Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang

Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang - Chương 25: 025: Hai người củi khô lửa bốc gạo nấu thành cơm (1) (length: 7693)

Tưởng Hi Thận đối đãi Đại thái thái cũng không nói nhiều lời, chỉ mỉa mai bà ta một câu: "Không biết dạo gần đây Đại thái thái lại có sở thích làm mai cho người ta à?"
Lời này tuy không mang chữ thô tục nào nhưng lại mắng Đại thái thái chẳng khác gì tú bà chuyên dắt mối cho kỹ nữ.
Đại thái thái tức đến nỗi mắng hắn: "Ngươi cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao? Ta là mẹ cả của ngươi đấy!"
"Mau chóng xin lỗi ta, đồng thời đồng ý chuyện hôn sự với Quế Phân đi, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
"Nếu không..."
"Nếu không thì thế nào?" Tưởng Hi Thận nhìn thẳng vào bà ta, giọng điệu vẫn bình thản không chút gợn sóng, "Nếu không thì người lại lấy roi mây quất ta một trận, hay là phạt ta nhịn đói quỳ từ đường?"
Đây đều là những cách dùng để đối phó hắn khi còn nhỏ, để đối phó hắn bây giờ thì hiển nhiên là không thể được nữa rồi.
Đại thái thái nói: "Nếu không thì ngươi đừng bao giờ quay về cái nhà này nữa!"
Cứ tưởng bà ta sẽ nói ra lời gì cứng rắn giận dữ, kết quả lại là kiểu uy hiếp thế này, không khỏi có chút buồn cười.
"Thái thái, người quên rằng cái nhà này họ Tưởng, không phải họ Từ."
"Hiện tại, người vẫn chưa làm chủ được cái nhà này đâu."
"Còn người muốn làm chủ của ta..." Hắn dừng lại một chút, "Thì cứ về nằm mơ có lẽ sẽ nhanh hơn."
Nói xong, hắn đứng dậy định cáo từ, thì bỗng nhiên sau lưng, từ phía cửa phòng bếp truyền đến tiếng "choang" của đồ sứ rơi vỡ.
Nhìn lại, đó chính là mẹ ruột của Tưởng Hi Thận – thiếp của Tưởng lão gia, Đông Vận Như, tức Đông di thái.
Bà vừa bưng canh từ phòng bếp đi ra, đúng lúc nghe thấy lời con trai mình nói với Đại thái thái, sợ đến nỗi lỡ tay, làm rơi cả bát canh xuống đất.
"A Thận!" Bà không để ý canh nóng bắn lên đôi giày vải trên chân, vội chạy tới giữ chặt Tưởng Hi Thận, "Mau xin lỗi Đại thái thái đi!"
"Sao ngươi có thể nói chuyện với Đại thái thái như vậy?"
Rồi bà quay sang Đại thái thái, nở nụ cười tươi, "Thái thái, ngài đừng giận, đừng chấp nhặt với hắn làm gì."
"Hừ, con trai ngoan mà ngươi sinh ra đấy! Từ nhỏ đã biết chọc giận ta, lớn lên lại dám ngỗ nghịch với ta!"
"Ta tốt bụng quan tâm đến hôn sự của hắn, thế mà hắn lại coi tấm lòng tốt của ta như lòng lang dạ thú."
Nói nghe đường hoàng lắm, rồi bà ta lại giả bộ hào phóng mà nói: "Thôi, ai bảo ta là người rộng lượng cơ chứ, dù sao ngươi cũng đã hầu hạ ta bao nhiêu năm như vậy."
Đông di thái cười phụ họa, "Vâng vâng, ta đã ở bên cạnh ngài rất nhiều năm rồi."
Đại thái thái lại nói tiếp: "Ngươi bảo hắn quỳ xuống xin lỗi ta, ta liền tha thứ cho hắn."
Bắt Tưởng Hi Thận quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người thế này ư?
Chỉ cần hôm nay hắn quỳ, sau này hắn cũng đừng mong ra ngoài làm ăn ở Tinh thành và Hào Giang nữa.
Thể diện của hắn sẽ bị người ta giẫm đạp dưới chân, hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cho dù người bắt hắn quỳ là mẹ cả của hắn.
Tưởng Hi Thận nhìn về phía mẹ mình, Đông di thái nói với Đại thái thái: "Hắn dù sao cũng là đàn ông, nam nhi dưới đầu gối là vàng."
"Để ta thay hắn xin lỗi ngài, để ta quỳ xuống."
Nói rồi, bà liền định đi tới chỗ Đại thái thái để quỳ xuống, nhưng bị Tưởng Hi Thận kéo lại, "Nương, người cũng không được phép quỳ."
Đông di thái quay đầu nói với hắn: "A Thận, trong nhà hòa thuận mọi sự đều hưng, hôm nay là sinh nhật Đại thái thái, đừng làm ầm ĩ quá gay gắt."
"Nương quỳ một chút thôi mà..."
Đại thái thái lại như đang chế nhạo, nói tiếp: "Đúng vậy, mẹ ngươi trước kia còn quỳ gối rửa chân cho ta cơ mà. Nàng chính là nha hoàn chuyên hầu hạ ta mà cha ta bỏ 10 khối đại dương mua về đấy."
Tô Văn Nhàn thật không ngờ nhà họ Tưởng lại có drama lớn đến vậy!
Mẹ ruột của lão bản lại chính là nô tỳ trước kia của Đại thái thái!
Mối liên hệ này khiến nàng trong nháy mắt hình dung ra rất nhiều kịch bản. Tuổi của Tưởng Hi Thận và Đại thiếu gia chỉ kém nhau hai ba tuổi mà thôi, nói cách khác, sau khi Đại thiếu gia ra đời được hai ba năm, Tưởng lão gia đã qua lại với Đông di thái, người vốn là nha hoàn.
Cũng không biết Đông di thái là bị Đại thái thái chủ động đưa lên giường Tưởng lão gia, hay là do Tưởng lão gia lén lút giấu Đại thái thái mà câu dẫn?
Bất kể rốt cuộc Đông di thái đã trở thành thiếp của Tưởng lão gia như thế nào đi nữa, chỉ riêng mối quan hệ chủ tớ trước đây này cũng đủ giải thích tại sao Đại thái thái lại đối xử với Đông di thái và Tưởng Hi Thận không chút khách khí như vậy. Dù sao cũng từng là nô tỳ do chính tay mình mua về, hầu hạ mình hàng chục năm, giờ lại lắc mình biến thành người thiếp chia sẻ chồng với mình, bà ta tự nhiên sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến với người từng là nô tỳ và con trai của nô tỳ đó.
Cho nên Đại thái thái mới tùy tiện đề nghị tại bữa tiệc gia đình là để Tưởng Hi Thận cưới cháu gái bà ta, dường như cảm thấy chỉ cần bà ta nói ra thì hắn nhất định sẽ phải đồng ý.
Hay là bà ta biết rằng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đồng ý?
Bởi vì cho dù hắn không đồng ý, bà ta có thể ép mẹ hắn khiến hắn phải đồng ý?
Tưởng Hi Thận nhìn mẹ ruột của mình, lúc nãy bị Đại thái thái ép cưới người phụ nữ kia cũng không hề nổi giận, nhưng khi nhìn thấy mẹ ruột mình muốn quỳ xuống trước Đại thái thái, trong mắt hắn tràn ngập sự tức giận và thất vọng.
"Ta đã nói, không được phép quỳ."
Hắn nhìn về phía Tưởng lão gia nãy giờ vẫn im lặng, nói một câu: "Cha, nếu người không quản được vợ của mình, vậy ta không ngại đưa nương rời khỏi Tưởng gia!"
"Ngươi dám? Mẹ ngươi là người của ta!"
"Vậy người hãy xử lý cho tốt chuyện thê thiếp của mình đi!"
"Đừng để Đại thái thái tiếp tục làm loạn nữa!"
Tưởng lão gia cũng không hề có ý định đứng ra chủ trì công lý gì cả, mà chỉ nói: "Ngươi ngồi xuống trước đi."
Rồi ông nói với Đông di thái: "Ngươi cũng qua đây ngồi đi, đừng bận rộn trong bếp nữa, ngươi là người phụ nữ của ta, không phải đầu bếp."
Đông di thái thuận theo đi tới ngồi bên cạnh ông ta. Vốn dĩ ở đây không có chỗ dành sẵn cho bà, phải đợi người hầu mang thêm một cái ghế tới bà mới ngồi xuống. Nhưng bà cũng chỉ dám ngồi nép vào nửa cái ghế, dường như đã quen với việc lúc nào cũng phải chuẩn bị đứng dậy để chăm sóc người khác.
Đại thái thái tuy không bị trách mắng, nhưng việc Đông di thái được ngồi bên cạnh Tưởng lão gia đã thể hiện rõ thái độ của ông ta. Đại thái thái rõ ràng rất không vui, sắc mặt còn âm trầm hơn cả lúc cãi nhau với Tưởng Hi Thận vừa rồi.
"Được rồi, A Hồng." Tưởng lão gia gọi tên của Đại thái thái, "Hôm nay là tiệc sinh nhật, mọi người đều đến đây để chúc mừng ngươi, đừng để mọi người chê cười."
"Ngươi sốt sắng muốn giúp A Thận cưới vợ là có lòng tốt, nhưng việc chọn người nào thì vẫn nên để tự hắn quyết định đi."
Đại thái thái lập tức tỏ ra bất mãn: "Từ xưa đến nay hôn nhân đều là theo 'cha mẹ chi ngôn, môi chước chi mệnh', tự hắn sẽ chỉ chọn những người phụ nữ không đứng đắn kia thôi, loại phụ nữ đó sao có thể gả vào nhà chúng ta được?"
Lời Tưởng lão gia vừa nói vốn là muốn dàn xếp cho êm chuyện, thậm chí có lẽ đã định bụng sẽ xử lý theo kiểu mỗi bên đánh một gậy, để cho sự việc này trôi qua.
Nhưng Đại thái thái lại không hiểu được ý của ông ta, rõ ràng Tưởng lão gia đã cho bà ta bậc thang để đi xuống, vậy mà bà ta vẫn không chịu bỏ qua, "Ta thấy Quế Phân rất tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, gả vào đây có thể bầu bạn nói chuyện giải khuây với ta..."
Giọng Tưởng lão gia trầm hẳn xuống, ông nói với bà ta: "Sao hả, lời ta nói không có tác dụng sao?"
"Vừa rồi A Thận cũng đã nói với ngươi rồi, cái nhà này vẫn mang họ Tưởng, không phải họ Từ."
"Ta vẫn là gia chủ của cái nhà này."
"Chứ không phải con trai của ngươi."
Đại thiếu gia nhà họ Tưởng, Tưởng Hi Mẫn, nãy giờ vẫn đứng yên quan sát, thấy cha ruột mình có vẻ tức giận, nhất là lại còn nói ra những lời như vậy, trong tình huống người thừa kế còn chưa được xác định rõ ràng, đây cũng không phải là những lời có lợi gì.
Hắn lập tức lên tiếng khuyên giải: "Cha, mẹ chỉ là sốt ruột thay cho A Thận thôi, không có ý gì khác đâu. Người cũng biết tính cách của Nương mà, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng không có ác ý."
Rồi hắn kéo nhẹ cánh tay Đại thái thái đang ngồi bên cạnh, "Nương, người nói có đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận