Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang

Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang - Chương 65: 065: Canh một (1) (length: 7528)

Cuộc sống đại học của Tô Văn Nhàn bắt đầu trở nên muôn màu muôn vẻ.
Ngoài giờ lên lớp ban ngày, vào giờ nghỉ trưa dùng bữa, nàng còn cùng Đường Trân Ny chuẩn bị cho cuộc thi diễn thuyết tiếng nước ngoài. Cả hai nàng đều đã thuận lợi vượt qua vòng loại và vòng thi thăng cấp, hiện đang chuẩn bị cho trận chung kết.
Cuộc thi đấu này cũng không phải chỉ chọn ra ba hạng đầu, Bố Chính ti thự bên kia lấy hai mươi người đứng đầu cuộc thi. Đoán chừng là đám quỷ Tây Dương thiếu tầng lớp lao động cấp thấp làm việc trâu ngựa, nhưng lại không muốn chính thức tuyển mộ lao động hợp đồng từ bên ngoài, bởi vì tuyển công chính thức thì phải trả lương. Thế nên chẳng bằng tìm một vài sinh viên chất lượng cao, chỉ cần tiếng nước ngoài tốt cộng thêm chuyên môn phù hợp, quả thực chính là đám trâu ngựa rẻ mạt nhất.
Ban đêm sau khi tan học, nàng còn đến tham gia đấu kiếm xã.
Toàn bộ đấu kiếm xã đều sôi trào lên vì sự xuất hiện của nàng. Thời đại này, người chơi đấu kiếm phần lớn là nam nhân, rất ít nữ nhân sẽ tham gia, càng đừng nói đến loại nữ sinh xinh đẹp có vẻ ngoài yếu đuối như Tô Văn Nhàn. Rất nhiều người đều cho rằng nàng đến thanh kiếm cũng cầm không vững.
Nhất là hiện tại danh khí của nàng rất lớn, là tác giả đang hồng bán chạy, trong số các học sinh có ít nhất một nửa là độc giả của nàng.
Bạn học nam trong đấu kiếm xã quả thực không thể tin vào mắt con ngươi của mình: "Là Hà tiểu thư?"
"Trời ạ, nàng thật sự là một mỹ nhân a."
"Nhưng mà nàng trông gầy như vậy, cổ tay mảnh như vậy, có thể chơi đấu kiếm được sao?"
Có một nam sinh còn tốt bụng nhắc nhở: "Hà tiểu thư, đấu kiếm là môn vận động rất nguy hiểm, ngươi phải chú ý an toàn..."
Tuy nói là vì tốt cho nàng, nhưng bọn họ lại mặc nhiên cho rằng nàng không thể chơi được môn vận động này.
Mãi cho đến khi Tô Văn Nhàn mặc vào trang phục phòng hộ, cầm lấy kiếm làm ra một thức mở đầu, các nam xã viên trong đấu kiếm xã lập tức im bặt, bởi vì tư thế của nàng vừa nhìn liền biết là đã qua huấn luyện, rất chuyên nghiệp.
Thấy nàng làm ra tư thế nghênh chiến, một nam sinh vóc người nhỏ con lập tức kích động đứng trước mặt nàng, hắn nói: "Hà tiểu thư, nếu như ta thắng ngươi, ngươi có thể cho ta một tấm ảnh ký tên không a?"
"Có thể, nhưng ngươi phải thắng ta trước rồi hãy nói!" Vừa dứt lời đã đâm một kiếm về phía đối phương!
Đấu kiếm giảng cứu chính là ra tay phải nhanh, thời đại này cũng không có loại công nghệ cao máy truyền cảm như trong các cuộc thi Olympic đời sau, nhưng đối thủ của nàng vẫn bị nàng đánh cho toàn trường phải kêu lên, cuối cùng thua trận.
Trình độ đã luyện qua mấy chục năm ở đời trước, hơn nữa còn là đẳng cấp có thể được chọn vào đội đấu kiếm của tỉnh, đâu phải những kẻ yêu thích nghiệp dư chỉ được cái mẽ bề ngoài này có thể so sánh.
Một trận đấu qua đi đã khiến mọi người thấy rõ trình độ của nàng, lần này không còn ai dám xem thường nàng nữa.
Thậm chí tất cả mọi người đều dừng lại, trợn mắt há mốc mồm mà nhìn xem trận huyễn kỹ đơn phương này.
Bỗng nhiên, một tràng vỗ tay từ cửa ra vào truyền đến.
Tô Văn Nhàn gỡ phòng hộ mặt nạ xuống, nhìn về phía cửa ra vào, người vỗ tay chính là Lục gia Đại thiếu gia Lục Phái Lâm!
Nàng đi tới, khách khí lên tiếng chào hỏi: "Đại tỷ phu, sao ngươi lại tới đây?"
Lục Phái Lâm nói: "Ta đến chọn mấy cao tài sinh về chỗ ta làm việc, xong xuôi việc rồi nên tiện thể ở sân trường đi một vòng."
"Không ngờ lại được thấy A Nhàn đấu kiếm lợi hại đến thế."
Tô Văn Nhàn: "Chỉ là chơi đùa mà thôi."
Lục Phái Lâm nói: "Ngươi quá khiêm tốn rồi, luyện đến trình độ này của ngươi, nếu không có mười năm công phu thì rất khó đạt được."
Tô Văn Nhàn vừa muốn phủ nhận, Lục Phái Lâm đã nói: "Đừng chối, thời đại học ta học ở đại học Khang Kiều nước Diệp Luân, cũng từng tham gia đấu kiếm xã của trường."
Coi như bị hắn nhìn ra, nàng cũng nhất quyết không thể thừa nhận, "Nào có mười năm? Cuộc sống trước đây của ta, đại tỷ phu ngươi hẳn cũng biết, lớn lên ở nhà gỗ khu thì làm gì có điều kiện mà học."
Môn đấu kiếm này bất luận là bây giờ hay tương lai đều thuộc về sở thích của gia đình từ tầng lớp trung sản trở lên, người lớn lên ở khu dân nghèo thì làm sao học nổi chứ?
Tô Văn Nhàn nhún vai, "Chắc là tại hồi nhỏ ta toàn cầm gậy gỗ đánh mấy đứa con trai hay bắt nạt ta, nên tương đối có thiên phú chăng." Nàng tìm một lý do để lấp liếm cho qua.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không thể nào nghi ngờ đến chuyện như là linh hồn xuyên qua được.
Đại tỷ phu nói: "Hôm khác, chúng ta cùng nhau tỷ thí một chút nhé?"
Tỷ thí một chút?
Là thật sự so tài hay là lấy cớ so tài để hẹn hò đây?
Thời đại này nam nữ không thể tùy tiện hẹn hò, Lục Phái Lâm hẳn là rất rõ điều đó, sẽ không dễ dàng nói ra lời như vậy mới phải. Nhất là trong tình huống hiện giờ, cả Lục gia và Hà gia đều biết hai nhà sắp sửa lại một lần nữa thông gia, lời này của Lục Phái Lâm gần như là công khai nói cho nàng biết, người hắn muốn tục huyền chính là nàng.
Tô Văn Nhàn nói: "Ta chỉ sợ là đánh không lại đại tỷ phu, nên không dám ở trước mặt ngươi múa rìu qua mắt thợ."
Lục Phái Lâm đương nhiên nghe ra lời từ chối khéo của nàng, nói: "Sao thế, sợ ta à?"
Tô Văn Nhàn lúc này cũng không tiếp tục tỏ ra khách khí nữa, mà thành thật nói: "Đúng vậy, rất sợ."
"Vì sao?"
Từ trước đến nay, nữ nhân đều yêu hắn, sùng bái hắn, tôn kính hắn, muốn đến gần bên cạnh hắn, còn chưa có nữ nhân nào thẳng thắn nói là sợ hắn.
Tô Văn Nhàn chợt hỏi hắn một chủ đề khác không liên quan: "Đại tỷ phu, ngươi đã từng nghe qua bút danh của ta chưa?"
"Màu lam Hồ Điệp, ta biết." Lục Phái Lâm đáp, "Mẹ ta còn khen Hà gia ra nhân tài, đến cả nữ tử trong gia tộc cũng lợi hại như vậy."
Mẹ hắn là con gái duy nhất của Hà lão thái gia và lão thái thái, cũng chính là cô cô của Tô Văn Nhàn.
Nàng nói: "Đúng vậy, đến cả người lợi hại như đại tỷ phu đây cũng nghe qua bút danh của ta, có thể thấy ta hẳn là cũng coi như có chút danh khí rồi nhỉ?"
Lục Phái Lâm còn tưởng rằng nàng đây là như tiểu nữ hài không nhịn được mà khoe khoang danh khí của mình với hắn, nhưng lời kế tiếp của Tô Văn Nhàn lại chuyển hướng, "Ta đã phải dùng danh khí lớn như vậy mới đổi lấy được quyền tự do hôn nhân đấy."
"Trưởng bối trong nhà mới đồng ý cho ta không cần phải thông gia, có thể gả cho người mình muốn gả, hoặc dứt khoát không kết hôn."
Nàng nói một cách tự nhiên hào phóng, nhưng lại không biết rằng dáng vẻ này của nàng lại hấp dẫn người đến nhường nào.
Tô Văn Nhàn chỉ chỉ Lục Phái Lâm, "Mà ngươi, đại tỷ phu, kỳ thật chúng ta đều biết, ngươi muốn tục huyền, dựa theo lệ cũ, ngươi khả năng cao sẽ chọn một người trong số những nữ hài chưa xuất giá của Hà gia."
"Cho nên ta sợ ngươi a, ta thật vất vả mới đổi được tự do, không muốn lại mất đi nó."
Lục Phái Lâm nghe nàng nói vậy thì không nhịn được cười lên, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta sẽ chọn ngươi? Chẳng phải vẫn còn Tam tỷ và Tứ tỷ của ngươi chưa đính hôn sao."
Tô Văn Nhàn nói: "Ngươi là người cầm quyền thực tế của Lục gia hiện tại, trên người lại mang chức vụ đổng sự của cả chục công ty. Lần trước việc cắt băng khánh thành cho một tòa nhà ngủ nho nhỏ của trường chúng ta mà mời được ngươi có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng đến chuyện tuyển mấy sinh viên làm việc loại này mà cũng cần ngươi đích thân ra mặt, cái cớ này có chút quá giả rồi."
"Lại thêm việc ngươi tùy tiện dạo chơi liền có thể xuất hiện ở trước mặt ta, đại tỷ phu, ngươi cảm thấy là ta đang tự mình cảm thấy tốt đẹp sao?"
Lục Phái Lâm không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà nói: "Ngươi thật sự rất thú vị, thú vị hơn mấy người tỷ tỷ của ngươi."
Nhưng lời này cũng chính là thừa nhận tâm tư của hắn, trong số mấy nữ hài còn đang là khuê nữ của Hà gia, hắn chỉ để mắt tới một mình Tô Văn Nhàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận