Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang

Thập Niên 50: Quy Tắc Sinh Tồn Của Giới Hào Môn Hương Giang - Chương 74: 074: Canh hai (2) (length: 8379)

Ở Tinh thành bên này, sau khi cuộc chiến tranh Đông Bắc bên ngoài kết thúc sẽ bắt đầu phát triển nhanh chóng, nhất là ngành dệt, ngành nhựa plastic, đến lúc đó đợi nhập một ít máy dệt thải loại từ nước Mỹ về Tinh thành, sang tay kiếm một khoản, có lẽ kiếm được còn nhiều hơn bây giờ nhỉ?
Tự an ủi như thế, ban đêm lúc tan học Tưởng Hi Thận đúng hẹn tới đón, Phùng Lan cũng bị A Tài giữ chặt lại, nhưng lần này A Tài không chủ động buông hắn ra.
Tô Văn Nhàn nói với Phùng Lan: "A Lan, ta phải đi rồi. Ta đã để lại trong xe cho ngươi và Trần Kiếm Phong mỗi người mười ngàn nguyên tiền mặt, văn tự bán mình của ngươi cũng bị ta đặt trong phong thư, nhớ kỹ lấy đồ đi, xem như là sự cảm tạ của ta đối với ngươi và Trần Kiếm Phong trong khoảng thời gian này."
"Tiểu thư! Không thể đi cùng hắn! Nguy hiểm!"
"Nếu như muốn đi, cũng mang ta theo đi!"
Từ nhỏ đi theo phụ thân trôi nổi giang hồ, chỉ có nửa năm nay đi theo Tô Văn Nhàn là an ổn và vui vẻ nhất, hiện tại vị tiểu thư này muốn làm chuyện điên rồ, trước khi làm chuyện điên rồ lại còn nghĩ đến việc cho hắn tiền cùng văn tự bán mình?
A, tiểu thư tốt như vậy, về tình về lý hắn nhất định phải trông chừng!
Phùng Lan hô lên: "Ta nguyện ý đi theo!"
"Đi theo ta? Nhưng sau này ta không còn là thiên kim Hà gia, chỉ là người bình thường, đi theo ta có lẽ đến tiền lương cũng không trả nổi đâu."
Phùng Lan nói: "Cùng lắm thì ta lại ra đầu đường mãi nghệ là được."
"Ta không cho rằng ngươi kiếm không ra tiền, ngươi là người mà lúc trước ở trong tình huống nghèo khó như vậy tại khu nhà gỗ đều có thể nghĩ cách dùng động cơ đổi lấy tiền, không mang họ Hà, cũng không nhất thiết cứ phải hầu hạ người khác."
Sự tán thành đến từ người khác luôn khiến người ta vui vẻ như vậy, Tô Văn Nhàn bật cười, nói với A Tài: "Thả hắn ra đi, nếu A Lan muốn đi theo ta, vậy thì cùng đi thôi."
Nhìn về phía Tưởng Hi Thận dò hỏi: "Thêm một vé nữa được không?"
"Đương nhiên, ở khoang hạng nhất."
Phòng ở khoang hạng nhất, hoàn toàn có thể ở thêm một người là Phùng Lan.
Thế là người cùng nàng đi Mỹ có thêm một Phùng Lan, Tô Văn Nhàn rất vui mừng, bởi vì đối với tương lai là không biết, có một Phùng Lan võ lực cao một chút càng có thể đảm bảo an toàn.
Xe Rolls-Royce của Tưởng Hi Thận trực tiếp đưa họ đến bến tàu, Tưởng Hi Thận đích thân đưa họ lên phòng ở khoang hạng nhất, còn chào hỏi thuyền trưởng để nhờ quan tâm.
Trước khi đi, hắn lại một lần nữa hỏi nàng: "Từ bỏ mọi thứ ở Tinh thành, nhất định không hối tiếc sao?"
"Nếu như ngươi bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, chỉ cần muốn quay về là được, người nhà họ Hà cũng sẽ không biết."
"Chuyện của Lục Phái Lâm cũng không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Giải quyết như thế nào? Dù Tưởng Hi Thận rất lợi hại, tương lai là nhà giàu nhất, cũng là người nhận được huy hiệu Kim Tử Kinh, nhưng hiện tại Lục Phái Lâm là gia chủ thực chất của Lục gia, so với Tưởng Hi Thận một mình đơn đả độc đấu bên ngoài thì thế lực muốn mạnh hơn.
Tưởng Hi Thận có phương pháp có thể khiến Lục Phái Lâm không cưới nàng, nhưng có lẽ cũng là phương pháp lưỡng bại câu thương, cần gì phải vậy đâu?
"Thôi bỏ đi, không có Lục Phái Lâm thì cũng sẽ có Lý Phái Lâm, Vương Phái Lâm, sớm muộn gì ta vẫn sẽ bị bán với giá tốt."
"Còn không bằng đi Mỹ tự do tự tại một chút."
Tưởng Hi Thận nói: "Bên Mỹ ta đã sắp xếp xong chỗ ở cho ngươi, xuống thuyền sẽ có người đón ngươi."
Hắn móc ra một tờ giấy đưa cho nàng, "Địa chỉ đây."
"Căn nhà này là nơi ta ở lúc du học tại Mỹ, an toàn."
Hắn làm việc luôn luôn vô cùng chu đáo.
Từ lúc xuyên qua đến nay gặp nhiều chuyện xui xẻo và những kẻ muốn làm hại mình, nhưng gặp được Tưởng Hi Thận là may mắn lớn nhất của nàng.
Hắn nói: "Ở bên kia chờ ta, đợi ta giải quyết xong chuyện bên này sẽ sang thăm ngươi."
Tô Văn Nhàn gật gật đầu, cùng Tưởng Hi Thận chia tay.
Đóng cửa lại, Phùng Lan kiểm tra phòng một lượt trước, phát hiện một cái cặp da trong tủ quần áo, mở ra xem đúng là một cặp da đầy tiền mặt ngăn nắp.
"Trời!" Phùng Lan lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trợn mắt há mồm, "Phải có hai trăm ngàn không?"
"Chắc cũng không kém bao nhiêu đâu."
Tưởng Hi Thận có lẽ biết nàng sẽ không nhận tiền của hắn, cho nên cố ý sớm đặt vào trong phòng.
Phùng Lan nói: "Ta mới vừa rồi còn định khuyên ngài, Tưởng thiếu gia trên người còn có hôn ước với Nhị tiểu thư kia mà, đi cùng hắn có khi là đang lừa gạt, không ngờ hắn lại âm thầm cho nhiều tiền như vậy."
Nếu lừa gạt tiểu thư thì cũng sẽ không đưa tiền trước chứ? Nhìn xem cũng không giống tiền giả, Phùng Lan sờ lên tiền, lại cất kỹ cái cặp, quyết định đi ngủ cũng phải ôm cái cặp ngủ!
Tưởng Hi Thận trước khi đi dặn nàng ở bên kia chờ hắn, nhưng đó chỉ là lời hắn nói vậy thôi, nàng cũng không có đáp ứng.
Nàng định tranh thủ thời gian thi lại đại học bên kia trước, sau đó lại chậm rãi hòa nhập vào cuộc sống mới.
Về phần chuyện tình cảm nam nữ gì đó, không thích hợp vào lúc này.
Sau khi nói suy nghĩ của mình với Phùng Lan, Phùng Lan nói: "Tiểu thư, ta phát hiện ra mình đã lo lắng thừa."
Vừa rồi còn lo lắng Tô Văn Nhàn bị lừa, hiện tại nhìn một cặp da tiền, lại có chút đồng tình với Tưởng Hi Thận.
"Đừng gọi ta tiểu thư nữa, gọi ta A Nhàn đi."
Có thể cùng mình đi Mỹ, Tô Văn Nhàn cũng xem Phùng Lan là bạn bè.
Hai người lại rảnh rỗi trò chuyện một lúc, Phùng Lan nói: "Cũng không biết chuyện chúng ta không trở về, Hà gia có phát hiện không?"
Xe của Trần Kiếm Phong đã bị người của Tưởng Hi Thận khống chế rồi, chắc là sẽ không để lộ bí mật, Phùng Lan cũng đã đi theo lên thuyền, "Chờ đến lúc bọn họ phát hiện thì chiếc thuyền này hẳn là đã rời đi rồi."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy trên boong tàu truyền đến một trận ồn ào.
"Người đâu? Giấu người ở đâu rồi?"
"A Thận, cuối cùng là ta đã xem thường ngươi."
"Ta không ngờ A Nhàn lại dám bỏ trốn!"
"May mà ta vẫn luôn để người của câu lạc bộ theo dõi A Nhàn, nếu không nàng đi rồi ta cũng không biết!"
Người nói chuyện là Lục Phái Lâm, hắn đã đuổi tới!
Hóa ra hắn vẫn luôn cử người theo dõi, uổng công nàng còn tưởng rằng mình được tự do.
"A Nhàn, làm sao bây giờ?" Phùng Lan có chút lo lắng ôm chặt cặp da.
Tô Văn Nhàn nói: "Không sao đâu, bị bắt về cũng sẽ không bị đánh, yên tâm đi."
"Nếu thật sự bị bắt về, số tiền kia giúp ta đưa cho Lục Tứ thiếu, xem như ta giúp hắn."
Nàng nói với Phùng Lan: "Ngươi tự do rồi, muốn đi đâu thì đi đi."
Phùng Lan lại lắc đầu, "Tiểu thư, ta chờ ngươi, đến Lục gia rồi cũng cần vệ sĩ."
Trong lúc hai người họ nói chuyện, tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn, trong hành lang có côn đồ của câu lạc bộ bắt đầu gõ cửa tìm người.
Tưởng Hi Thận nói: "Ngươi làm vậy sẽ ảnh hưởng đến các hành khách khác!"
Lục Phái Lâm nói: "A Thận, ta đã thông báo cho Tưởng thúc thúc, sẽ phái người xử lý chuyện này. A Nhàn là người ta đã định, Hà gia và Lục gia đã đang bàn chuyện hôn sự."
"Ngươi có thể giúp nàng đến mức này, khả năng tâm tư ngươi đối với nàng cũng chẳng khác gì ta, nhưng hiện tại nàng là người của ta."
"Nếu như ngươi không muốn để Tưởng gia mất mặt [thì đừng cản ta], còn ta thì không ngại."
"Chỉ có điều nếu chuyện làm lớn ra, mấy tờ bát quái báo nhỏ sẽ viết linh tinh về mối quan hệ giữa A Nhàn và Hà Oánh Hạ, ta thì không vấn đề gì, dù sao thanh danh A Nhàn nát rồi thì càng dễ lấy cớ nhốt nàng trong nhà cả đời."
Giọng điệu của hắn rất tùy tiện, giống như Tô Văn Nhàn là một con thú cưng nhỏ hắn mua về, nhốt vào lồng cả đời, để cung cấp cho hắn thưởng thức, vui đùa.
Có thể bẻ gãy cánh của nàng để trở thành thứ độc chiếm thì lại càng tốt hơn.
Tô Văn Nhàn thở dài một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng được đưa tới trước mặt Lục Phái Lâm, hắn vươn tay ra, trong một thoáng Tô Văn Nhàn còn tưởng hắn định đánh mình, vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng không có, tay hắn chỉ sờ lên mặt nàng, nâng cằm nàng lên, "Muốn đi Mỹ chơi à? Nóng lòng muốn cùng ta hưởng tuần trăng mật đến vậy sao?"
"Đợi ta thêm mấy ngày, ta sẽ đưa ngươi cùng đi."
Ngón tay lạnh buốt, giống như đang sờ một con mèo, hắn sờ lên cằm nàng, "Tốt, cùng ta trở về."
Tô Văn Nhàn rất bình tĩnh đi theo sau lưng hắn, cũng không phản kháng, rất thuận theo.
Lúc đi ngang qua Tưởng Hi Thận, nàng nhìn thoáng qua, khe khẽ lắc đầu.
"Cảm ơn ngươi đã giúp ta, nhưng chuyện của ta phải để tự ta giải quyết."
Lục Phái Lâm bật cười một tiếng, hiển nhiên cho rằng lời này của nàng là không biết tự lượng sức mình. Giải quyết? Lấy cái gì mà giải quyết?
Lên một chiếc xe, Tô Văn Nhàn vẫn luôn im lặng, mãi đến lúc xuống xe Lục Phái Lâm mới lại nói: "Ở yên trong nhà đi, đừng đi học nữa."
Cứ như vậy, nàng bị nhốt ở trong phòng.
—— —— —— —— Ngày mai gặp ha.
Người mua: @u_253817, 10/12/2 024 01:44..
Bạn cần đăng nhập để bình luận