Tẩu Tử Chúc Phúc! Ta Giận Mở 90 Triệu Ức Điểm Kỹ Năng
Chương 146: Ái nam ái nữ Tư Không Truyền Thức; Hoan nghênh quang lâm, thần tàng kho!
Chương 146: Ái nam ái nữ Tư Không Truyền Thức; Hoan nghênh quang lâm, thần tàng kho!
"Ngươi có phát hiện gì sao?" Theo hiệu trưởng Cố vừa hỏi câu này, Trương Long liền kể lại hết cho ông nghe chuyện mình gặp phải một lần chấn động ở biên phòng tuyến hai ngày trước, cùng với pháp trận ở đặc khu Hải Luân. Phản ứng của hiệu trưởng Cố gần như giống hệt Trương Long.
Tê!
Đúng là cái tế bào não đáng chết. Hiệu trưởng Cố không nhịn được châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng trên ngọn cây.
"Xem ra, pháp sư linh hồn thật không đơn giản..."
"Pháp trận ở đặc khu Hải Luân lần này, có lẽ đúng như ngươi nói là nó cố ý để lại, nó muốn dụ chúng ta đi, để kế hoạch của nó từng bước một hoàn thành..."
Hiệu trưởng Cố rít một hơi thuốc, rồi dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn.
"Thôi, dù thế nào, chuyện về linh hồn chi vương ta vẫn phải chú ý một chút. Ta sẽ bảo Thạch Trường An bọn hắn xác nhận lại."
"Nhưng mà... Trương Long, nếu pháp sư linh hồn thật sự muốn phục sinh linh hồn chi vương, thì thật ra hắn không cần thiết phải dẫn chúng ta đến như vậy..."
Điểm này xác thực không sai. Nhưng bây giờ pháp sư linh hồn hết lần này tới lần khác lại làm như vậy... Vậy rốt cuộc hắn muốn dùng mấy triệu ác ma linh hồn đã thu thập trước đó để phục sinh linh hồn chi vương sao? Hay là vì cái gì khác? Hay là hắn chỉ muốn để hiệu trưởng Cố cùng đám người già kia đi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của hắn? Nếu đúng như vậy, thì thật là quá phách lối.
Chi chi!
Lúc này, hiệu trưởng Cố bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài giây, sau đó hiệu trưởng Cố liền cúp máy. Câu duy nhất mà Trương Long nghe được hiệu trưởng Cố nói là "Ta đồng ý cách làm của ngươi!"
Tỉnh táo lại. Hiệu trưởng Cố uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Trương Long, về phía ông Bạch, nếu có thể thì ngươi và Thạch Trường An đừng làm khó ông ấy. Dù sao Lý Minh cũng là đồng đội cũ của ông ấy. Mặt khác, về chuyện linh hồn chi vương, ta vừa nghe đội trưởng Thạch nói là hiện tại hắn đang xác nhận, cho nên ngươi cũng không cần phải để ý quá nhiều!"
"Ngươi yên tâm đi, tuy pháp sư linh hồn có nói mấy lời không tốt về ngươi trong phó bản thi đại học, nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh."
Trương Long gật đầu. Hắn không lo lắng pháp sư linh hồn uy hiếp được mình... Dù sao hắn cũng có nhiều thủ đoạn, dưới tình huống bình thường thật không dễ chết. Hắn chỉ lo pháp sư linh hồn với trí thông minh của mình, đang mưu đồ một ván cờ lớn hơn. Nếu đợi hắn đi xong nước cờ thì cơ bản xong đời.
"Đúng rồi Trương Long, việc học tập thần khắc bút ở thiếu niên đoàn thế nào rồi?"
Trương Long: Ách.... Mặt hắn bỗng cứng đờ.
"Miễn cưỡng miễn cưỡng, đã tốt nghiệp rồi."
Hả?
"Nhanh vậy sao!"
"Thầy Phong Thanh Dương nói ta có thể tương đối ưu tú, nên tốt nghiệp sớm..." Trương Long nghĩ, tình huống của mình hẳn là cũng được xem là tốt nghiệp sớm nhỉ. Dù sao sách tốt nghiệp cũng cầm rồi. Dù rằng là bị đá ra...
"Vậy thì tốt, chờ ta giải quyết xong chuyện phó bản bên này, sau khi tựu trường ta sẽ đưa thông tin đạo cụ cho ngươi..."
"Vậy làm phiền hiệu trưởng Cố." Trương Long cúi đầu nói cảm ơn đơn giản.
Một lát sau, hắn lại ân cần tiến lên, tay phải làm một thủ thế hơi khó khăn.
"Hiệu trưởng Cố, cái này... gần đây... trang bị của ta... nó cần chút tài liệu để tiến cấp..."
Hiệu trưởng Cố sững sờ, liếc mắt liền thấy rõ tâm tư của Trương Long.
"Ngươi nhóc con này... Ta biết ngay mà!"
"Chuyện pháp sư linh hồn thì không gọi điện thoại nói, lại tìm ta tới tận mặt, khẳng định là có mưu đồ khác!"
Trương Long cười, không nói gì thêm. Hiệu trưởng Cố cũng im lặng.
"Hết cách với ngươi! Thôi được... Đằng nào thì đồ này sớm muộn cũng phải đưa cho ngươi."
Nói xong, hiệu trưởng Cố từ dưới ngăn kéo lấy ra một chiếc huy chương lớn bằng bàn tay đưa cho Trương Long.
"Đây là vòng tay ban chiến thần, ta đã thiết lập quyền hạn cho ngươi rồi, ngươi có thể vào khu vực nào đều có thể thông qua quẹt huy chương, trong huy chương có bản đồ, ngươi cứ đi thẳng tới kho tài liệu là được..."
"Cảm ơn hiệu trưởng Cố..." Nói xong. Trương Long liền rời khỏi đại sảnh nghiên cứu học thuật. Một mình đi trên đường Học Phủ của học viện chiến tranh. Nhưng có một điều Trương Long muốn nói là trường học này thật sự quá lớn, cho dù trong huy chương có bản đồ trường học, cũng đi rất lâu mới vừa đi được từ đường Học Phủ. Nhưng mãi vẫn không thấy kho tài liệu ở đâu. Thế là. Trương Long dứt khoát ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường, trước tiên phải nghiên cứu cho kỹ tấm bản đồ.
"Niên đệ, ngươi định đi đâu vậy? Có cần ta dẫn đi không?" Lúc này, một cô gái đeo kính gọng tròn to, mặc váy liền áo màu tím nhạt đi tới, cười ngọt ngào nói:
"Học tỷ, em muốn đi kho tài liệu."
Kho tài liệu sao? Học tỷ đặt ngón tay lên môi, đôi mắt động lòng người nhìn xung quanh, dường như đang lục lọi trong đầu vị trí kho tài liệu.
"Có rồi! Đi niên đệ, ta dẫn em đi..."
"Vâng, vậy làm phiền học tỷ."
Trương Long đi theo cô gái này vào một ngõ rẽ nhỏ... Trong đại học có rất nhiều loại đường nhỏ thế này, tất nhiên chỉ có sinh viên trong trường mới biết, người mới tới lần đầu đi những con đường này rất dễ lạc phương hướng.
"Niên đệ, em cũng là học sinh ban chiến thần sao?"
"Học tỷ, chị cũng vậy sao?" Trương Long ngạc nhiên.
"Không không không! Ý ta là, em là học sinh ban chiến thần sao? Ta làm gì có tư cách vào ban chiến thần! Với lại ban chiến thần không phải hôm nay mới mở sao?"
Học tỷ chắp hai tay sau lưng, nhún nhảy một cái, trông thật đáng yêu.
"Học tỷ, em vẫn phải mấy ngày nữa mới làm thủ tục nhập học..."
"Vậy sao em đã đến trường sớm như vậy???"
"Không phải em cần chút tài liệu, nên xin phép hiệu trưởng Cố trước sao..."
Thì ra là vậy. Học tỷ quay người, váy tung bay, rồi xoay lại, híp mắt cười nói:
"Chào em, ta tên Tư Không Truyền Thức!"
Chào em, ta tên Tư Không Truyền Thức! Trương Long:?!! Cô học tỷ này quá là... Có cảm giác giống nữ chính anime ấy. Nhưng mà...
"Học tỷ, sao tên của chị nghe hơi giống tên con trai vậy!" Trương Long gãi đầu, cảm giác hơi bị rối loạn.
"Cái đó không phải trọng điểm, niên đệ, tên em là gì?"
"Trương Long!"
A ~
Thì ra em chính là Trương Long... Cái gì!!
"Em tên Trương Long?"
Tư Không Truyền Thức quay đầu lại, hai gò bồng đảo lọt vào lồng ngực Trương Long, hai tay siết chặt cánh tay to lớn của cậu. Ánh mắt ngưỡng mộ của nàng như sắp biến thành nước miếng chảy ra.
"Long Thần ơi!! Em chính là Long Thần... Trời ơi! Năm nay thi đại học em đỉnh quá, chân giẫm mạnh đối diện liền toàn diệt."
Sao mà oai phong... sao mà bá khí....
"Ách... Học tỷ, chị nhẹ chút!" Học tỷ áp sát quá khiến hình tượng nhà trường không hay lắm.
"À, là ta thất lễ..." Học tỷ đứng thẳng người, chỉnh lại chút trang phục. "Đi thôi, đến nơi rồi."
Đi thêm chừng hai phút. Bọn họ đến sau mấy cây đại thụ rậm rạp.
"Đến rồi!"
Trương Long nhìn quanh... Xung quanh ngoài cỏ dại thì còn một vài bụi cây... Hoàn toàn không thấy chút dấu vết gì của kho tài liệu.
"Ở đâu vậy? Học tỷ!" Trương Long quay đầu nhìn về phía Tư Không Truyền Thức.... Kết quả nhìn thấy một chuyện không tưởng tượng được. Tư Không Truyền Thức tuy mặc váy, nhưng lại hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một người đàn ông. Giờ phút này. Trương Long trực tiếp tam quan vỡ vụn!!!
"Long Thần, kho tài liệu không phải ở đây sao?"
Tư Không Truyền Thức dang rộng hai tay, nghiêng người bĩu môi hướng Trương Long áp tới. Đến đi Long Thần, cho anh một phát! Cái cảm giác đáng chết đầy mỡ này!!
Khiếp sợ quá Trương Long vội dùng "Thất Tinh Nghịch Chuyển Khiêu" rời khỏi chỗ đó... Ngọa tào! Suýt nữa thì xong...
"Cái tên Tư Không Truyền Thức đó lại là nam!! Sao hắn có thể có cái sở thích này chứ!" Trương Long vỗ ngực, thật sự là hít mấy hơi mới bình tĩnh lại được.
Còn Tư Không Truyền Thức lúc nãy chui trong đám cây, giờ bò dậy từ dưới đất. Lúc này, hắn đã biến thành một dáng vẻ đàn ông mặc áo khoác jacket đen, đẹp trai ngời ngời.
"Mẹ, thật vất vả mới gặp được Long Thần, không kiềm chế được kỹ năng biến hóa..... Không thì hôm nay sao có thể copy kỹ năng của hắn..." Tư Không Truyền Thức nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng, lòng rất thất vọng.
"Thôi, đợi lần sau có cơ hội lại copy kỹ năng của hắn vậy!" Lúc này, điện thoại trong túi Tư Không Truyền Thức bỗng reo lên. Kết nối điện thoại.
"Alo, hiệu trưởng Cố! Tôi đến trường rồi."
"Ngươi đến muộn quá đấy..."
"Xin lỗi, hiệu trưởng Cố, tôi vừa giúp một cụ già qua đường nên bị trễ chút thời gian." Tư Không Truyền Thức hạ giọng xuống.
"Đừng nói nhảm, mau tới đây! Bẫy rập bố trí ở quán trọ đêm trước, có người đã mắc câu, chúng ta cần tới đó ngay lập tức... Nếu không có gì bất ngờ thì lần này có thể bắt được hai tên phản đồ."
"Vâng! Tôi tới ngay." Cúp điện thoại. Tư Không Truyền Thức liền nhanh chóng đến gần đại sảnh nghiên cứu học thuật...
Kho tài liệu. Trương Long tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tìm được ở một góc xó xỉnh.
"Hắn ta đúng là khó tìm thật mà!" Bước lên phía trước. Trương Long quẹt huy chương chiến thần ban ở cửa. Một giây sau.
Trước mặt cái kho tài liệu này có thể mở ra một vết rách lớn như vậy. "Hoan nghênh đến, kho thần tàng!"
"Ngươi có phát hiện gì sao?" Theo hiệu trưởng Cố vừa hỏi câu này, Trương Long liền kể lại hết cho ông nghe chuyện mình gặp phải một lần chấn động ở biên phòng tuyến hai ngày trước, cùng với pháp trận ở đặc khu Hải Luân. Phản ứng của hiệu trưởng Cố gần như giống hệt Trương Long.
Tê!
Đúng là cái tế bào não đáng chết. Hiệu trưởng Cố không nhịn được châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng trên ngọn cây.
"Xem ra, pháp sư linh hồn thật không đơn giản..."
"Pháp trận ở đặc khu Hải Luân lần này, có lẽ đúng như ngươi nói là nó cố ý để lại, nó muốn dụ chúng ta đi, để kế hoạch của nó từng bước một hoàn thành..."
Hiệu trưởng Cố rít một hơi thuốc, rồi dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn.
"Thôi, dù thế nào, chuyện về linh hồn chi vương ta vẫn phải chú ý một chút. Ta sẽ bảo Thạch Trường An bọn hắn xác nhận lại."
"Nhưng mà... Trương Long, nếu pháp sư linh hồn thật sự muốn phục sinh linh hồn chi vương, thì thật ra hắn không cần thiết phải dẫn chúng ta đến như vậy..."
Điểm này xác thực không sai. Nhưng bây giờ pháp sư linh hồn hết lần này tới lần khác lại làm như vậy... Vậy rốt cuộc hắn muốn dùng mấy triệu ác ma linh hồn đã thu thập trước đó để phục sinh linh hồn chi vương sao? Hay là vì cái gì khác? Hay là hắn chỉ muốn để hiệu trưởng Cố cùng đám người già kia đi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của hắn? Nếu đúng như vậy, thì thật là quá phách lối.
Chi chi!
Lúc này, hiệu trưởng Cố bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài giây, sau đó hiệu trưởng Cố liền cúp máy. Câu duy nhất mà Trương Long nghe được hiệu trưởng Cố nói là "Ta đồng ý cách làm của ngươi!"
Tỉnh táo lại. Hiệu trưởng Cố uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Trương Long, về phía ông Bạch, nếu có thể thì ngươi và Thạch Trường An đừng làm khó ông ấy. Dù sao Lý Minh cũng là đồng đội cũ của ông ấy. Mặt khác, về chuyện linh hồn chi vương, ta vừa nghe đội trưởng Thạch nói là hiện tại hắn đang xác nhận, cho nên ngươi cũng không cần phải để ý quá nhiều!"
"Ngươi yên tâm đi, tuy pháp sư linh hồn có nói mấy lời không tốt về ngươi trong phó bản thi đại học, nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh."
Trương Long gật đầu. Hắn không lo lắng pháp sư linh hồn uy hiếp được mình... Dù sao hắn cũng có nhiều thủ đoạn, dưới tình huống bình thường thật không dễ chết. Hắn chỉ lo pháp sư linh hồn với trí thông minh của mình, đang mưu đồ một ván cờ lớn hơn. Nếu đợi hắn đi xong nước cờ thì cơ bản xong đời.
"Đúng rồi Trương Long, việc học tập thần khắc bút ở thiếu niên đoàn thế nào rồi?"
Trương Long: Ách.... Mặt hắn bỗng cứng đờ.
"Miễn cưỡng miễn cưỡng, đã tốt nghiệp rồi."
Hả?
"Nhanh vậy sao!"
"Thầy Phong Thanh Dương nói ta có thể tương đối ưu tú, nên tốt nghiệp sớm..." Trương Long nghĩ, tình huống của mình hẳn là cũng được xem là tốt nghiệp sớm nhỉ. Dù sao sách tốt nghiệp cũng cầm rồi. Dù rằng là bị đá ra...
"Vậy thì tốt, chờ ta giải quyết xong chuyện phó bản bên này, sau khi tựu trường ta sẽ đưa thông tin đạo cụ cho ngươi..."
"Vậy làm phiền hiệu trưởng Cố." Trương Long cúi đầu nói cảm ơn đơn giản.
Một lát sau, hắn lại ân cần tiến lên, tay phải làm một thủ thế hơi khó khăn.
"Hiệu trưởng Cố, cái này... gần đây... trang bị của ta... nó cần chút tài liệu để tiến cấp..."
Hiệu trưởng Cố sững sờ, liếc mắt liền thấy rõ tâm tư của Trương Long.
"Ngươi nhóc con này... Ta biết ngay mà!"
"Chuyện pháp sư linh hồn thì không gọi điện thoại nói, lại tìm ta tới tận mặt, khẳng định là có mưu đồ khác!"
Trương Long cười, không nói gì thêm. Hiệu trưởng Cố cũng im lặng.
"Hết cách với ngươi! Thôi được... Đằng nào thì đồ này sớm muộn cũng phải đưa cho ngươi."
Nói xong, hiệu trưởng Cố từ dưới ngăn kéo lấy ra một chiếc huy chương lớn bằng bàn tay đưa cho Trương Long.
"Đây là vòng tay ban chiến thần, ta đã thiết lập quyền hạn cho ngươi rồi, ngươi có thể vào khu vực nào đều có thể thông qua quẹt huy chương, trong huy chương có bản đồ, ngươi cứ đi thẳng tới kho tài liệu là được..."
"Cảm ơn hiệu trưởng Cố..." Nói xong. Trương Long liền rời khỏi đại sảnh nghiên cứu học thuật. Một mình đi trên đường Học Phủ của học viện chiến tranh. Nhưng có một điều Trương Long muốn nói là trường học này thật sự quá lớn, cho dù trong huy chương có bản đồ trường học, cũng đi rất lâu mới vừa đi được từ đường Học Phủ. Nhưng mãi vẫn không thấy kho tài liệu ở đâu. Thế là. Trương Long dứt khoát ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường, trước tiên phải nghiên cứu cho kỹ tấm bản đồ.
"Niên đệ, ngươi định đi đâu vậy? Có cần ta dẫn đi không?" Lúc này, một cô gái đeo kính gọng tròn to, mặc váy liền áo màu tím nhạt đi tới, cười ngọt ngào nói:
"Học tỷ, em muốn đi kho tài liệu."
Kho tài liệu sao? Học tỷ đặt ngón tay lên môi, đôi mắt động lòng người nhìn xung quanh, dường như đang lục lọi trong đầu vị trí kho tài liệu.
"Có rồi! Đi niên đệ, ta dẫn em đi..."
"Vâng, vậy làm phiền học tỷ."
Trương Long đi theo cô gái này vào một ngõ rẽ nhỏ... Trong đại học có rất nhiều loại đường nhỏ thế này, tất nhiên chỉ có sinh viên trong trường mới biết, người mới tới lần đầu đi những con đường này rất dễ lạc phương hướng.
"Niên đệ, em cũng là học sinh ban chiến thần sao?"
"Học tỷ, chị cũng vậy sao?" Trương Long ngạc nhiên.
"Không không không! Ý ta là, em là học sinh ban chiến thần sao? Ta làm gì có tư cách vào ban chiến thần! Với lại ban chiến thần không phải hôm nay mới mở sao?"
Học tỷ chắp hai tay sau lưng, nhún nhảy một cái, trông thật đáng yêu.
"Học tỷ, em vẫn phải mấy ngày nữa mới làm thủ tục nhập học..."
"Vậy sao em đã đến trường sớm như vậy???"
"Không phải em cần chút tài liệu, nên xin phép hiệu trưởng Cố trước sao..."
Thì ra là vậy. Học tỷ quay người, váy tung bay, rồi xoay lại, híp mắt cười nói:
"Chào em, ta tên Tư Không Truyền Thức!"
Chào em, ta tên Tư Không Truyền Thức! Trương Long:?!! Cô học tỷ này quá là... Có cảm giác giống nữ chính anime ấy. Nhưng mà...
"Học tỷ, sao tên của chị nghe hơi giống tên con trai vậy!" Trương Long gãi đầu, cảm giác hơi bị rối loạn.
"Cái đó không phải trọng điểm, niên đệ, tên em là gì?"
"Trương Long!"
A ~
Thì ra em chính là Trương Long... Cái gì!!
"Em tên Trương Long?"
Tư Không Truyền Thức quay đầu lại, hai gò bồng đảo lọt vào lồng ngực Trương Long, hai tay siết chặt cánh tay to lớn của cậu. Ánh mắt ngưỡng mộ của nàng như sắp biến thành nước miếng chảy ra.
"Long Thần ơi!! Em chính là Long Thần... Trời ơi! Năm nay thi đại học em đỉnh quá, chân giẫm mạnh đối diện liền toàn diệt."
Sao mà oai phong... sao mà bá khí....
"Ách... Học tỷ, chị nhẹ chút!" Học tỷ áp sát quá khiến hình tượng nhà trường không hay lắm.
"À, là ta thất lễ..." Học tỷ đứng thẳng người, chỉnh lại chút trang phục. "Đi thôi, đến nơi rồi."
Đi thêm chừng hai phút. Bọn họ đến sau mấy cây đại thụ rậm rạp.
"Đến rồi!"
Trương Long nhìn quanh... Xung quanh ngoài cỏ dại thì còn một vài bụi cây... Hoàn toàn không thấy chút dấu vết gì của kho tài liệu.
"Ở đâu vậy? Học tỷ!" Trương Long quay đầu nhìn về phía Tư Không Truyền Thức.... Kết quả nhìn thấy một chuyện không tưởng tượng được. Tư Không Truyền Thức tuy mặc váy, nhưng lại hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một người đàn ông. Giờ phút này. Trương Long trực tiếp tam quan vỡ vụn!!!
"Long Thần, kho tài liệu không phải ở đây sao?"
Tư Không Truyền Thức dang rộng hai tay, nghiêng người bĩu môi hướng Trương Long áp tới. Đến đi Long Thần, cho anh một phát! Cái cảm giác đáng chết đầy mỡ này!!
Khiếp sợ quá Trương Long vội dùng "Thất Tinh Nghịch Chuyển Khiêu" rời khỏi chỗ đó... Ngọa tào! Suýt nữa thì xong...
"Cái tên Tư Không Truyền Thức đó lại là nam!! Sao hắn có thể có cái sở thích này chứ!" Trương Long vỗ ngực, thật sự là hít mấy hơi mới bình tĩnh lại được.
Còn Tư Không Truyền Thức lúc nãy chui trong đám cây, giờ bò dậy từ dưới đất. Lúc này, hắn đã biến thành một dáng vẻ đàn ông mặc áo khoác jacket đen, đẹp trai ngời ngời.
"Mẹ, thật vất vả mới gặp được Long Thần, không kiềm chế được kỹ năng biến hóa..... Không thì hôm nay sao có thể copy kỹ năng của hắn..." Tư Không Truyền Thức nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng, lòng rất thất vọng.
"Thôi, đợi lần sau có cơ hội lại copy kỹ năng của hắn vậy!" Lúc này, điện thoại trong túi Tư Không Truyền Thức bỗng reo lên. Kết nối điện thoại.
"Alo, hiệu trưởng Cố! Tôi đến trường rồi."
"Ngươi đến muộn quá đấy..."
"Xin lỗi, hiệu trưởng Cố, tôi vừa giúp một cụ già qua đường nên bị trễ chút thời gian." Tư Không Truyền Thức hạ giọng xuống.
"Đừng nói nhảm, mau tới đây! Bẫy rập bố trí ở quán trọ đêm trước, có người đã mắc câu, chúng ta cần tới đó ngay lập tức... Nếu không có gì bất ngờ thì lần này có thể bắt được hai tên phản đồ."
"Vâng! Tôi tới ngay." Cúp điện thoại. Tư Không Truyền Thức liền nhanh chóng đến gần đại sảnh nghiên cứu học thuật...
Kho tài liệu. Trương Long tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tìm được ở một góc xó xỉnh.
"Hắn ta đúng là khó tìm thật mà!" Bước lên phía trước. Trương Long quẹt huy chương chiến thần ban ở cửa. Một giây sau.
Trước mặt cái kho tài liệu này có thể mở ra một vết rách lớn như vậy. "Hoan nghênh đến, kho thần tàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận