Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang

Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang - Chương 70: 07 0: Canh một (length: 12481)

Hà Thiêm Kiện chỉ nhỏ hơn Tô Văn Nhàn vài tháng, là con trai do Trân di thái của đại phòng sinh ra, xếp thứ ba trong số các con trai của Hà gia. Sau khi học xong ở nước ngoài liền thực sự không học tiếp nổi nữa. Không giống Hà Thiêm Chiêm của nhị phòng chỉ biết chơi bời lêu lổng, Hà Thiêm Kiện sau khi nghỉ học đã trực tiếp vào làm việc trong xí nghiệp của gia tộc, bắt đầu làm từ tầng lớp dưới cùng.
Hà Thiêm Chiêm và Hà Thiêm Kiện mặc dù đều là con thứ, nhưng Hà Thiêm Chiêm là trưởng tử của nhị phòng. Nếu như thân phận thực sự không bị vạch trần, hắn có thể thừa kế hơn phân nửa gia nghiệp của nhị phòng, lại thêm sự thiên vị của Hà gia lão thái thái đối với hắn, hắn mới có thể ăn chơi lêu lổng, thường xuyên qua lại cùng Hoa Hoa thiếu gia Lục Phái Vân của Lục gia.
Phía trên Hà Thiêm Kiện có Đại ca Hà Thiêm Vĩ chiếm giữ vị trí đích trưởng tôn đè ép, Hà Thiêm Kiện muốn nhận được gia nghiệp từ chỗ lão cha Hà Khoan Thọ thì phải dựa vào chính mình làm việc trong gia tộc để tăng độ yêu thích.
Hắn chợt nghe trưởng bối trong nhà ủng hộ hắn mở công ty thì rất cao hứng, chứng tỏ hơn một năm nay hắn nghiêm túc làm việc đã được trưởng bối trong nhà nhìn vào mắt. Khi nghe công ty này vốn là Tô Văn Nhàn của nhị phòng muốn mở, hắn còn tán dương Tô Văn Nhàn: "Ngũ tỷ thật là lợi hại a, xem ra đọc sách nhiều vẫn rất rất hữu dụng."
Nhất là học ở đại học Tinh Đảo, giữa các bạn học chung lớp có ngọa hổ tàng long, là nơi tốt để phát triển mạng lưới quan hệ. Hà Thiêm Kiện cũng có một tia hối hận lẽ ra lúc trước nên tiếp tục học thì tốt, nhưng nghĩ đến kiến thức sách vở khiến người ta buồn ngủ, vẫn là thôi đi.
Tô Văn Nhàn cũng không nói lời nào.
Trước kia chỉ biết Tứ tỷ của tam phòng muốn thi chuyên ngành y học nhưng lại bị người nhà ép đổi sang chuyên ngành pháp luật, lý do là nữ tử không thích hợp làm công việc huyết tinh này, bất lợi cho việc kết hôn, chăm sóc chồng con tương lai. Khi đó nàng cũng chỉ đồng tình với Tứ tỷ, về sau nàng còn tỏ ra thông minh tự thi vào ngành kiến trúc mà mình muốn.
Bây giờ đến lượt mình muốn mở một công ty làm ăn lại bị gia tộc ngăn cản, lý do là nữ tử không thích hợp xuất đầu lộ diện làm loại chuyện thô bỉ này, đàn ông Hà gia còn chưa chết sạch, cũng không cần nữ nhân ra ngoài kiếm tiền.
Nàng nhận được sự che chở của Hà gia, nhưng lại mất đi tự do.
Trước đó nàng tưởng mình thật vất vả mới thoát khỏi thị trường liên hôn treo giá, về sau có thể nắm giữ cuộc đời mình, kết quả chân tướng lại là như vậy, thật sự là buồn cười a.
Bỗng nhiên nghĩ đến Hà Oánh Hạ đã từng nói với nàng, phải làm một người hữu dụng đối với gia tộc mới có thể nhận được sự trợ giúp của gia tộc.
Lấy hữu dụng cùng vô dụng để cân nhắc tình thân thật là mong manh.
Cha nàng Hà Khoan Phúc thấy nàng không nói lời nào, cũng biết nàng khẳng định là trong lòng không vui, còn khuyên nàng: "A Nhàn, con gái muốn ôn nhu nhàn tĩnh, không nên tranh giành với đàn ông, rất thiệt thòi."
"Lại nói nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, tài sản trưởng bối trong nhà cho ngươi đã đủ ngươi cả một đời cơm áo không lo, ngươi cần gì phải để cho mình mệt mỏi như vậy đâu?"
"Nữ tử nha, mặc quần áo đẹp, đeo châu báu lấp lánh, ăn mặc thật xinh đẹp không phải tốt sao?"
"Nếu là ngươi thích, có thể cùng bạn bè của ngươi thường xuyên dạo phố mua đồ, con gái Hà gia cũng không cần vì kiếm tiền mà phát sầu, cũng không cần chịu đựng nỗi khổ kiếm tiền."
"Ngươi cứ an lòng sống yên vui sung sướng ở nhà là tốt rồi."
Dường như là để đền bù cho nàng, về sau Hà lão thái thái còn cho người đưa tới một bộ trang sức Hải Lam bảo (Aquamarine), màu xanh thẳm giống như biển cả lấp lánh dưới ánh mặt trời, lửa màu rực rỡ, thiết công cơ hồ hoàn mỹ, mà lại mỗi một viên đều rất lớn, việc khảm nạm phối đá làm cho hiệu quả tổng thể rất xa hoa, thích hợp để nàng đeo khi muốn xuất hiện lộng lẫy, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Vậy đại khái chính là trấn an nàng, chính như những lời cha nàng Hà Khoan Phúc vừa nói với nàng, cứ xinh đẹp mặc đồ đẹp đeo trang sức châu báu, chuyện mở công ty các loại thì cũng đừng nghĩ đến.
Làm một con chim hoàng yến xa hoa không tốt sao?
Nàng liền đeo thử cũng không thèm, trực tiếp bỏ hộp vào trong tủ bảo hiểm.
Bây giờ trong tủ bảo hiểm đã chứa rất nhiều trang sức châu báu Hà gia cho từ khi trở về đến nay, nhưng cái này đều không phải do chính nàng kiếm được.
Giữa két sắt đặt chiếc còi ốc biển mà Tưởng Hi Thận tặng nàng, nàng lấy ra ngắm nghía một hồi, thở dài một hơi.
Ai cũng không thể giúp nàng, vận mệnh của mình phải tự mình giành lấy.
Có người ưa thích làm chim hoàng yến xa hoa, tỉ như Hà Oánh Hạ cùng Tam tỷ Hà Oánh Thu, các nàng từ nhỏ đã quen với cuộc sống như vậy, tương lai cũng là muốn gả vào hào môn tiếp tục sống cuộc sống này.
Có thể là đối với Tô Văn Nhàn mà nói, tiền nếu không phải là mình kiếm ra, luôn cảm thấy không nỡ tiêu.
Ngửa tay xin tiền cuối cùng không phải là kế lâu dài.
Ngày thứ hai đi học, Đường Trân Ny biết chuyện này từ chỗ Tô Văn Nhàn liền rất tức giận mà nói: "Nữ tử thì thế nào? Nữ tử không thể làm chút kinh doanh sao? Lại không cần chúng ta làm việc gì tốn thể lực, chúng ta mở công ty tự nhiên muốn thuê người làm việc rồi, nếu không hai đứa con gái chúng ta làm sao có thể chuyển nổi đồ nặng như vậy?"
Nàng bênh vực Tô Văn Nhàn, "Nếu như không phải hợp tác mở công ty cùng ngươi, vậy ta cũng đừng làm!"
Thấy Tô Văn Nhàn tinh thần sa sút, lại khuyên nàng: "Cùng lắm thì ta đứng ra làm việc ở phía trước, ngươi ở phía sau giúp ta, đến lúc đó chúng ta vẫn chia theo như đã nói trước đó là được!"
Tô Văn Nhàn thực sự cảm động vì Đường Trân Ny, nhưng hùn vốn làm ăn kiêng kỵ nhất là mơ hồ không rõ ràng, nếu muốn làm thì đương nhiên vẫn là ký hợp đồng tốt nhất.
"Cám ơn ngươi Trân Ny."
Đường Trân Ny nói: "Chúng ta là chị em tốt mà."
Tô Văn Nhàn nói: "Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp, ta muốn đường đường chính chính đứng ra mở công ty, ngươi đợi ta mấy ngày."
Kết quả không đợi nàng chính thức nghĩ ra biện pháp, Đại thiếu gia Lục gia Lục Phái Lâm đã đích thân tới cửa Hà gia cầu hôn.
Hà lão thái gia nói: "Dựa theo thứ tự trưởng ấu, cũng nên là Hà Oánh Thu nhà bác cả của ngươi."
Lục Phái Lâm nói: "A công, ngài biết ý đồ hôm nay của ta, Tam muội xinh đẹp dịu dàng, mẹ ta cũng khen nàng hiếu thuận hiền lành, nhưng chuyện tình cảm này huyền diệu nhất, tất cả mọi người cảm thấy tốt, nhưng ta hết lần này tới lần khác không hợp ý."
"Ta vừa ý A Nhàn nhà Nhị thúc." Hắn trực tiếp nói ra.
Lão thái gia nói: "Thế nhưng hôn sự của A Nhàn, ta đã đáp ứng để nàng tự mình làm chủ."
Lục Phái Lâm nói: "Từ xưa đến nay chuyện hôn nhân luôn luôn là 'cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn', cho một nữ tử 17 tuổi quá phận tự do không nhất định là chuyện tốt, có lẽ sẽ còn hại nàng, dù sao với tuổi của nàng dễ dàng nhìn người không rõ, vạn nhất bị tên lường gạt nào đó bày mưu lừa gạt sẽ không tốt."
"Các vị có thể khuyên nhủ A Nhàn thêm."
"Hơn nữa vì biểu đạt thành ý của ta, ta nguyện ý đưa ra Mào Gà Sơn để hai nhà cùng một chỗ hợp tác khai phá, làm một trong những sính lễ cầu hôn A Nhàn."
Vừa nghe đến Mào Gà Sơn, bác cả Hà Khoan Thọ đã có chút động lòng.
Hắn sớm đã biết chính phủ Tây Dương mấy năm gần đây chuẩn bị lấp biển tạo đất quy mô lớn, nhưng lấp biển cũng không phải dùng không khí để lấp, núi đá trên Mào Gà Sơn vừa vặn dùng để lấp biển tạo đất.
Một dự án lấp biển tạo đất cần hai mươi triệu, cuối cùng thu về không chỉ có thể cầm được tiền, mà đất lấp biển tạo ra, trừ một khu bến tàu muốn giao cho chính phủ Tây Dương ra, phần lớn đất đai còn lại đều có thể thuộc về người trúng thầu.
Mà lại vị trí của Mào Gà Sơn rất ưu việt, sau khi san phẳng có thể dùng để phát triển, nối liền thành một mảnh với bến cảng gần đó, tài phú tương lai quả thực không thể đo lường.
Nếu là thật sự có thể lấy được một nửa Mào Gà Sơn, Hà gia bất kể là tài phú vẫn là lực ảnh hưởng đều có thể nâng cao một bước!
Hà lão thái gia khẽ vuốt sợi râu, lại nói: "Lấp biển tạo đất cần ứng trước tiền ít nhất hai mươi triệu, sức một nhà bỏ ra nhiều tiền như vậy vẫn là quá sức."
Hắn không giống con trai cả Hà Khoan Thọ lập tức bị lợi ích khổng lồ này làm choáng váng đầu óc, mà là nhìn thấu tình hình của Lục gia.
Nhiều tiền như vậy, Lục gia cũng không cách nào một mình nuốt trọn việc khai phá Mào Gà Sơn.
Ngọn núi này là do ông nội đã qua đời của Lục Phái Lâm mua với giá hơn 2 triệu vào ba mươi năm trước, những năm này Lục gia lại lục tục mua các cao ốc và đất đai khác, bởi vì lúc ấy vị trí khu đất của ngọn núi này không được tính là ưu việt, cho nên vẫn không khai thác. Bây giờ thành thị phát triển lớn mạnh, Mào Gà Sơn vốn ở vị trí rìa bây giờ đã thành một khối bánh thơm ngon.
Lục gia dĩ nhiên muốn độc chiếm, nhưng dự án lấp biển tạo đất của chính phủ Tây Dương cũng yêu cầu người trúng thầu ứng trước tiền công trình, đợi đến khi nghiệm thu hợp cách về sau mới có thể giao vài triệu tiền mặt, phần còn lại cơ bản đều là dùng đất lấp được để đổi thành.
Nói cách khác dự án này tương lai có thể hay không kiếm được tiền còn phải nhìn đất lấp được có thể tăng giá trị hay không, đây là một vụ đầu tư mà cơ hội cùng nguy hiểm đều rất lớn.
Một khi đầu tư hai mươi triệu không thu hồi được vốn, dòng tiền mặt của cả gia tộc liền sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Lục gia muốn tìm Hà gia cùng một chỗ chia sẻ rủi ro, nhưng cùng lúc nếu thành công thì lợi ích cũng là to lớn.
Lục Phái Lâm dùng việc hợp tác khai phá Mào Gà Sơn để cầu hôn A Nhàn, thành ý cũng không phải là không có, nhưng nếu nói thực tình đến đâu thì còn kém một bậc, đương nhiên liên hôn hào môn lúc đầu cũng không quan tâm tình cảm gì, chỉ có lợi ích kết nối mới là dài lâu nhất.
Tối thiểu lần này Lục Phái Lâm cầu hôn Tô Văn Nhàn là đã thể hiện thành ý nhiều hơn so với lúc trước thành thân với đại tiểu thư Hà Oánh Xuân.
Lục Phái Lâm nói: "Ta xác thực vừa ý A Nhàn, đồng thời cũng muốn cùng Hà gia hợp tác."
"Tiềm năng phát triển của Mào Gà Sơn các vị cũng có thể nhìn thấy, vị trí địa lý nối liền bến cảng, nếu là thật sự lấp biển tạo đất, tương lai đất đai mấy con phố đều là của hai nhà chúng ta!"
Nói tới nói lui, hợp tác mới là chủ yếu nhất.
Cầu hôn Tô Văn Nhàn bất quá chỉ là một thứ tặng kèm thôi, nhưng thứ tặng kèm này lại nhất định phải có.
Lục Phái Lâm rời đi.
Hà Khoan Thọ nói với lão thái gia: "Cha, con thấy việc hợp tác này có thể tiến hành, vị trí Mào Gà Sơn nếu khai phá ra, kiếm bộn không lỗ."
Không thấy Hà lão thái gia lên tiếng, hắn còn nói: "Coi như cha đã đồng ý cho A Nhàn có thể không lấy chồng, nhưng nàng dù sao cũng là một nữ tử, chẳng lẽ còn thật sự ở giá cả đời trong nhà sao?"
Hắn kỳ thực đã quyết định hy sinh Tô Văn Nhàn để thúc đẩy chuyện này, thậm chí trong ý thức của hắn, việc liên hôn vì gia tộc này là rất bình thường, mà lại Lục Phái Lâm là một đối tượng liên hôn rất tốt.
Hà Khoan Thọ cũng không tức giận vì con rể cả này bây giờ yêu cầu cưới một đứa cháu gái khác của mình, dù sao con gái mình đã chết, người sống còn phải tiếp tục sinh hoạt.
Đối với hắn mà nói lợi ích mới là lâu dài, mỗi người đều chỉ có hữu dụng cùng vô dụng, bao gồm cả con gái mình.
Mà lại Tô Văn Nhàn coi như gả vào cũng không ảnh hưởng được ba đứa cháu ngoại của hắn, cháu ngoại lớn nhất bây giờ đã 14 tuổi, chỉ nhỏ hơn Tô Văn Nhàn ba tuổi mà thôi, chừng hai năm nữa liền có thể vào gia tộc hỗ trợ, căn bản không sợ Tô Văn Nhàn làm vợ kế sinh con có thể đoạt gia sản của ba đứa cháu ngoại mình.
Lão thái gia nói: "Ngươi để ta suy nghĩ lại một chút."
Có thể nói như vậy, nói rõ Hà lão thái gia cũng đã động lòng.
Cha nàng Hà Khoan Phúc khi biết chuyện này phản ứng đầu tiên là: "Cha, còn A Nhàn..."
Rõ ràng đã đáp ứng A Nhàn không cần liên hôn mà.
Thế nhưng ngay cả hắn nghe được dự án Mào Gà Sơn cũng động lòng không ngừng, bác cả Hà Khoan Thọ nói với hắn: "Việc này liền cần ngươi đi làm công tác tư tưởng cho A Nhàn."
Tô Văn Nhàn khi biết chuyện này thì tức đến bật cười.
Ngăn cản nàng làm ăn, bây giờ còn muốn vi phạm lời hứa đưa nàng gả cho Lục Phái Lâm đổi lấy việc khai phá Mào Gà Sơn?
Nàng chẳng lẽ cứ phải mãi bị đặt lên bàn cân đo đong đếm sao?
Tự do hôn nhân của nàng trước lợi ích thật lớn của Mào Gà Sơn tính là cái gì chứ đâu?
Cho dù là lời hứa thì đã sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận