Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 231: chạy trốn Kiếm Thánh?

**Chương 231: Chạy trốn ư, Kiếm Thánh?**
Trải qua một phen cứu giúp.
Chu Bình cuối cùng cũng hồi phục lại từ cơn kinh hãi vừa rồi.
Trận thế chào đón của toàn bộ thành viên đội dự bị thứ năm như thế, đối với người cực độ sợ giao tiếp xã hội như hắn mà nói, không nghi ngờ gì là một loại đả kích chí mạng.
Đám người đặc biệt dọn dẹp xong một gian phòng cho Chu Bình. Trên giường, Chu Bình ánh mắt vô thần, tựa như vừa mới trải qua chuyện gì kinh khủng.
“À thì, lão sư à, chúng ta không cố ý muốn dọa ngài đâu......” Bách Lý Bàn Bàn ngó đầu tới, vừa cười ngây ngô hắc hắc, vừa cẩn thận từng li từng tí nói.
Chu Bình lấy lại tinh thần, yên lặng ngồi dậy, nhìn lướt qua đám người ở đó mặt mày đều viết đầy vẻ lo lắng, hai tay vô thức siết chặt vạt quần.
“Ta muốn về nhà.......” Chu Bình lẩm bẩm.
Đám người: “???” Không được đâu lão sư!
Ngài mà đi thì ai dạy chúng ta đây?
Sau khi đám người hết lời cầu xin, Chu Bình lúc này mới từ bỏ ý định chạy trốn. Trong mắt hắn hiện lên vẻ rối rắm, nhìn lướt qua mọi người ở đây, chậm rãi mở miệng:
“Trong các ngươi ai là Tô Vân?” Đám người sững sờ.
“Lão sư, ngài tìm nhị ca ạ?” Lâm Thất Dạ phản ứng lại đầu tiên, vội vàng tìm kiếm bóng dáng Tô Vân trong phòng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bóng dáng Tô Vân vừa lúc đi vào từ cửa phòng.
“Ta là Tô Vân.” Tô Vân không nhanh không chậm giơ tay, đi tới trước mặt Chu Bình.
Nhìn thấy Tô Vân đến, đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Chu Bình, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, có vẻ hơi mất tự nhiên. Hắn đơn giản quan sát Tô Vân một chút, khẽ gật đầu: “Ừm, không tệ......” Trước khi tới đây, Diệp Phạm đã liên tục nhắc nhở hắn, tình huống của đội viên đội dự bị thứ năm là Tô Vân khá đặc thù.
Bảo hắn phải đặc biệt chú ý.
Nhưng nhìn qua thì hiện tại, hắn không thấy Tô Vân có chỗ nào đặc thù.
Trông...... ngược lại thật là đàng hoàng.
“Trước tiên để ta giới thiệu một chút.” Chu Bình bước xuống giường, chậm rãi mở miệng, “Ta được Diệp Phạm mời đến, là lão sư phụ trách huấn luyện lần này cho các ngươi. Ta tên Chu Bình, Bình trong ‘bình thường không có gì lạ’.” “Chào Chu lão sư!!” Đám người vừa nghe, gần như buột miệng thốt ra, nhiệt tình hô lên.
Chu Bình: ヾ(。ꏿ﹏ꏿ)ノ゙ “À này, đừng...... đừng gọi ta lão sư.” Chu Bình cười khổ một tiếng, đám nhóc này sao cứ làm quá lên thế nhỉ, “Nếu các ngươi không biết gọi ta thế nào, thì cứ như người khác, gọi ta Kiếm Thánh là được.” “Còn nữa, sau này...... xin đừng chào hỏi nhiệt tình như vậy, ta hơi không chịu nổi.” Chu Bình bổ sung.
Dường như chú ý tới ánh mắt mọi người có hơi kỳ quái, hắn lặng lẽ cúi đầu, ngón chân không kìm được mà bấu vào sàn nhà.
“Hiểu rồi, Kiếm Thánh tiền bối.” Đám người nhìn nhau, liên tục gật đầu.
Tô Vân thấy chứng sợ xã hội của Chu Bình lại tái phát, hắn nghĩ việc ‘giải mẫn cảm’ hôm nay coi như cũng tạm ổn rồi, bèn ho nhẹ một tiếng:
“Khụ khụ, hẳn là Kiếm Thánh tiền bối hôm nay đi đường đã mệt, thời gian cũng không còn sớm, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, để Kiếm Thánh tiền bối nghỉ ngơi cho tốt.” “Được rồi!” “Không vấn đề.” “Kiếm Thánh tiền bối, ngài nghỉ ngơi tốt nhé ~” Đám người thấy vậy, nhao nhao chào Chu Bình rồi lần lượt rời khỏi phòng.
Tô Vân cũng không ngoại lệ, hắn là người cuối cùng rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố ý chừa một khe hở nho nhỏ.
Việc ‘giải mẫn cảm’ hôm nay đúng là đã hoàn thành.
Nhưng việc ‘đả thông tâm lý’ vẫn chưa xong.
Hắn mà cứ thế rời đi, Chu Bình nói không chừng sẽ nhân đêm nay mà bỏ trốn.
Hồi lâu sau.
Chu Bình dường như đã bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi vừa rồi, hắn nhìn quanh, đơn giản quan sát bốn phía.
Thấy hành lý mình mang tới đã được ai đó chu đáo đặt ở góc phòng, trong lòng hắn nảy ra một kế.
“Không được...... đám nhóc này nhiệt tình quá.” Chu Bình lẩm bẩm, rất nhanh lục trong rương hành lý ra một cái khẩu trang và mũ lưỡi trai.
Che kín mít khuôn mặt mình!
Liên tục xác nhận hơi thở của những người xung quanh đều đã ổn định, áng chừng các đội viên đội dự bị thứ năm đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới cẩn thận từng li từng tí xách rương hành lý lên.
Đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Rồi nhảy xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc Chu Bình tiếp đất ổn định, nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước mặt, ăn đồ xào, hắn liền sững sờ.
“Kiếm Thánh tiền bối, trễ thế này rồi, ngài xách rương hành lý định đi đâu vậy?” Tô Vân đã chờ sẵn từ lâu, ngồi trên ghế đẩu nhỏ, trước mặt là cái bàn đầy ắp đồ ăn ngon miệng.
Chu Bình trong lòng căng thẳng, luống cuống giấu rương hành lý ra sau lưng, hơi lúng túng nói: “Không..... không đi đâu cả, chỉ là định...... ra ngoài hít thở không khí thôi.” Trong lòng Tô Vân dở khóc dở cười.
Diễn xuất giả ngu của Chu Bình tệ quá đi.......
“Vậy thì đúng lúc quá, Kiếm Thánh tiền bối, ta vừa tiện tay làm hơi nhiều đồ ăn, hay là cùng ăn chút nhé?” Tô Vân nhiệt tình mời Chu Bình.
Từng đợt hương thơm chậm rãi bay tới.
Chu Bình vốn đang định chạy trốn sững lại một chút, hắn ngửi thấy mùi vị quen thuộc từ trong làn hương thơm này.
“Cà chua xào cà chua, ớt xanh xào thịt băm, còn có........” Chu Bình tháo khẩu trang xuống, mắt tròn mắt dẹt nhìn đồ ăn trên bàn.
Ọt ọt ~ Mùi hương quen thuộc khiến bụng hắn không kìm được mà kêu lên một tiếng.
“E hèm.......” Chu Bình vội vàng ôm bụng, mặt đầy vẻ xấu hổ.
Hắn hôm nay ngồi xe hơn sáu tiếng, kết quả cái xe tải cà tàng lại bị chết máy giữa đường.
Khó khăn lắm mới đến được căn cứ quân sự, kết quả lại bị màn chào hỏi sét đánh kia.
Hắn đói muốn chết rồi.
Tô Vân thấy Chu Bình không nhịn được nuốt nước miếng, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười đắc ý, thuận tay lấy một cái ghế đẩu nhỏ đặt ở phía đối diện.
“Kiếm Thánh tiền bối, đừng khách sáo, ngồi xuống cùng ăn đi.” Nói rồi, Tô Vân ôm một thùng đồ uống từ dưới bàn đặt lên, nhiệt tình mời Chu Bình.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Chu Bình thực sự không nỡ từ chối ý tốt của Tô Vân, bèn cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống: “Vậy làm phiền rồi......” Hắn cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt băm, vừa đưa vào miệng, mùi vị quen thuộc liền lan tỏa.
Đôi mắt hơi đờ đẫn của Chu Bình lập tức sáng lên.
Tốc độ gắp thức ăn trên tay cũng nhanh hơn mấy phần. Vừa lúc Tô Vân bưng tới một chén cơm, hắn thuận tay nhận lấy, cắm cúi và cơm!
“Tô Vân, tay nghề của ngươi giống hệt tay nghề tam cữu của ta nha, không....... phải nói là y như đúc!” Chu Bình kinh ngạc nhìn Tô Vân, vội vàng cảm thán.
Tô Vân thấy phản ứng của Chu Bình không khác mấy so với dự liệu của hắn, bèn mỉm cười hài lòng.
Đương nhiên là y như đúc rồi.
Đây chính là đồ ăn hắn cố ý lấy từ quán cơm Tam Cữu ở thành phố Tây Tân!
Đương nhiên, hắn cũng không nói cho Chu Bình biết.
“Tam cữu của ngài?” Tô Vân làm vẻ kinh ngạc nhìn Chu Bình, rồi bịa chuyện tỉnh bơ: “Nói đến cái này, tay nghề của ta là học được ở một quán cơm tên là Tam Cữu tại thành phố Tây Tân.” “Cái gì?!” Chu Bình khó tin nhìn Tô Vân.
Như thể gặp lại người thân thất lạc nhiều năm: “Chẳng lẽ tay nghề của ngươi là do tam cữu dạy?!” “Cũng xem như vậy đi.” Tô Vân cố ý trêu chọc hắn.
Chu Bình: “!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận