Trảm Thần: Ta Chung Yên Chi Thần, Bắt Đầu Phá Vạn Pháp!

Chương 236: hắn có chí cao thần bảo bọc, ta có thể làm sao xử lý? ( tăng thêm!! )

Chương 236: Hắn có Chí Cao Thần bảo bọc, ta có thể làm sao xử lý? (Tăng thêm!!)
Sau khi cảm nhận được uy áp Thần Minh truyền đến từ trên người Tô Vân.
Cả người Chu Bình như pho tượng, cứ thế đứng sững tại chỗ, miệng hơi mở ra, kinh ngạc nhìn về phía Tô Vân.
Cơn bão năng lượng kinh khủng xoay quanh thân Tô Vân.
Tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một lát sau.
Cơn bão năng lượng tan đi.
Thân ảnh Tô Vân hiện ra từ đó, hắn khoác trường bào màu xám, trên mặt đeo mặt nạ Âm Dương Song Long.
Lâm Thất Dạ: “!!!” Ta dựa vào, đại ca đi ra?!
Nhị ca ngươi đến thật đó à!!
“Nghe nói, ngươi muốn đơn đấu với ta?” Tô Vân cố ý hạ thấp giọng, bình tĩnh nhìn về phía Chu Bình.
Chu Bình: “???” Không phải ta à, ta là muốn đơn đấu với người đại diện của ngươi mà!!
Sau khi nhìn thấy Chung Yên chi thần “chân chính” giáng lâm, chứng sợ hãi xã hội của Chu Bình lập tức tăng thêm mấy lần!
Giống như học sinh gây sự gặp phải lão sư nghiêm khắc vậy, cả người hắn co rúm lại, chắp tay sau lưng không nói một lời.
Nhưng nghĩ đến hắn hiện tại là lão sư của đội dự bị thứ năm, đám học sinh của hắn đều đang nhìn ở bên cạnh, về khí thế tự nhiên không thể thua Chung Yên chi thần.
Hắn do dự một lát, bình tĩnh mở miệng: “Thần Minh danh hiệu 042, Chung Yên chi thần...” Tô Vân nghe vậy, dưới mặt nạ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
“Ta nhận ra ngươi, đại kiếp Thương Nam một năm trước, chính là ngươi đã ngăn Hải Thần Poseidon lại, đúng không?” “Ừm... đúng vậy.” Chu Bình khẽ gật đầu, hắn hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nói tiếp: “Chung Yên các hạ, ý của ta vừa rồi là muốn đơn đấu với người đại diện của ngài, cũng chính là Tô Vân, mục đích là để khảo nghiệm thực lực thật sự của hắn, mong ngài thứ lỗi.” “Thì ra là thế.” Tô Vân giả vờ như có điều suy nghĩ, gật đầu, “Khảo nghiệm không có vấn đề, nhưng năng lực phụ thân là năng lực ta truyền cho hắn, cũng được coi là thực lực chân thật của hắn.” Ý của Tô Vân là:
Sao nào, Chung Yên chi thần chính là nuông chiều người đại diện nhà mình đấy, ngươi không phục thì ngươi đi mà đơn đấu với Chung Yên chi thần ấy!
Kiếm Thánh mắc chứng sợ hãi xã hội Chu Bình trực tiếp rơi vào thế khó.
Cả người trực tiếp bó tay!
Người ta Chung Yên chi thần đã nói như vậy, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ được xem là trần nhà của nhân loại, sao có thể chất vấn một vị Chí Cao Thần chứ?
Huống chi trong gần hai năm nay, sự tích liên quan đến Chung Yên chi thần ngày càng nhiều.
Chung Yên chi thần hoàn toàn là vị Chí Cao Thần đứng về phía Đại Hạ bọn hắn, là một trong những trần nhà nhân loại của Đại Hạ, Chu Bình tự nhiên không dám thất lễ với Chung Yên chi thần.
“Nếu Chung Yên các hạ đã nói như vậy, vậy cứ coi đó là thực lực chân chính của Tô Vân đi...” Chu Bình chậm rãi mở miệng.
Bề ngoài hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bất đắc dĩ.
Tô Vân có một vị Chí Cao Thần bảo bọc, hắn có thể có biện pháp nào đây?
Chỗ dựa thật cứng rắn quá...
“Vậy cuộc tỷ thí này...” Tô Vân trầm giọng nói.
“Chung Yên các hạ, lần này ta đến đây là để giúp các thành viên đội dự bị thứ năm tiến hành huấn luyện cường độ cao. Nếu ngài không phiền, đợi khi nào ta có thời gian, sẽ lại tìm ngài tỷ thí một trận, ngài thấy thế nào?” Chu Bình suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được lời nói kiểu này để không đắc tội Chung Yên chi thần.
Tô Vân hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu Bình.
Xem ra cố gắng hai ngày nay của hắn không uổng phí, Chu Bình dường như không còn sợ hãi xã hội như vậy nữa!
“Cũng được, vậy dừng ở đây đi...” Tô Vân ra vẻ thần bí mở miệng, uy áp Chí Cao Thần dần dần tiêu tán giữa đất trời này.
Uy áp Chí Cao Thần tan đi.
Lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Vân, há hốc mồm không nói nên lời.
Chỉ có Lâm Thất Dạ vội vàng tiến lên.
“Thế nào, cuộc tỷ thí này có phải ta thắng không?” Tô Vân tháo mặt nạ xuống, dương dương đắc ý cười nói.
Lâm Thất Dạ: “...” Lời vừa dứt.
Đám người quay đầu nhìn về phía Chu Bình, nhưng không ngờ Chu Bình đang ngồi xổm trong góc, tự kỷ cầm một que gỗ vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Trong miệng còn lẩm bẩm những lời như “Ta muốn về nhà”.
Tô Vân: “...” Tê...
Hình như dọa Chu Bình đang sợ hãi xã hội rồi thì phải?...
Đinh đinh đinh—!
Chu Bình đang lén lút thu dọn hành lý trong phòng, đột nhiên trong túi truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Chu Bình giật nảy mình, cẩn thận từng li từng tí lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “...A lô?” “Chu Bình, bên ngươi vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Nhân viên tình báo trong căn cứ báo cho ta biết, nói là ở trụ sở huấn luyện có dao động giống như của Thần Minh, các ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?” Giọng Diệp Phạm mang theo vài phần lo lắng, vội vàng hỏi.
“Không có... không có gì.” Chu Bình cười khổ một tiếng, “Chỉ là lúc khảo nghiệm thực lực thật sự của Tô Vân, hắn trực tiếp mời Chung Yên chi thần tới, còn muốn đơn đấu với ta...” Diệp Phạm: “...” Đầu dây bên kia, Diệp Phạm im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: “Chu Bình à... ta đã nhắc nhở ngươi trước rồi, tiểu tử Tô Vân này không giống những người gác đêm bình thường đâu, chuyện liên quan đến hắn, đừng quá để tâm. Đúng rồi, Chung Yên chi thần không làm khó ngươi chứ?” “Không có.” Chu Bình nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ngón chân không nhịn được cào cào vào trong giày, “Chỉ là áp lực hơi lớn...” Qua buổi huấn luyện thực chiến hôm nay, hắn đại khái phát hiện ra rằng:
Thành viên đội dự bị thứ năm hoàn toàn không thể dùng từ ‘người’ để hình dung.
Từng người cứ như bật hack, hắn cảm thấy bản thân, một kẻ được xem là trần nhà nhân loại, cũng không tiện đi dạy bọn họ!
“Cái đó, Diệp Phạm, hay là ngươi tìm người khác đến dạy bọn họ đi, ta vẫn nên thành thật quay về rửa bát...” Diệp Phạm: “???” Ta đã sắp xếp cả bao ngày nay, ngươi lại nói với ta bây giờ muốn chạy à?
“Chu Bình à...” Diệp Phạm nói lời thấm thía, “Tâm lý của ngươi quá yếu, đây là nhược điểm duy nhất của ngươi. Ngươi cần phải giao tiếp với mọi người. Ta cảm thấy, giao lưu với đội dự bị thứ năm là một cơ hội cho ngươi!” Lời vừa dứt.
Chu Bình khựng lại một chút, hắn theo bản năng nhớ lại những lời đã nói chuyện với Tô Vân tối qua.
Còn có cảnh tượng sáng nay Tô Vân kích động lấy ra thanh Đồ Long đao từ trong «Ỷ Thiên Đồ Long Ký».
Nghĩ đến đây, hắn dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ nghiêm túc dạy bọn họ, đồng thời thử giao lưu với bọn họ...” Chu Bình do dự một lúc lâu rồi mới trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, hắn thở dài một hơi, băn khoăn hồi lâu, cuối cùng cũng sắp xếp lại mũ lưỡi trai và khẩu trang rồi cất lại vào vali hành lý.
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa.
Một bóng người màu xám tro lặng lẽ đứng ở đó, xuyên qua khe cửa yên lặng nhìn Chu Bình. Đợi đến khi Chu Bình chuẩn bị ra khỏi phòng, bóng người màu xám lặng yên không tiếng động biến mất không còn tăm hơi...
Sáng sớm hôm sau.
Chu Bình ôm một thùng giấy, đặt lên bàn, từ đó lấy ra một xấp tài liệu, giao cho Lâm Thất Dạ.
“Đây là phân tích thực chiến hôm qua.” Chu Bình bình tĩnh nói, “Ta đã phân tích phương thức chiến đấu, ưu điểm và khuyết điểm của từng người các ngươi, tập hợp thành báo cáo phân tích...” “Kiếm Thánh tiền bối, cái này...” Khi nhìn thấy tất cả tài liệu đều được viết tay, Lâm Thất Dạ và những người khác đều trợn mắt há mồm, đứng sững tại chỗ.
“Cái đó, Tô Vân, ngươi đi theo ta một chút.” Chu Bình không để ý đến đám người đang sững sờ, trực tiếp gọi Tô Vân đi.
---- PS: Hỏng rồi, tác giả bị bí chữ, che mặt (*/ω\*) Các vị độc giả đại nhân ơi, chương còn lại hôm nay cũng đừng đợi nhé, viết cố cảm giác chất lượng sẽ kém, đợi mai tác giả viết thêm bù nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận