Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 140: Nói láo ti tiểu Nam

Bên trong “Tâm cảnh”.
Trần Phu tử kinh ngạc nhìn Chu Tước ở trung tâm cơn bão, miệng hơi mở ra, cả người sững sờ hồi lâu.
"Thần thú Chu Tước, lại có thể thành thần trong quá trình chiến đấu?" Hắn nuốt nước miếng, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, đồng thời hiện lên một nét ngưỡng mộ.
Không chỉ phu tử, Loki vừa mới triệu hồi ra cự thú thần thoại cũng không khỏi nhìn về phía Chu Tước với ánh mắt nặng nề.
"Khí tức Thần Minh..." Loki hơi nhíu mày, "cứ dây dưa như thế này, ưu thế sớm muộn gì cũng sẽ hao hết."
Nhất định phải nhanh chóng tìm ra vị trí của 【 Shiva oán 】!
Nghĩ đến đây, Loki giơ tay lên, vẫy vẫy về phía trước.
Garm và Kraken sau lưng phát ra tiếng gầm rú kinh khủng, tiến quân về phía thành phố.
Đột nhiên.
Một tia sét màu vàng từ trên đỉnh núi lao xuống.
Người đó mặc bộ đồng phục màu vàng đất, cưỡi xe điện, trên thân xe còn in tám chữ lớn dễ thấy:
—— Mễ đoàn thức ăn ngoài, sứ mệnh tất đạt!
Một cú drift hoàn hảo, bóng dáng tiểu ca giao thức ăn ngoài chặn hai cự thú thần thoại cấp “Klein” lại.
"Để ta đối phó một lúc hai con cấp “Klein” thế này là phải trả thêm tiền boa đấy." Lộ Vô Vi nhìn về phía Garm và Kraken, thần sắc hơi ngưng trọng.
"Lại là ngươi." Loki hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào Lộ Vô Vi vừa đến chiến trường.
Lần nào cũng là Lộ Vô Vi đột nhiên xuất hiện, phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Có thể tìm ra chính xác phân thân của hắn thì thôi đi, đằng này ngay cả cự thú cấp “Klein” hắn triệu hồi ra cũng bị cản lại!
"Đã như vậy, chỉ có thể ta tự mình ra tay..."
Loki nheo mắt, ánh mắt nhanh chóng đảo qua thành phố Thương Nam.
Rất nhanh liền chú ý tới Trần Mục Dã đang chiến đấu đẫm máu trước trạm thu phí.
"Tìm thấy rồi..." Khóe miệng Loki hơi nhếch lên, trên người tỏa ra dao động không gian, bước một bước, lóe mình vào trong chiến trường...
...
Trong gió tuyết.
Một bóng người màu đỏ sẫm cầm song đao trong tay, chậm rãi bước ra từ giữa đống thi thể của đám sương chi cự nhân, hai sợi xích đen kịt kéo dài ra từ Diêm La Điện.
Theo mỗi lần Trần Mục Dã vung đao, lại có một sương chi cự nhân mất mạng.
Hỏa diễm màu hồng, Black Bullet, dây leo màu trắng, kiếm khí lạnh lẽo.
Các loại công kích phối hợp lẫn nhau, đại quân sương chi cự nhân xâm lấn thành phố Thương Nam, dưới sự phối hợp của các thành viên tiểu đội 136, đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
Sau khi giải quyết hết đám sương chi cự nhân, Trần Mục Dã ngơ ngác nhìn các thành viên tiểu đội 136, "bảo các ngươi đến thành phố Thượng Kinh quan sát học tập, các ngươi lại lén lút chạy về sau lưng ta..."
Hồng Anh thu hồi trường thương, cười hì hì, "đội trưởng, bất ngờ không, ta đã sớm cảm thấy có chuyện không bình thường rồi ~"
"Không phải Tiểu Nam lén nói cho chúng ta biết sao?" Ngô Tương Nam lườm Hồng Anh một cái.
"Tương Nam lão cẩu, ngươi nhất định phải phá đám ta đúng không?!"
"Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, Trần Thúc sắp trợn tròn mắt rồi kìa."
Thấy Hồng Anh sắp lao vào choảng nhau với Ngô Tương Nam, Ti Tiểu Nam mỉm cười, vội vàng khuyên can cả hai.
Trần Mục Dã nghi ngờ nhìn về phía Ngô Tương Nam đang cầm trường kiếm, lộ vẻ kinh ngạc, "Tương Nam, vết thương của ngươi..."
Ngay từ lúc chiến đấu vừa rồi, Trần Mục Dã đã chú ý tới sự thay đổi của Ngô Tương Nam.
Ngô Tương Nam vốn bị vết thương vĩnh viễn do kiếm Kusanagi gây ra, theo lý mà nói thì phải không cầm nổi kiếm mới đúng.
Nhưng bây giờ...
"Đội trưởng, nói ra khó mà tin được, lý do vết thương của ta có thể hồi phục là có liên quan đến "kỳ tích" của Chung Yên chi thần." Ngô Tương Nam nhớ lại âm thanh nghe được trong phòng phỏng vấn lúc trước, giải thích.
Ở một bên, An Khanh Ngư có cảm giác tồn tại cực thấp bình tĩnh nhìn mọi người, ánh mắt sâu thẳm dường như đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Sau khi thấy đám sương chi cự nhân đã được giải quyết thành công, hắn thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Nghe Ngô Tương Nam giải thích xong, Trần Mục Dã sững sờ một chút, "Chung Yên chi thần?"
"Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng ta có dự cảm, việc Chung Yên chi thần giúp ta chữa trị "vết thương" rất có thể liên quan đến Tô Vân." Ngô Tương Nam nở nụ cười cảm kích.
"Thì ra là Tô Vân..."
Trần Mục Dã lộ vẻ chợt hiểu, Tô Vân bị Chung Yên chi thần mang đi cách đây một thời gian, thêm nữa Tô Vân vốn là thành viên của tiểu đội 136 chúng ta.
Việc giúp Ngô Tương Nam hồi phục vết thương chắc hẳn là kết quả sau khi Tô Vân thương lượng với Chung Yên chi thần.
Trần Mục Dã lại nhìn về phía Ti Tiểu Nam, nghi ngờ hỏi, "Vậy làm sao ngươi biết thành phố Thương Nam lâm vào nguy hiểm?"
"Trần Thúc, là nhị ca lén nói cho ta biết đó." Ti Tiểu Nam lè lưỡi, nở nụ cười tinh nghịch.
Mọi người sững sờ một chút.
"Tô Vân nói cho ngươi?" Trần Mục Dã khó hiểu nhìn Ti Tiểu Nam, "Lúc nào?"
Tô Vân đã bị Chung Yên chi thần mang đi từ đầu tuần rồi, làm sao mà liên lạc được với Ti Tiểu Nam chứ?
"Chẳng lẽ các ngươi quên rồi sao, nhị ca có một năng lực gọi là 「 truyền âm 」 mà?" Ti Tiểu Nam cười hì hì, ánh mắt đảo qua các thành viên tiểu đội 136 trước mặt.
"Thì ra là vậy!"
Mọi người bừng tỉnh ngộ, lúc này mới nhớ ra sau khi kết thúc đợt tập huấn tân binh lần nữa, Tô Vân quả thật có được năng lực như vậy.
"Tên tiểu tử này, làm chúng ta lo lắng suốt!" Trần Mục Dã tức giận nói.
Ti Tiểu Nam nhìn đám người đang sững sờ, trầm mặc không nói.
Nàng nói dối.
Lần trước tại điểm giám sát ở khu dân cư cao cấp, nàng đã bị người mặc áo bào tro bắt đi.
Nhưng sau đó, người áo bào tro giải trừ khống chế tinh thần đối với nàng, tháo mũ trùm của áo bào xuống, lúc này Ti Tiểu Nam mới phát hiện, người bắt nàng đi hóa ra lại là Tô Vân!
Khi đó, Tô Vân đã nói cho nàng biết những chuyện sắp xảy ra trong khoảng thời gian này.
Thương Nam sắp xảy ra kiếp nạn.
Còn có...
Nàng thực chất là người đại diện của Quỷ Kế chi thần, Loki.
Sau khi phát hiện thân phận bị bại lộ, dù không có sự khống chế của Loki, ký ức phủ bụi của Ti Tiểu Nam cũng tự động được mở ra.
Nàng vốn định giải quyết Tô Vân, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!
Tô Vân thế nhưng là người đại diện của Thần Minh, có thể mời thần "nhập thân", cho dù nàng là cường giả cấp “Klein”, cũng không thể nào đọ sức với một vị Thần Minh chân chính.
Khi đó, Tô Vân còn dùng đến đòn tâm lý tình cảm, đồng thời thông qua một thủ đoạn khống chế tinh thần nào đó để dẫn dụ nàng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong những năm gần đây.
Nội tâm nàng dao động.
Rồi sau đó.
Tô Vân đã nói cho nàng biết một kế hoạch...
Gầm ——!!
Đột nhiên.
Tiếng gào thét kinh khủng của dã thú truyền đến từ vùng ngoại ô xa xôi, kéo suy nghĩ của Ti Tiểu Nam về thực tại bởi tiếng gầm như điếc tai.
Tất cả mọi người nhìn hai cự thú thần thoại khổng lồ ở đằng xa, thần sắc càng thêm nặng nề.
"Hình dáng này, là chó săn Minh giới và Kraken!" Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, khó tin nhìn về phía xa.
Đúng lúc này, Ti Tiểu Nam dường như đã nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt nàng hơi nheo lại, vội vàng nói với mọi người bên cạnh, "Nơi này không an toàn, chúng ta nên lùi xa một chút thì hơn."
"Tiểu Nam nói đúng, chó săn Minh giới và Kraken đều là cự thú thần thoại cấp “Klein”, vị trí này của chúng ta rất dễ bị ảnh hưởng."
Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng di chuyển về hướng Hòa Bình Sở Sự Vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận