Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 273: đại nhân, ta từ nhỏ nguyện vọng chính là trở thành bệnh viện tâm thần một phần tử a!

Chương 273: Đại nhân, nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là trở thành một thành viên của bệnh viện tâm thần đó!
“Ngươi là......một thành viên đặc thù của tiểu đội thứ năm?” Quảng Khánh Sinh liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Nhị, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi không phải vẫn còn ổn sao, làm sao lập tức lại biến thành u linh?
Đám người rất nhanh liền ý thức được, đây có khả năng là năng lực của Giang Nhị.
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Hàn Tình dường như nhìn ra Giang Nhị không có ý tốt, cảnh giác mở miệng hỏi.
Nhưng không ngờ u linh Giang Nhị cười hắc hắc, chỉ chỉ đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ phía trước.
Đèn xanh đèn đỏ vốn thay đổi bình thường bỗng nhiên nhấp nháy, toàn bộ con đường trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn, xe cộ của tiểu đội 007 trực tiếp bị chặn lại trên giao lộ.
Đám người tiểu đội 007: “???” “Ngươi đang làm cái gì vậy?” Dương Lạc Đồng hơi nhíu mày, trầm giọng nói.
U linh Giang Nhị hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, lộ ra nụ cười dí dỏm, “Hì hì, chỉ là hơi kéo dài thời gian đèn đỏ của các ngươi một chút thôi, dự tính thời gian đến nơi có thể sẽ trễ hơn trước đó mười phút đồng hồ đó nha ~” “Đúng rồi, nhắc nhở các ngươi một chút, chúng ta đã đến rạp hát, phát hiện chỗ ẩn nấp của “Thần bí” kia rồi, các ngươi cần phải tranh thủ thời gian lên nha ~” Nói xong, u linh Giang Nhị hóa thành một đạo từ trường biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại đám người tiểu đội 007 đứng ngây ra trên đoạn đường hỗn loạn.......
Thành phố Hoài Hải.
Khu Đông, Nhà hát lớn Thế Kỷ.
Đám người Lâm Thất Dạ đi tới phòng quan sát, thông qua hình ảnh giám sát, tra được hành tung thần bí của “Vô Lượng”.
Xích Mục Hắc Ảnh sau khi nhập vào một diễn viên, liền biến mất khỏi nhà hát, chạy trốn ra đường phố.
Bởi vì trí tuệ của nó cực cao, camera giám sát ở các đoạn đường xung quanh cũng không ghi lại được tung tích của nó.
“Giang Nhị, bên ngươi xử lý thế nào rồi?” Lâm Thất Dạ nhìn về phía Giang Nhị đang đứng sát bên cạnh An Khanh Ngư.
Giang Nhị gật đầu cười, “Yên tâm đi đội trưởng, ta đã dùng 【 Thông Linh Tràng 】 khống chế tất cả đèn xanh đèn đỏ trên con đường tiến tới của tiểu đội 007, tất cả đều tăng thêm mười mấy giây chờ đợi, bọn hắn có thể sẽ không nhanh bằng chúng ta đâu.” Thẩm Thanh Trúc tiến lên phía trước, nghi ngờ hỏi, “ “Thần bí” này sẽ né tránh camera giám sát, chúng ta làm thế nào để tìm nó?” Lâm Thất Dạ suy tư một lát, “Giang Nhị chú ý quan sát mọi camera giám sát ở các đoạn đường gần đây, một khi phát hiện tung tích của “Thần bí”, lập tức báo cho chúng ta biết.
Những người khác, lấy nhà hát làm trung tâm, tản ra tìm kiếm từng chút một, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.” “Được.”
Một nơi khác.
Khu phố cổ vùng ven.
Một bóng người đội mũ dạ đen, khoác áo choàng đi trên lối đi bộ, giống như một du khách nhàn nhã, tùy ý dạo bước.
Đúng lúc này, hắn dường như nhận ra điều gì đó, lập tức dừng bước.
Hắn xoay người nhìn về phía một camera giám sát nào đó ở giao lộ, trong mắt lóe lên một tia hồng quang quỷ dị.
“Cái này......” Trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên vẻ đắng chát, bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra vẫn là không có cách nào thoát khỏi sự truy bắt của vị đại nhân kia, thôi được rồi.......” Hắn ngước mắt nhìn chiếc xe taxi đang chậm rãi chạy tới từ phía xa, dứt khoát nằm thẳng xuống đất luôn.
—— Tít tít!
“Nha, vị khách này định đi đâu chơi đây, nhìn mặt ngươi quen quen, ta cho ngươi đánh sáu giảm 40% nha!” tài xế taxi hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn hắn chào hỏi.
Mắt đen: “......” Làm gì có tài xế taxi nào chào mời khách như thế chứ.......
Thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao?
「 Đọc tâm 」 Tô Vân: “???” Tốt tốt tốt, đã ngươi biết thân phận của ta rồi......
Tô Vân không nói hai lời, không nhanh không chậm bước xuống từ xe taxi, bỗng nhiên đóng sầm cửa xe lại.
Trực tiếp dọa Mắt đen run lên một cái.
Không đợi Mắt đen kịp phản ứng, Tô Vân một tay túm chặt cổ áo Mắt đen, chất vấn, “Xe đánh sáu giảm 40% ngươi có đi không?!” “Đi......ta đi.......” Mắt đen khóc không ra nước mắt nói.
Tô Vân thỏa mãn buông Mắt đen ra, “Thế này mới đúng chứ, sớm nói vậy có phải tốt hơn không?” Mắt đen: “......” Ta từ đầu đến cuối có nói câu nào đâu!!
Tô Vân bất thình lình trừng mắt nhìn Mắt đen một cái, Mắt đen cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng, “Rầm” một tiếng nằm vật xuống đất.
“Đại nhân, nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là trở thành một thành viên của bệnh viện tâm thần đó!!” Tô Vân: “???” Ngươi có phải đang diễn kịch không?
Ta còn chưa làm gì cả mà!!
Tô Vân dù có hơi buồn cười, nhưng bây giờ Mắt đen dường như đã nhận ra thân phận của hắn, quả nhiên không khác gì phỏng đoán của hắn.
Mắt đen không phải đoán được gì đó từ tương lai, mà là biết được chuyện liên quan đến hắn từ chỗ Linh Bảo Thiên Tôn.
“Lên xe.” Tô Vân không hù dọa Mắt đen nữa, trực tiếp lên xe taxi.
Mắt đen dường như biết rõ sự khủng bố của Tô Vân, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau xe taxi.
“Đại nhân, lần này ta tới là vì Lâm Thất Dạ, để hoàn thành chỉ dẫn của một vị tồn tại vĩ đại.” Mắt đen dường như đoán trước được câu hỏi của Tô Vân, liền trả lời trước.
“Vị tồn tại vĩ đại đó đã sắp xếp tất cả mọi chuyện từ trước khi ta giáng lâm thế giới này, ta chỉ cần làm theo chỉ dẫn của ngài ấy, làm chuyện ta nên làm là được, vị tồn tại vĩ đại đó cũng từng đề cập với ta về đại nhân ngài.” Thông qua 「 Đọc tâm 」, sau khi thấy Mắt đen không nói dối, Tô Vân hài lòng gật đầu.
Mắt đen là kẻ thần bí do Linh Bảo Thiên Tôn phái tới, ban đầu là để trợ giúp Lâm Thất Dạ, dẫn dắt một chút con đường tương lai.
Nhưng dường như vì sự xuất hiện của hắn, kịch bản vốn có đã bị ảnh hưởng, đến nỗi ngay cả mười hai năm trước, Linh Bảo Thiên Tôn cũng đã đề cập với Mắt đen chuyện liên quan đến hắn.
“Khoan đã......” Tô Vân khẽ chau mày.
Hắn không phải lần đầu tiên xuất hiện trong luân hồi của Vũ Trụ Thứ Năm, vậy thì làm thế nào mà Linh Bảo Thiên Tôn lại biết đến sự tồn tại của hắn vào lúc đó?
Xem ra dường như vẫn còn chuyện mà hắn chưa biết...
Chẳng lẽ đây đều là phản ứng dây chuyền do một loạt hiệu ứng cánh bướm gây ra?
“Đại nhân, tất cả mọi việc ta làm đều theo chỉ dẫn của vị tồn tại vĩ đại kia, ngài chắc hẳn cũng biết ngài ấy.......” Thấy Tô Vân im lặng không nói, Mắt đen vội vàng mở miệng.
Tô Vân lắc đầu, ánh mắt nhìn ra con đường phía trước, chậm rãi mở miệng, “Những chuyện khác ta đều rõ rồi, ngươi cứ làm tốt chuyện mình nên làm là được.” “Vâng.” Mắt đen liên tục gật đầu.......
Một nơi khác.
Giang Nhị thông qua hình ảnh giám sát, rất nhanh đã tìm thấy vị trí của Mắt đen.
Cũng thông qua sự phân tích của An Khanh Ngư, cuối cùng đã khoanh vùng được phương hướng.
“Thất Dạ, tìm được vị trí của “Thần bí” kia rồi.” An Khanh Ngư gọi điện thoại cho Lâm Thất Dạ đang cưỡi rồng trên bầu trời nhà hát.
“Nó ở đâu?” Lâm Thất Dạ vội vàng hỏi.
Già Lam ngồi sau lưng Lâm Thất Dạ, ôm chặt cứng eo hắn, dường như sợ bị rơi khỏi lưng rồng, sống chết không chịu buông tay.
“Ờ.......vị trí của nó có chút đặc biệt.” An Khanh Ngư cười khổ một tiếng, “Ta vừa thấy trên hình ảnh giám sát, nó đã lên xe của Nhị ca......” Lâm Thất Dạ: “???” Ai?
Xe của Nhị ca?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận