Chương 150: Kế hoạch mai phục bắt đầu! “Đây chính là ngươi nói, vậy ta coi như không thêm nha!” Mộ Bạch Chúc cười đùa, đưa tay lên trán Trương Long điểm một cái. “Ngươi làm gì vậy hả?? Chúc Chúc.” “Tiểu Long Long, ta đương nhiên là trộm vận may của ngươi rồi!” Nói xong, Mộ Bạch Chúc liền hướng đầu dây thanh tâm chạy đến. “Uy! Hảo vận là trộm được sao??” “Ngươi quản ta!” Mộ Bạch Chúc chạy ra mấy bước, quay đầu làm mặt quỷ lè lưỡi về phía Trương Long. Lè lè lè lè lè! ~~~~ “Có bản lĩnh ngươi đuổi ta đi, đuổi kịp ta, ta liền trả lại cho ngươi!” “Đây chính là ngươi nói...” Trương Long dùng chiêu 【 Thất Tinh Nghịch Chuyển Khiêu 】 liền đến trước mặt Mộ Bạch Chúc. Mộ Bạch Chúc giật mình. Nghĩ thầm: Ta là để ngươi đuổi kịp ta, nhưng ta không có để cho ngươi bật hack a. Mộ Bạch Chúc rất nhanh liền nén xuống sự kinh ngạc trong lòng, dù sao người trước mặt là Tiểu Long Long, cũng không quan trọng. “Ta đuổi kịp rồi, sau đó thì sao?” Trương Long thản nhiên hỏi. Mộ Bạch Chúc nhón chân lên hôn lên mặt Trương Long một cái, sau đó ghé sát tai nói: “Tiểu Trương Long, thưởng cho ngươi!” “Vậy hảo vận của ta đâu? Dù sao cũng phải có vay có trả chứ...” Mộ Bạch Chúc nghiêng đầu, mặt tươi tỉnh, “Ta có nói là ngươi đuổi kịp ta thì ta liền trả hảo vận cho ngươi đâu.” Trương Long ngừng lại một chút, Chúc Chúc rõ ràng đang chơi trò chữ, vậy mình khẳng định không quen dùng cách đó rồi, sau đó nghĩ cách khác trả lời. “Vậy ta cũng mặc kệ... Ta phải trộm chút gì để gán nợ!” Mộ Bạch Chúc lập tức dang hai tay, nhắm hai mắt, nhếch miệng lên, “Tốt, vậy ngươi đến trộm đi, ngươi thích cái gì trộm cái đó...” Trương Long đảo mắt nhìn Mộ Bạch Chúc từ trên xuống dưới... Đầu? Thân trên? Chân? Hay là túi đồ của bà phú? Sách! Tìm không thấy chỗ nào để ra tay a. “Thế nào rồi, Tiểu Long Long, còn không biết trộm cái gì sao?” Mộ Bạch Chúc như đang giễu cợt Trương Long. Sau đó. Nàng từ trên người lấy ra một viên đá thủy tinh màu lam xinh đẹp, phía trên có khắc một vài phù văn, nàng dùng sức ném xuống đất... Một vệt sáng trận bao quanh lấy bọn họ liền biến mất tại chỗ. Đúng vậy! Đến lúc xuất hiện lại thì bọn họ đã đến trong phòng ngủ. Mộ Bạch Chúc tựa lưng vào cửa phòng ngủ, hai tay để sau lưng, từ từ đi đến khóa phòng, đương nhiên là loại khóa ma pháp do nàng thi triển... Chỉ cần khóa lại là cơ bản không thể thoát ra không gian này. “Chúc Chúc, ngươi đừng làm ta sợ, ta còn nhỏ!” “Có đúng không? Vậy ngươi mau cởi quần áo vứt trên mặt đất xem nào?!” Mộ Bạch Chúc nhìn Trương Long cười khanh khách rồi đi Liên Bộ đến bên cạnh Trương Long. “Đến đi! Hiện tại ta xem xem ngươi muốn trộm cái gì, ngươi muốn trộm cái gì? Ngươi dám trộm...” Còn chưa đợi Mộ Bạch Chúc nói hết lời. Trương Long ra tay nhanh như chớp, Mộ Bạch Chúc còn chưa kịp phản ứng... Thì chiếc đai lưng màu vàng nhạt của nàng đã rớt xuống. “Đồ Trương Long thối tha, ngươi thật đúng là nhanh nha!!” “Ta có thể coi như là ngươi đang khen ta không?” Buổi tối. Vì thật sự quá đói. Dưới sự giục giã của Mộ Bạch Chúc, Trương Long bị ép nếm thử món bún ốc nổi tiếng nhất của Bách Hoa học viện. Điểm này Trương Long nhất định phải đánh giá kỹ một chút. Cái con ốc trong bát bún này chính là từ đặc khu Hải Luân mà ra, không phải từ nhà máy gia công thép... Và từ khi quán bún ốc này khai trương, cả con đường chỉ còn lại mỗi tiệm này. “Tò mò sao?? Vì sao các cửa hàng khác lại đóng cửa?” Mộ Bạch Chúc hỏi. “Không tò mò!” Trương Long bịt kín mũi lại, “Cái ốc này còn thối hơn cả *!” Mộ Bạch Chúc ha ha ha cười. Lúc này, ông chủ đeo 20 lớp khẩu trang bưng hai bát bún ốc từ sau bếp đi ra. “Bún ốc của hai người, ọe ~~ tới..Ọe ~ cẩn t·h·ậ·n nóng...Ọe ~!” Ông chủ với cái kiểu ba bước nôn một lần khiến Trương Long thấy kinh hãi. Cái thứ này có ăn được không?? Với lại đeo tận 20 cái khẩu trang, cũng quá khoa trương rồi. “Nè, Tiểu Long Long, để biểu đạt ngươi cho ta mượn vận may, cái muỗng này là ta ban thưởng cho ngươi!” Trương Long cau chặt mắt, ăn một miếng. Sau đó... Trong tích tắc, đầu óc hắn trở nên vô cùng thanh tỉnh. Hắn trong nháy mắt liền hiểu được câu 【bồng bềnh như tiên, đứng riêng một cõi, vũ hóa mà thành tiên】... Hiện tại trạng thái của mình không khác gì là đã đạt tới cái cảnh giới này. Mùi vị đó... Một chữ: Tuyệt! Tuyệt đỉnh! ..... Một bên khác. Thiên Hoa học viện. Trong phòng điều trị tầng hầm. “Hoàng... À không phải, Hà Sư! Hôm nay may mà có ngươi, không thì ta chắc chắn bị nữ nhân kia bắt lại rồi!” Đầu trọc Mậu Đại Sơn nằm trên bàn phẫu thuật, dùng một con dao phẫu thuật rạch lên bên hông mình. “Thôi đi, ta còn trúng bẫy của bọn họ, nếu như không dùng sức mạnh đại nhân ban cho thì ta cũng không thể thoát khỏi tay Cố Thành được. Mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi vẫn là tên phế vật, tổ chức bảo ngươi đi cứu ta... Kết quả ta ngay cả người của ngươi cũng không thấy, ngược lại còn phải để ta cứu ngươi!!” Đầu trọc ngơ ngác cười cười. “Ta đâu biết giữa đường lại gặp phải Trương Long chứ, hắn chỉ hai đòn công kích bình thường thôi đã đánh cho hai ta suýt mất mạng, hơn nữa là lúc ta đang thức tỉnh nữa chứ, ngươi nghĩ tên đó là loại súc sinh gì??” Hoàng Mao Hà Sư có chút buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, hắn nhìn vết thương bên hông của đầu trọc. “Ngươi đang làm gì vậy???” Mậu Đại Sơn kêu hai tiếng. “Còn không phải cái con nhỏ đó, trước khi đi còn bóp nát một quả thận của ta, ta bây giờ phải đi thay thôi.” Mậu Đại Sơn che chỗ cơ bên hông vừa bị cắt, trực tiếp thò tay vào bên hông mình, cơ bắp bị kéo giãn ra kêu răng rắc, rồi dùng tay móc hết những phần thận đã nát ra. Ngọa Tào! “Hà Sư” ở bên cạnh nhìn mà muốn nôn. Gia hỏa này thật đúng là hung hãn, tự mình phẫu thuật cho mình, mà vẫn cứ tỉnh bơ, chẳng lẽ hắn không biết đau?? “Hà Sư, ngươi giúp ta lấy trong cái thùng bên cạnh một quả thận ra đi, cái nào tốt nhất ấy... Cái có khắc phù văn ấy!” Đầu trọc chỉ vào cái thùng thuốc màu trắng trong góc. “Lượn đi, tự mà đi lấy!” Đầu trọc cũng hết cách, đành phải gian nan đứng dậy... Cho dù có chảy máu thì hắn trông như người không việc gì vậy. Xử lý xong xuôi, sắc mặt của Mậu Đại Sơn mới có chút hồng hào trở lại. “Đúng rồi! Đại nhân có nói gì về kế hoạch tiếp theo không??” Mậu Đại Sơn hỏi. “Trước mắt thì chưa có!” “Vậy sao?? Chụt chụt!” ———— Lúc này. Điện thoại của Mậu Đại Sơn đột nhiên sáng lên. “Ai gửi tin vậy?” “Hà Sư” hỏi. “Ngươi không có điện thoại sao??” “Điện thoại di động của ta... Ở quán trọ Bóng Đêm bị bọn họ đập nát rồi.” A! Đầu trọc cầm điện thoại di động lên xem một chút. “Là tin nhắn của tổ chức Ác Ma, bảo 12 giờ đêm nay, đi bia đá Vương Thạch ngoại ô phía tây!” “Tối nay sao??” “Hà Sư” có chút giật mình, “Hôm nay Cố Thành bọn họ vẫn ở đây, nếu có động tĩnh gì...” “Sẽ không có chuyện gì đâu!!” “Đánh rắm, giờ hai chúng ta đều bị lộ rồi, giờ mà ra ngoài, có mà bị bắt lại!” Đầu trọc vỗ vai “Hà Sư” an ủi: “Có thể là tổ chức tính toán đến điểm này thôi, bọn họ đang nghĩ cách giúp chúng ta trốn thoát cũng nên!” Nói xong. Đầu trọc Mậu Đại Sơn trực tiếp kéo “Hà Sư” hướng vào sâu hơn trong hầm. “Đi đi đi, Hà Sư, để cảm ơn ngươi đã cứu ta hôm nay, ta dẫn ngươi đi xem tác phẩm nghệ thuật của ta!!!” Hai người tiến vào một căn mật thất càng sạch sẽ hơn. Cả căn phòng đều đầy những dụng cụ dính máu, còn có một vài dụng cụ đang cắm trên “thịt”. Mậu Đại Sơn chỉ vào khối “thịt” phía trước nhất. “Đây là một học sinh mới được tuyển chọn năm nay, vẫn là một ẩn chức, tên là mục sư thiên tuyển... Ta giết cô ta rồi ăn trái tim, có dai còn giòn nữa, lần sau ta chừa cho ngươi một miếng.” “Còn cái trong góc kia kìa... Thịt lá chắn, xương cốt siêu cứng rắn, nấu canh thì nhất đấy...” “Còn có...” “Ngươi đừng nói nữa, ta chịu hết nổi cái sự biến thái của ngươi rồi.... Ta ra ngoài hít thở tí không khí.” Bách Hoa học viện. Vì hiệu trưởng Cố đột xuất có việc tìm Trương Long, nên Mộ Bạch Chúc đành phải quay về phòng ngủ. “Ngồi đi! Trương Long....” Hiệu trưởng Cố vung tay lên, một sa bàn đơn giản xuất hiện trên bàn, đây là bản đồ 3D khu vực phụ cận Bách Hoa học viện. “Vừa nãy bên chỗ Tư Không Truyền Thức truyền đến tin tức, bọn chúng dự định sẽ xuất hiện tại vùng ngoại ô trong một tiếng nữa, lần này tất cả những tên phản đồ liên quan đến quán trọ Bóng Đêm đều sẽ xuất hiện, đây là cơ hội của chúng ta.” “Lần này nói gì cũng phải tiêu diệt hết bọn chúng, nhưng mà phải nhớ đảm bảo Tư Không Truyền Thức được an toàn tuyệt đối.” “Hắn sẽ báo cho chúng ta sau khi xác nhận hết tất cả phản đồ đều đến đông đủ, còn Văn Bí Thư... bên ngươi cần phải mở kỹ năng thức tỉnh để ngăn cách hết không gian, đề phòng bọn chúng chạy thoát!” “Sau đó Trương Long... bên ngươi phụ trách vận chuyển, Văn Bí Thư chọn thời cơ giữ lại một tên, để lát nữa xem có khai thác thông tin gì hay không.” “Ngoài ra, theo điều tra phát hiện, trong quá trình chiến đấu có thể sẽ gây nên sự công kích của một đại năng ác ma, về phần là ai thì vẫn chưa có tin tức xác thực, cho nên... Mọi người lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó!” Trương Long và Hòa Văn Bí Thư gật đầu thật mạnh, “Nếu không còn vấn đề gì thì chúng ta bắt đầu hành động thôi...” “Được!” “Tốt!” Sau khi phân tích hoàn tất. Văn bí thư cùng mấy người thi triển pháp thuật không gian đặc biệt dưới lòng bàn chân, đảm bảo một chút động tĩnh cũng không phát ra... Sau đó mới ở phía trước tạo ra một lỗ hổng không gian. "Chúng ta đi!" Xuyên qua không gian, bọn hắn đi tới bên trong một tòa kiến trúc 5 tầng bị bỏ hoang. Từ nơi này nhìn ra bên ngoài chính là toàn bộ vùng ngoại ô. Một khi có người từ nơi này đi ra, bọn hắn sẽ ngay lập tức trông thấy. "Bây giờ là mười một giờ ba mươi tối, còn nửa tiếng nữa là bọn hắn sẽ đến, chuẩn bị sẵn sàng!" Cố hiệu trưởng vừa dứt lời. Trương Long liền nhờ hiệu ứng tầm mắt rẽ ngoặt mà thấy rõ một người đầu trọc và một người đàn ông khác. Đầu trọc là Mậu Đại Sơn không sai, còn người khác... "Cố hiệu trưởng!" Giọng Trương Long thoáng chậm lại, "Ta muốn hỏi Tư Không Truyền Thức biến thân có phải là một người đàn ông gầy gò, tóc màu vàng sẫm không?" "Ngươi phát hiện bọn hắn ??" Trương Long gật đầu mạnh. "Không thể nào!! Tư Không Truyền Thức chẳng phải nói một tiếng nữa bọn hắn mới hành động sao??"