Tẩu Tử Chúc Phúc! Ta Giận Mở 90 Triệu Ức Điểm Kỹ Năng

Chương 49: Phù văn chi mê! Lão sư có lỗi với, ta lâm thời xin phép nghỉ, phải đi giây một cái 90 cấp phó bản

Chương 49: Mê cung phù văn! Lão sư xin lỗi, ta tạm thời xin nghỉ, phải đi đánh ngay một cái phó bản cấp 90 "Trần Đông, về chịu phạt 3000 vòng! Ngày mai nộp bài cho ta!" Trần Đông nhếch miệng. "Dạ! Lão sư!" Lão sư Phong Thanh Dương ổn định trật tự lớp học sau giờ học, tiếp tục nói. "Các ngươi 27 học sinh ở đây, sau này sẽ là những chiến sĩ ở tiền tuyến biên giới, hôm nay học ở đây, ngày mai sẽ c·h·ết ở biên giới." "Những gì ta có thể dạy các ngươi là làm sao để các ngươi cố gắng s·ố·n·g sót, các ngươi chính là nền tảng phục hưng của tộc trong tương lai." Sau đó. Phong Thanh Dương nắm tay phải giơ lên. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một đoàn gió màu trắng. "Sau đây mời mọi người xem kỹ, học cho tốt." "Tinh thần lực là yếu tố cơ bản quyết định độ mạnh yếu của kỹ năng; Môi giới mới là thứ quyết định hình thái kỹ năng; Tiết học hôm nay của ta chủ yếu là phổ cập cho các ngươi, môi giới là gì, làm sao chế tạo môi giới của chính mình..." "Môi giới kỳ thật chính là các nano phù văn, kỹ năng càng mạnh, số lượng phù văn càng nhiều; Kỹ năng đơn giản nhất mà chúng ta biết, phù văn cũng cần 345 triệu 100 nghìn." "Nếu các ngươi không hiểu rõ lắm nano phù văn là gì, vậy thì trận pháp chính là một ví dụ tốt nhất, vô số nano phù văn được khắc trên giấy, chỉ cần sắp xếp theo trình tự chính xác, chúng cũng có thể kích hoạt hiệu ứng của trận pháp." "...." Nghe giảng bài của lão sư Phong Thanh Dương. Trương Long cảm thấy như mình đang học ở trường cấp ba trên trời, nhận được một sự nâng cao cấp bậc mới. Hắn đã hiểu vì sao lại nói Trận pháp sư đều là nghề nghiệp đời đầu. Bởi vì Trận pháp sư là người hiểu rõ điêu khắc phù văn nhất, vận dụng thỏa đáng, thậm chí có thể tạo ra rất nhiều kỹ năng đặc biệt. Đơn giản là k·h·ủ·n·g b·ố! "Thưa thầy Phong Thanh Dương, vậy làm thế nào để chế tạo nano phù văn?" Trương Long hỏi. "Câu hỏi hay!" Phong Thanh Dương lấy ra một cây đạo cụ Thần cấp dùng một lần, "đây là bút khắc thần, mỗi một chiếc bút khắc thần có thể viết ra 300 triệu phù văn, sau này ta sẽ phát cho mỗi người một chiếc." "Nhưng sau này nếu cần, thì chỉ có thể tự mình đến Thần Hổ Sơn mà kiếm." Thì ra là thế. Cái bút khắc thần này hóa ra chỉ là đạo cụ dùng một lần. Lúc đầu Trương Long còn định dùng bút khắc thần để tự mình làm ra một số kỹ năng chuyên biệt, xem ra bây giờ còn phải có đủ bút khắc thần mới được. Lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe giảng bài. Cộc cộc cộc! ———— Lúc này, cửa lớn phòng học bị gõ đột ngột. "Này! Lão Phong kia, sao cái trò của ngươi lúc nào cũng dạy quá giờ vậy, một chút khái niệm thời gian cũng không có?" Cánh cửa bị một cước đá tung ra, tất cả mọi người trong phòng giật mình. Phong Thanh Dương nheo mắt nhìn vào, lập tức dịu giọng nói, "không phải là hội trưởng tự chứng chỗ đó sao? Hôm nay ngọn gió nào đưa ngài đến đây?" Hội trưởng tự chứng chỗ??? Bạch Tiến Bạch Lão?? Không ít học sinh tại chỗ nghe danh tiếng của Bạch Tiến Bạch Lão đều hoảng sợ. "Thật là Bạch Tiến Bạch Lão sao?? Chính là siêu cấp cường giả đó?" "Thật là hắn sao? Sao hắn đột nhiên lại tới đây?" "Ai biết được? Đây chính là cường giả siêu cấp cấp 100 hàng thật giá thật." "..." Mọi người không khỏi thì thầm lên. Bạch Lão nói thẳng: "Ta còn có nhiệm vụ trong người, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi." Nhiệm vụ? Phong Thanh Dương nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Bạch Lão ~! Ngươi đến không đúng lúc rồi, lát nữa ta còn có một tiết nữa, e là không đi được rồi!...." Bạch Lão vung tay, không kiên nhẫn nói: "Xí! Ngươi cứ lên lớp của ngươi đi, ta có tìm ngươi đâu!" Không tìm ta?? Vậy ngươi tìm ai? Mặt Phong Thanh Dương xanh mét, cảm thấy mình bị sỉ n·h·ụ·c một phen. Hắn nhìn Bạch Lão, người này là cường giả cấp trăm, đến đòi người ở Trấn Phong Lâu, chắc chắn không thể tìm học sinh của ta được. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Phong Thanh Dương, một giây sau Bạch Tiến đã lên tiếng. "Trương Long, ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Mau theo ta đi, sắp lỡ thời gian mở phó bản Ác Ma Chi Nguyên rồi!" Trương Long nhìn đồng hồ. Ôi! Ta chết rồi! Vừa nghe giảng bài của thầy Phong Thanh Dương, lại quên mất thời gian. Hắn vội vàng đứng lên, "xin lỗi! Bạch Lão, vừa nãy nghe giảng bài nên quên mất thời gian." Bạch Lão cũng không để bụng, "sau này loại bài giảng này ngươi khỏi cần học, ta bảo Phong lão đầu sắp xếp cho ngươi giảng riêng là được." Bỗng nhiên. Toàn bộ học sinh trong lớp đều ngơ ngác, nhìn Phong Thanh Dương trên bục giảng, lại nhìn Trương Long đang ngơ ngác. Ngọa Tào!!!! Học riêng ư?? Bá đạo vậy sao?? Có bối cảnh gì vậy.... Toàn bộ học sinh không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Phong Thanh Dương bên cạnh cả người không tốt. Mình tốt xấu cũng được xem như huấn luyện viên Đoàn Thiếu Niên Thiên Giang, hơn nữa ở khu Thiên Giang này thế nào cũng là người có mặt mũi, sao lại bị nói không đáng một đồng thế này? "Này, các ngươi vừa rồi nghe rõ chưa?? Lão sư Phong Thanh Dương muốn giảng bài riêng cho Trương Long." "Cái gì? Còn gọi là Trương Long à? Phải gọi là Long ca!!" "Không phải, các ngươi vừa nãy có nghe rõ Trương Long muốn đi đâu không?? Ác Ma Chi Nguyên??? Hắn muốn đi Ác Ma Chi Nguyên cùng cường giả cấp trăm?" "Nơi đó nghe nói chỉ cách Ác Ma có một bước chân! Sơ sẩy một chút là sẽ bị Ác Ma xé xác." "Ta nghe ba ta nói về nơi đó rồi, hình như chỗ đó còn được gọi là mồ chôn của thiên tài." "Tuy có chút chấn kinh, nhưng ta vẫn muốn nói...Trương Long giờ cấp mấy, mà lại có thể đi Ác Ma Chi Nguyên cùng Bạch Lão....Là thầy Phong Thanh Dương không xứng sao??" "...." Có lẽ lời thầy Phong Thanh Dương vừa nói không sai. Ở đây các ngươi căn bản không phải là thiên tài...Chỉ có Trương Long mới là!!! Ngay cả Phong Thanh Dương cũng nhiều nhất chỉ là vật nền của Trương Long, quá ghê gớm. "Xin lỗi, thầy Phong Thanh Dương, em đi hoàn thành một nhiệm vụ, sẽ nhanh chóng quay về!" Trương Long thật sự rất áy náy, chầm chậm cúi chào rồi theo Bạch Lão rời khỏi Trấn Phong Lâu. Phong Thanh Dương ho khan hai tiếng, "khụ khụ~ các bạn tiếp tục lên lớp, vừa nói đến đâu rồi nhỉ?" Các học sinh phía dưới đều trầm tư. Hơn nửa ngày sau, Trần Đông mới mở miệng nói: "Thưa thầy, vừa rồi thầy giảng đến đoạn: Hiện tại thầy bận nhiều việc, không có thời gian cùng Bạch Lão đi hoàn thành nhiệm vụ." Câu nói vừa dứt. Bầu không khí lớp học trong nháy mắt như bùng nổ. Phong Thanh Dương tức đến mặt đỏ bừng. "Trần~Đông!! Ngươi nếu không biết nói chuyện, thì đừng có nói." "Cút ra ngoài cho ta!" Tây Nhai. Trước khi đến phó bản cấp 90 Ác Ma Chi Nguyên. Bạch Lão dẫn Trương Long đến một tầng hầm. Tại đây, Trương Long nhìn thấy bốn người khác đều khoảng ngoài 30 tuổi, bọn họ đều là cường giả siêu cấp cấp 100 trở lên. "Bạch Lão, đây là thằng nhóc mà ông nói sao?" Một nữ kỵ sĩ Thánh Thuật đi đến, nựng khuôn mặt Trương Long, vừa đi vừa lại nhìn. "Lưu Viện Viện, ngươi cũng nên chú ý hình tượng chút đi! Ngươi đừng gặp ai cũng sấn sổ vào..." Bạch Lão nhìn Lưu Viện Viện, nghiêm giọng nói. "Xì ~ "Ta chỉ sấn sổ vào trai đẹp thôi! Nhưng mà..." Lưu Viện Viện nhìn Trương Long, trên mặt lộ ra một tia cười không tốt. "Trai đẹp còn nhỏ như vậy! Vậy thì phải trân trọng mà đối đãi một phen." "Được rồi, đừng trêu nó nữa! Nói chuyện chính đi...." Bạch Lão lấy giấy thông hành Ác Ma ra, "đây là năm tấm giấy thông hành cuối cùng, quy trình phía trước không đổi, mọi người chú ý phối hợp, khi 【Tuyệt Vọng Mộng Yểm】 vào giai đoạn ba thì tất cả lui lại, sau đó Trương Long vận chuyển!" Thông tin liên quan đến Trương Long. Bạch Tiến sớm đã gửi cho bọn họ xem rồi. Sắp xếp kế hoạch công lược như vậy, đương nhiên là không có vấn đề gì. "Nhóc con, đừng thấy Ác Ma đã sợ nha, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi!" Lưu Viện Viện ném một ánh mắt quyến rũ về phía Trương Long, làm Trương Long trực rùng mình. Bây giờ người có tuổi đều là thế này sao? Mình vẫn còn quá ngây thơ. "Bạch Lão! Đến giờ rồi, chúng ta đi!" Chiến sĩ trọng giáp 【 Diệu Quang Chấp Hành Giả】 — Hứa Hẹn lên tiếng. "Được, mọi người chuẩn bị truyền tống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận