đang tức giận, đang gầm thét!
Chúng như những binh sĩ bảo vệ lãnh thổ, vững vàng trấn giữ vị trí của mình, cho dù đối mặt với nguy cơ bị nghiền thành mảnh vụn, cũng không hề sợ hãi!
Ông ——!
Tiếng gầm gừ liên tiếp vang vọng trong không khí, tồn tại trên bầu trời kia dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên mở ra một con mắt cực kỳ lớn.
Lúc này, Tô Vân mới thấy rõ hình dáng của bóng đen khổng lồ.
Thân thể không cách nào miêu tả, con mắt khổng lồ khiến người ta tê dại da đầu và hắc vụ không thể diễn tả.
Ngoại Thần hệ Khắc… Tô Vân tuy không rõ đối phương rốt cuộc là Ngoại Thần hệ Khắc nào, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng áp lực tỏa ra từ trên người đối phương.
Không phải thứ mà cấp độ hiện tại của hắn có thể chống lại!
“Chết tiệt, 「 gây tai hoạ 」 lại dùng như thế này à?!” Tô Vân tê cả người, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, luôn sẵn sàng 「 nhảy vọt 」 chuồn đi.
Đúng lúc này.
Rống ——!
Lại một tiếng gầm nữa truyền đến từ sâu bên dưới huyết nhục chi thành, âm thanh rung động đó gần như cưỡng ép tách rời hồn phách và nhục thân của Tô Vân.
Sóng âm xé rách linh hồn này kéo dài gần nửa phút mới miễn cưỡng lắng lại.
Ngoại Thần hệ Khắc trên bầu trời, con mắt quỷ dị kia quan sát huyết nhục chi thành một lát, lộ ra vẻ cảnh giác.
Hắn suy tư hồi lâu, thân ảnh dần dần mờ đi, rất nhanh hóa thành trong suốt rồi biến mất không thấy.
Vô số ánh mắt cùng xuất hiện với hắn từ trong hư vô cũng đồng thời biến mất vào lúc này, dường như chưa từng xuất hiện.
Bầu trời lại khôi phục vẻ tĩnh mịch màu huyết hồng.
“Đi rồi?” Tô Vân hai tay day huyệt thái dương, cố gắng dùng 「 sinh sôi không ngừng 」 và 「 chữa trị 」 để hồi phục linh hồn vừa bị tổn thương của mình.
Hắn không còn để ý tại sao Ngoại Thần hệ Khắc lại rút lui nữa, điều cần chú ý bây giờ là nguồn gốc của âm thanh xé rách linh hồn vừa rồi phát ra từ đâu.
Tô Vân cũng không rõ đối phương là ai, nhưng hắn có thể biết một điều.
Âm thanh này… Đến từ tòa huyết nhục chi thành này!
Sau khi hồi phục một chút, Tô Vân đứng vững lại, nhìn quanh bốn phía.
Đúng lúc này.
Ngay giữa con đường trước mặt hắn, huyết nhục quỷ dị tựa như tái cấu trúc lại, tạo thành một thân thể hình người, xuất hiện trong tầm mắt.
“Hửm?” Tô Vân cảnh giác nhìn sang.
Nhưng khi thấy rõ dáng vẻ đối phương, hắn lại sững sờ.
Bóng người tạo thành từ huyết nhục kia chậm rãi đi về phía Tô Vân, trên mặt nở nụ cười trêu chọc:
“Nhị ca, nhiều năm không gặp, sao lại căng thế?” Tô Vân: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận