Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang
Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang - Chương 81: 081: Song càng hợp nhất (1) (length: 7551)
Khi Tô Văn Nhàn lại một lần nữa đứng tại cửa ra vào Bố Chính ti thự, nhìn thấy cửa chính vẫn như cũ có hai bảo an A Tam quấn vải trắng trên đầu đứng đó cùng những người lui tới giải quyết công việc, nàng còn rất cảm khái.
Một năm trước đó, nàng ăn mặc rách rưới ở cửa ra vào Bố Chính ti thự viết thư thuê cho người ta, bởi vì nhận được 5 nguyên tiền tiểu phí mà vui vẻ ăn thêm một bát cơm lươn xào điệp đầu, còn ở nơi này cùng những đại chúng thư ký khác giành mối làm ăn đến thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Khi đó nàng còn ghen tị những sinh viên kia có thể đi vào nơi này làm việc, bây giờ nàng cũng sắp được đi vào nơi này công tác.
Chỗ bàn làm việc của các đại chúng thư ký ở cửa ra vào Bố Chính ti thự vẫn đông người xếp hàng như vậy, Tô Văn Nhàn thấy được người đàn ông mặc âu phục lúc trước thiếu chút nữa đã đánh nhau với nàng, đến bây giờ nàng còn không biết tên hắn là gì.
Người đàn ông mặc âu phục vẫn còn mặc bộ âu phục cũ kỹ có phần cùi chỏ đã mòn đến sáng bóng kia, hắn lúc mới nhìn thấy Tô Văn Nhàn còn không nhận ra được, tưởng rằng vị mỹ nhân mặc âu phục này muốn tìm hắn giải quyết công việc, mãi cho đến khi Tô Văn Nhàn mở miệng chào hỏi hắn: "Đã lâu không gặp a."
Người đàn ông mặc âu phục lúc này mới nhìn đi nhìn lại, quả thực không dám nhận ra, "Ngươi là vị mỹ nhân sắc bén nhà họ Tô kia?"
"Không sai, ngươi vẫn còn nhớ ta."
Người đàn ông mặc âu phục nhìn khí phái toàn thân của nàng bây giờ, phản ứng đầu tiên là: "Xem ra ngươi đã nghe lời khuyên của ta, đi theo Tưởng gia Nhị thiếu gia rồi?"
Lúc trước tất cả mọi người nghe nói nàng muốn đi theo Tưởng Hi Thận làm việc đều có phản ứng này, đều cho rằng nàng sẽ làm thiếp cho hắn.
Nàng lắc đầu, "Không phải."
Người đàn ông mặc âu phục thầm nghĩ: Không theo Tưởng nhị thiếu? Chẳng lẽ theo cậu ấm hào môn nào khác?
Nghi vấn của hắn đã lộ rõ trên mặt.
Tô Văn Nhàn nói với người đàn ông mặc âu phục: "Ta không phải là thiếp của ai cả, bắt đầu từ hôm nay ta thực tập ở nơi này." Nàng chỉ tay về phía cổng lớn của Bố Chính ti thự.
Người đàn ông mặc âu phục thật không nghĩ tới nàng vậy mà lại không lựa chọn đi theo cậu ấm nào, mà là dựa vào chính mình để được vào làm việc bên trong Bố Chính ti thự!
Hắn giơ ngón tay cái lên với nàng, "Mỹ nhân, lúc trước ta đã nhìn ra ngươi không phải người bình thường, quả nhiên bị ta đoán trúng."
"Ngươi làm việc ở thự nào vậy a?"
"Thương vụ thự."
Người đàn ông mặc âu phục thường xuyên đi lại bên trong nội bộ Bố Chính ti thự, tự nhiên là biết Thương vụ thự có nhiều 'chất béo' nhất, hắn huýt sáo, "Xem ra sau này còn phải xin ngươi chỉ giáo nhiều, đợi đến lúc ta tìm ngươi giải quyết công việc, nhớ cho ta tiền hoa hồng a."
Tô Văn Nhàn nhịn không được bật cười.
* Nàng cùng Đường Trân Ny sau khi biết có thể đi vào Bố Chính ti thự thực tập liền đi cửa hàng âu phục đặt may hai bộ âu phục phom rộng. Để thuận tiện cho việc đi lại, nàng mặc quần tây ống rộng bên dưới, còn Đường Trân Ny thì mặc một bộ gồm áo vest và chân váy công sở. Cả hai người trên mặt đều trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, nhìn vào chính là những nữ nhân viên công sở làm việc cho các hãng buôn phương Tây.
Đường Trân Ny vô cùng thích cách ăn mặc này của mình, lại thêm nàng bây giờ đã giảm hơn ba mươi cân, cả người so với trước kia gầy đi đáng kể, vóc dáng trông cũng cân đối hơn không ít, nụ cười cũng trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Thương vụ thự, nếu hiểu theo cách hiện đại, chính là một 'sở', bên dưới còn có mấy 'phòng' ban khác. Trong số đó, nổi tiếng nhất cũng là nơi có quyền lực lớn nhất chính là hải quan. Vào niên đại này, hải quan vẫn chưa tách ra độc lập mà chỉ là một bộ môn trực thuộc Thương vụ thự.
Nhưng bởi vì vận tải đường biển của Tinh thành phát triển, hải quan trở nên ngày càng trọng yếu, đồng thời cũng ngày càng thiếu nhân lực làm việc, Tô Văn Nhàn cùng Đường Trân Ny được phân thẳng đến hải quan để hỗ trợ công việc.
Trong từng bộ môn tại Bố Chính ti thự, các quỷ lão ở tầng lớp cao tầng bên trong thường không làm việc gì nhiều. Bọn họ đến cái thuộc địa Viễn Đông xa xôi này phần lớn là để kiếm một món hời lớn, sau này tốt đẹp trở về bản thổ Diệp Luân quốc dưỡng lão. Những người thực sự làm việc đều là người Hoa ở tầng lớp dưới cùng nhất.
Ngay cả 20 sinh viên được phái đến thực tập từ Đại học Tinh Đảo cũng đều là những tinh anh trong đại học, khi mới đến thực tập cũng đều phải bắt đầu làm việc từ tầng lớp dưới cùng đi lên.
Tô Văn Nhàn cùng Đường Trân Ny bị giao cho một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi tên là Vương Chấn, chuyên phụ trách làm trợ thủ cho hắn.
Điều này tương đương với việc giao cho kẻ già đời này hai mã tử chuyên làm việc vặt. Vương Chấn ngay từ đầu đã biết nội tình của hai nàng, hắn nhìn về phía tướng mạo rõ ràng là con lai của Đường Trân Ny và hỏi thẳng: "Cha ngươi là quan hậu cần Jason Boris đúng không?"
Rồi lại nói với Tô Văn Nhàn: "Hà tiểu thư, ta là người hâm mộ sách của ngươi, cho ta xin chữ ký được không?" Trên tay hắn liền cầm sẵn một bộ «Quỷ Mộ Tìm Kiếm Đạo Lý».
Cho nên ngay từ đầu đợt thực tập này, Tô Văn Nhàn còn tưởng rằng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Không ngờ Vương Chấn sau khi khách khí với hai nàng vài câu liền bắt đầu sai bảo công việc. Hai nàng được phái đến văn phòng phụ trách việc khai báo thu thuế, chịu trách nhiệm xét duyệt vật phẩm thông quan và thu thuế.
Vương Chấn làm ra bộ dáng lão đại ca: "Đừng nói ta không chiếu cố hai ngươi, đây chính là chỗ tốt nhất ở hải quan thự của chúng ta, bao nhiêu người muốn vào cũng không thể vào được đấy."
Kết quả là cái văn phòng chỉ rộng hơn hai mươi mét vuông này lại chen chúc hơn mười người, gần như là bàn làm việc nối liền bàn làm việc. Vương Chấn chỉ ở bên cạnh dạy hai nàng có hai ngày, sau đó liền buông tay để hai nàng làm việc độc lập.
Tô Văn Nhàn cùng Đường Trân Ny mỗi ngày bắt đầu làm công việc xét duyệt các tờ khai thuế và thu tiền, vừa mệt mỏi lại vừa đơn điệu.
Mới làm được một tuần lễ, hai nàng liền từ vẻ hăng hái phơi phới lúc ban đầu biến thành như quả cà bị sương đánh.
Chiều tối thứ sáu trước khi tan sở, Vương Chấn thần thần bí bí đi tới, bảo hai nàng buổi tối đi theo nước cảnh đến bến cảng để kiểm tra nhà kho.
Lúc đầu hai nàng còn tưởng rằng đây chắc chắn lại là việc bắt hai nàng đi làm công việc vặt vãnh cực nhọc, lại không ngờ rằng sau khi đến bến tàu mới biết đây đúng là một 'chất béo sống' đi theo để chia tiền.
Hai nàng đi theo sau Vương Chấn cùng nước cảnh cùng nhau vào nhà kho kiểm tra hàng hóa. Người phụ trách của mỗi một nhà kho cũng sẽ vào lúc bọn họ kiểm tra hàng mà đưa phong bì cho bọn họ.
Phong bì tuy hơi mỏng, nhưng mở ra xem bên trong có hai tờ tiền 100 nguyên, tổng cộng 200 nguyên.
Kiểm tra xong mười cái nhà kho liền kiếm được hơn 2000 nguyên, trong ví da đã chất đầy các bao tiền lì xì.
Đường Trân Ny nhỏ giọng nói với nàng: "Ai da, khó trách ai cũng muốn đến hải quan làm việc."
Vương Chấn thấy hai nàng đang thì thầm ở bên cạnh liền biết hai nàng chưa từng thấy qua cái 'chiến trận' này bao giờ, nói một câu: "Lần này biết rồi nhé, ta thế nhưng là rất chiếu cố các ngươi đấy."
Hai người vội vàng lên tiếng cảm ơn, tiếp tục đi theo hắn kiểm tra các nhà kho trên bến tàu và thu bao tiền lì xì.
Sau đó, Tô Văn Nhàn lại kiểm tra đến nhà kho của công ty Liên Xương trên bến tàu. Người ra đón bọn họ là Đao Ba Cường đã lâu không gặp. Thuyền của Liên Xương vẫn chưa ra biển, hàng hóa chất đầy trong kho hàng.
Đao Ba Cường tự nhiên biết 'quy phí' của hải quan và nước cảnh là bao nhiêu, cứ thế đưa tiền theo đầu người. Khi đưa đến người cuối cùng, thấy Tô Văn Nhàn, hắn ngâyẩn cả người, "A Nhàn?"
Hắn đã sớm biết vị mỹ nhân này không còn làm việc cùng lão bản nữa, nghe nói đã đi làm thiên kim đại tiểu thư, không ngờ rằng vậy mà lại đến hải quan thự làm việc.
"Cường ca." Tô Văn Nhàn cất tiếng gọi.
Đao Ba Cường cười đáp lại, với thân phận của Tô Văn Nhàn ngày hôm nay mà vẫn còn có thể gọi hắn một tiếng Cường ca, xem như là vẫn còn nhớ tình bạn cũ trong quá khứ.
Tô Văn Nhàn vẫn giống như trước đây, rất tự nhiên hỏi một câu: "Lúc nào lại ra biển a?"
Một năm trước đó, nàng ăn mặc rách rưới ở cửa ra vào Bố Chính ti thự viết thư thuê cho người ta, bởi vì nhận được 5 nguyên tiền tiểu phí mà vui vẻ ăn thêm một bát cơm lươn xào điệp đầu, còn ở nơi này cùng những đại chúng thư ký khác giành mối làm ăn đến thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Khi đó nàng còn ghen tị những sinh viên kia có thể đi vào nơi này làm việc, bây giờ nàng cũng sắp được đi vào nơi này công tác.
Chỗ bàn làm việc của các đại chúng thư ký ở cửa ra vào Bố Chính ti thự vẫn đông người xếp hàng như vậy, Tô Văn Nhàn thấy được người đàn ông mặc âu phục lúc trước thiếu chút nữa đã đánh nhau với nàng, đến bây giờ nàng còn không biết tên hắn là gì.
Người đàn ông mặc âu phục vẫn còn mặc bộ âu phục cũ kỹ có phần cùi chỏ đã mòn đến sáng bóng kia, hắn lúc mới nhìn thấy Tô Văn Nhàn còn không nhận ra được, tưởng rằng vị mỹ nhân mặc âu phục này muốn tìm hắn giải quyết công việc, mãi cho đến khi Tô Văn Nhàn mở miệng chào hỏi hắn: "Đã lâu không gặp a."
Người đàn ông mặc âu phục lúc này mới nhìn đi nhìn lại, quả thực không dám nhận ra, "Ngươi là vị mỹ nhân sắc bén nhà họ Tô kia?"
"Không sai, ngươi vẫn còn nhớ ta."
Người đàn ông mặc âu phục nhìn khí phái toàn thân của nàng bây giờ, phản ứng đầu tiên là: "Xem ra ngươi đã nghe lời khuyên của ta, đi theo Tưởng gia Nhị thiếu gia rồi?"
Lúc trước tất cả mọi người nghe nói nàng muốn đi theo Tưởng Hi Thận làm việc đều có phản ứng này, đều cho rằng nàng sẽ làm thiếp cho hắn.
Nàng lắc đầu, "Không phải."
Người đàn ông mặc âu phục thầm nghĩ: Không theo Tưởng nhị thiếu? Chẳng lẽ theo cậu ấm hào môn nào khác?
Nghi vấn của hắn đã lộ rõ trên mặt.
Tô Văn Nhàn nói với người đàn ông mặc âu phục: "Ta không phải là thiếp của ai cả, bắt đầu từ hôm nay ta thực tập ở nơi này." Nàng chỉ tay về phía cổng lớn của Bố Chính ti thự.
Người đàn ông mặc âu phục thật không nghĩ tới nàng vậy mà lại không lựa chọn đi theo cậu ấm nào, mà là dựa vào chính mình để được vào làm việc bên trong Bố Chính ti thự!
Hắn giơ ngón tay cái lên với nàng, "Mỹ nhân, lúc trước ta đã nhìn ra ngươi không phải người bình thường, quả nhiên bị ta đoán trúng."
"Ngươi làm việc ở thự nào vậy a?"
"Thương vụ thự."
Người đàn ông mặc âu phục thường xuyên đi lại bên trong nội bộ Bố Chính ti thự, tự nhiên là biết Thương vụ thự có nhiều 'chất béo' nhất, hắn huýt sáo, "Xem ra sau này còn phải xin ngươi chỉ giáo nhiều, đợi đến lúc ta tìm ngươi giải quyết công việc, nhớ cho ta tiền hoa hồng a."
Tô Văn Nhàn nhịn không được bật cười.
* Nàng cùng Đường Trân Ny sau khi biết có thể đi vào Bố Chính ti thự thực tập liền đi cửa hàng âu phục đặt may hai bộ âu phục phom rộng. Để thuận tiện cho việc đi lại, nàng mặc quần tây ống rộng bên dưới, còn Đường Trân Ny thì mặc một bộ gồm áo vest và chân váy công sở. Cả hai người trên mặt đều trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, nhìn vào chính là những nữ nhân viên công sở làm việc cho các hãng buôn phương Tây.
Đường Trân Ny vô cùng thích cách ăn mặc này của mình, lại thêm nàng bây giờ đã giảm hơn ba mươi cân, cả người so với trước kia gầy đi đáng kể, vóc dáng trông cũng cân đối hơn không ít, nụ cười cũng trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Thương vụ thự, nếu hiểu theo cách hiện đại, chính là một 'sở', bên dưới còn có mấy 'phòng' ban khác. Trong số đó, nổi tiếng nhất cũng là nơi có quyền lực lớn nhất chính là hải quan. Vào niên đại này, hải quan vẫn chưa tách ra độc lập mà chỉ là một bộ môn trực thuộc Thương vụ thự.
Nhưng bởi vì vận tải đường biển của Tinh thành phát triển, hải quan trở nên ngày càng trọng yếu, đồng thời cũng ngày càng thiếu nhân lực làm việc, Tô Văn Nhàn cùng Đường Trân Ny được phân thẳng đến hải quan để hỗ trợ công việc.
Trong từng bộ môn tại Bố Chính ti thự, các quỷ lão ở tầng lớp cao tầng bên trong thường không làm việc gì nhiều. Bọn họ đến cái thuộc địa Viễn Đông xa xôi này phần lớn là để kiếm một món hời lớn, sau này tốt đẹp trở về bản thổ Diệp Luân quốc dưỡng lão. Những người thực sự làm việc đều là người Hoa ở tầng lớp dưới cùng nhất.
Ngay cả 20 sinh viên được phái đến thực tập từ Đại học Tinh Đảo cũng đều là những tinh anh trong đại học, khi mới đến thực tập cũng đều phải bắt đầu làm việc từ tầng lớp dưới cùng đi lên.
Tô Văn Nhàn cùng Đường Trân Ny bị giao cho một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi tên là Vương Chấn, chuyên phụ trách làm trợ thủ cho hắn.
Điều này tương đương với việc giao cho kẻ già đời này hai mã tử chuyên làm việc vặt. Vương Chấn ngay từ đầu đã biết nội tình của hai nàng, hắn nhìn về phía tướng mạo rõ ràng là con lai của Đường Trân Ny và hỏi thẳng: "Cha ngươi là quan hậu cần Jason Boris đúng không?"
Rồi lại nói với Tô Văn Nhàn: "Hà tiểu thư, ta là người hâm mộ sách của ngươi, cho ta xin chữ ký được không?" Trên tay hắn liền cầm sẵn một bộ «Quỷ Mộ Tìm Kiếm Đạo Lý».
Cho nên ngay từ đầu đợt thực tập này, Tô Văn Nhàn còn tưởng rằng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Không ngờ Vương Chấn sau khi khách khí với hai nàng vài câu liền bắt đầu sai bảo công việc. Hai nàng được phái đến văn phòng phụ trách việc khai báo thu thuế, chịu trách nhiệm xét duyệt vật phẩm thông quan và thu thuế.
Vương Chấn làm ra bộ dáng lão đại ca: "Đừng nói ta không chiếu cố hai ngươi, đây chính là chỗ tốt nhất ở hải quan thự của chúng ta, bao nhiêu người muốn vào cũng không thể vào được đấy."
Kết quả là cái văn phòng chỉ rộng hơn hai mươi mét vuông này lại chen chúc hơn mười người, gần như là bàn làm việc nối liền bàn làm việc. Vương Chấn chỉ ở bên cạnh dạy hai nàng có hai ngày, sau đó liền buông tay để hai nàng làm việc độc lập.
Tô Văn Nhàn cùng Đường Trân Ny mỗi ngày bắt đầu làm công việc xét duyệt các tờ khai thuế và thu tiền, vừa mệt mỏi lại vừa đơn điệu.
Mới làm được một tuần lễ, hai nàng liền từ vẻ hăng hái phơi phới lúc ban đầu biến thành như quả cà bị sương đánh.
Chiều tối thứ sáu trước khi tan sở, Vương Chấn thần thần bí bí đi tới, bảo hai nàng buổi tối đi theo nước cảnh đến bến cảng để kiểm tra nhà kho.
Lúc đầu hai nàng còn tưởng rằng đây chắc chắn lại là việc bắt hai nàng đi làm công việc vặt vãnh cực nhọc, lại không ngờ rằng sau khi đến bến tàu mới biết đây đúng là một 'chất béo sống' đi theo để chia tiền.
Hai nàng đi theo sau Vương Chấn cùng nước cảnh cùng nhau vào nhà kho kiểm tra hàng hóa. Người phụ trách của mỗi một nhà kho cũng sẽ vào lúc bọn họ kiểm tra hàng mà đưa phong bì cho bọn họ.
Phong bì tuy hơi mỏng, nhưng mở ra xem bên trong có hai tờ tiền 100 nguyên, tổng cộng 200 nguyên.
Kiểm tra xong mười cái nhà kho liền kiếm được hơn 2000 nguyên, trong ví da đã chất đầy các bao tiền lì xì.
Đường Trân Ny nhỏ giọng nói với nàng: "Ai da, khó trách ai cũng muốn đến hải quan làm việc."
Vương Chấn thấy hai nàng đang thì thầm ở bên cạnh liền biết hai nàng chưa từng thấy qua cái 'chiến trận' này bao giờ, nói một câu: "Lần này biết rồi nhé, ta thế nhưng là rất chiếu cố các ngươi đấy."
Hai người vội vàng lên tiếng cảm ơn, tiếp tục đi theo hắn kiểm tra các nhà kho trên bến tàu và thu bao tiền lì xì.
Sau đó, Tô Văn Nhàn lại kiểm tra đến nhà kho của công ty Liên Xương trên bến tàu. Người ra đón bọn họ là Đao Ba Cường đã lâu không gặp. Thuyền của Liên Xương vẫn chưa ra biển, hàng hóa chất đầy trong kho hàng.
Đao Ba Cường tự nhiên biết 'quy phí' của hải quan và nước cảnh là bao nhiêu, cứ thế đưa tiền theo đầu người. Khi đưa đến người cuối cùng, thấy Tô Văn Nhàn, hắn ngâyẩn cả người, "A Nhàn?"
Hắn đã sớm biết vị mỹ nhân này không còn làm việc cùng lão bản nữa, nghe nói đã đi làm thiên kim đại tiểu thư, không ngờ rằng vậy mà lại đến hải quan thự làm việc.
"Cường ca." Tô Văn Nhàn cất tiếng gọi.
Đao Ba Cường cười đáp lại, với thân phận của Tô Văn Nhàn ngày hôm nay mà vẫn còn có thể gọi hắn một tiếng Cường ca, xem như là vẫn còn nhớ tình bạn cũ trong quá khứ.
Tô Văn Nhàn vẫn giống như trước đây, rất tự nhiên hỏi một câu: "Lúc nào lại ra biển a?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận