Tẩu Tử Chúc Phúc! Ta Giận Mở 90 Triệu Ức Điểm Kỹ Năng

Chương 178: Tư Không Truyền Thức đỉnh cấp chiến tích, năm gần 18 tuổi, vô hại nhanh thông Địa Ngục Lộ ( bên dưới )

Chương 178: Tư Không Truyền Thức lập chiến tích đỉnh cao, gần 18 tuổi, thông Địa Ngục Lộ nhanh chóng không hề tổn hại (phần sau)
Tư Không Truyền Thức còn tưởng rằng chuyện đó là thật... Ai dè, hóa ra là nói đùa. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố kìm nén nỗi sợ trong lòng, nhạt giọng nói: "Chúng ta vẫn nên đến Diêm Vương Điện đi."
Để tránh bị lộ, Tư Không Truyền Thức bước nhanh về phía trước mấy bước. Nhưng ngay khoảnh khắc sau. Một thông báo đột nhiên xuất hiện.
【Thông báo! Nhờ tác dụng của Tịnh Hồn Chi Nhãn, ngươi miễn nhiễm với khống chế của Mạnh Bà!】
Nhìn thấy mấy chữ ngắn ngủi này, con ngươi Tư Không Truyền Thức bỗng co lại, tim lập tức nhảy lên cổ họng. Xong rồi!! Bị phát hiện rồi!
"Hắc! Tiểu bằng hữu, quên nói cho ngươi biết! Hắc Vô Thường sẽ không nói như ngươi đâu!"
Giọng Mạnh Bà như tiếng phán quyết thê lương, có thể một lời chặt đứt sinh mệnh của Tư Không Truyền Thức. Người sau vội lùi nhanh một bước, quay người bỏ chạy. Lúc này không chạy còn chờ gì nữa? Cũng may trước đó hắn đã trộm được một cái 【 Tịnh Hồn Chi Nhãn 】 từ chỗ Bạch Vô Thường, nếu không hôm nay tiêu rồi.
Trương Long còn chưa tới sao??? Có thể nhanh hơn chút không? Tiếp tục thế này, e là chỉ có thể đưa thi thể của ta về mất thôi. Tư Không Truyền Thức lại biến thành dáng vẻ những linh hồn mất hồn, định trà trộn vào đám người chết xếp hàng.
Nhưng hắn đã sai. Những linh hồn đã chết đều sẽ nhận được số hiệu của mình tại điện kí sự. Hắn chẳng có số hiệu nào cả, cho dù lẫn vào đám người cũng sẽ bị nhận ra ngay tức khắc.
"Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu! Nói đi, ngươi là ai? Sao dám xông vào Địa Ngục khép kín này?"
"Có phải ngươi đã giết Hắc Vô Thường rồi không?"
Mạnh Bà đuổi theo, năm ngón tay bóp lấy cổ họng Tư Không Truyền Thức.
"Ta giết ngươi á!! Lão tử dù chết cũng không nói cho ngươi biết, đồ! ~"
"Vậy thì ngươi đi chết đi, dù sao chết cũng vẫn ở Địa Ngục thôi, cùng lắm ta hỏi lại ngươi lần nữa, dù sao tra tấn người ta không rành, nhưng tra tấn linh hồn thì ta lại có đầy thủ đoạn!"
Tư Không Truyền Thức nghe thấy thế. Hình như là đúng lý đó. Ở Nhân tộc, chết là hết, còn ở Địa Ngục này thì sau khi chết vẫn còn linh hồn, chẳng phải là hắn bị Mạnh Bà tóm chặt rồi sao?
"Tiểu tỷ tỷ, cô thả ta xuống trước, tôi sẽ nói cho cô biết!!!" Thái độ Tư Không Truyền Thức lập tức chuyển một trăm tám mươi độ.
"Không sao! Dù sao đây là Địa Ngục, ngươi có chạy đằng trời."
Mạnh Bà thả tay, Tư Không Truyền Thức liền rơi xuống đất. Hắn vội thi triển kỹ năng 【Di Hình Hoán Ảnh】, đổi chỗ với một linh hồn ở xa nhất. Có trốn được hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất cũng kéo dài được thời gian. Tư Không Truyền Thức quay đầu nhìn về phía linh hồn vừa mới đổi chỗ với mình, "Xin lỗi huynh đệ, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ báo đáp huynh thật tốt!!"
Trương Quang Diệu ngơ ngác. Lão tử xếp hàng ngon ơ, cái này là ai chen ngang vậy??? Hắn giơ tay về phía Mạnh Bà, "Nhìn, nhìn thấy chưa?? Tôi thật không có thẻ Bug không luân hồi đâu, đều là bọn hắn chen ngang cả!!"
Mạnh Bà đá Trương Quang Diệu một cước, đuổi theo hướng vị trí của Tư Không Truyền Thức. Nhưng đuổi theo đuổi theo, bà lại phát hiện người biến mất.
"Người đâu rồi??" Mạnh Bà đứng trên cầu của mình, nhìn những linh hồn qua lại nơi này, nhưng không thấy bóng dáng Tư Không Truyền Thức đâu. Kỳ lạ...
"Lẽ nào tiểu tử này thật sự trốn thoát rồi??"
Giờ phút này. Vệ binh phát canh Mạnh Bà bên kia cầu đang run rẩy, và người đó chính là Tư Không Truyền Thức. Tuyệt đối đừng để bà ta phát hiện mình!
"Huynh đệ, rót cho ta thêm một chút, ta muốn quên hết sạch bà ta đi."
"Không phải... Tôi bảo anh bưng canh, sao tay anh cứ như bị Parkinson thế kia, cứ run mãi, là tôi uống chứ có phải anh đâu mà anh sợ như thế hả!"
"Nào, cầm bình lên, đổ trực tiếp vào miệng ta!"
Đại hán này nhìn vị tân quan Địa Ngục, bắt đầu lảm nhảm. Thật chẳng chuyên nghiệp gì cả!
Nhưng đúng lúc này. Một khuôn mặt bà lão khô héo đột nhiên xuất hiện trước mặt Tư Không Truyền Thức.
"Tiểu bằng hữu, ta tìm được ngươi rồi nha~~!"
Tư Không Truyền Thức toàn thân tê dại, nổi da gà từ ngón chân cái lan đến đỉnh đầu.
"Ngọa Tào! Bà à!"
Hắn vung mạnh chiếc thìa, đập thẳng vào mặt Mạnh Bà. Đồng thời. Năm ngón tay Mạnh Bà cũng khép lại, nhắm thẳng trái tim Tư Không Truyền Thức. Một đòn này! Chắc chắn chết....
Nhưng ngay vào khoảnh khắc mấu chốt, Tư Không Truyền Thức biến mất...
Đúng vậy. Hắn đã bị truyền tống về nhà Tư Không, và cái tát này, thật sự là đã giáng vào mặt ba hắn.
"Mẹ nó chứ, ta đánh chết ngươi!!!"
Câu này là từ miệng Tư Không Truyền Thức thốt ra.
"Thằng nhãi ranh, mày mở mồm ra là thăm hỏi hết cả bố lẫn mẹ mày, giỏi thật đấy!!!" Tư Không Chuẩn xoa xoa bên má trái đang nóng ran, thản nhiên nói.
Tư Không Truyền Thức lúc này mới hoàn hồn, phát hiện mình đã về đến nhà. Hắn lập tức nước mắt giàn giụa trên mặt. Tư Không Truyền Thức lao tới ôm bố mình khóc nức nở, "Cha ơi! Cuối cùng con cũng về rồi..... Nếu chậm thêm chút nữa, chắc cha chỉ còn nước nhìn thấy xác con thôi!"
"Mau cút đi!!! Lắm mồm!" Tư Không Chuẩn đẩy Tư Không Truyền Thức ra. "Cha ơi, chuyện này sao trách con được chứ? Con đi Địa Ngục một chuyến mà vẫn sống sót trở về, đã là quá giỏi rồi đấy ạ!"
"Thằng nhãi, mày đang nguyền rủa bố mày chết hả!!!" Tư Không Chuẩn tức giận chỉ mặt con trai mắng.
Lúc này, Mộ Bạch Chúc bước đến, "Thúc thúc, nếu Tư Không Truyền Thức đã về rồi thì chúng ta bắt đầu thôi...."
"Bắt đầu cái gì??" Mộ Bạch Chúc dùng ngón tay gõ lên đầu nhỏ của Trương Long. "Tiểu Long long, chẳng phải vì ngươi và Tư Không Truyền Thức làm hỏng thủy tinh của lão sư Lê Ương sao... Tuy Tư Không Truyền Thức không khai ngươi ra, nhưng chuyện này vốn là do ngươi và Tư Không Truyền Thức làm sai! Để không ảnh hưởng đến danh tiếng và tài nguyên của ngươi ở trường học... nên ta phải đến đây lau đít cho ngươi đó thôi?"
Trương Long cười hề hề, cố che giấu chút xấu hổ. "Không ngờ chuyện này mà ngươi cũng biết."
Mộ Bạch Chúc hai tay khoanh trước ngực, đôi môi mềm mại cong lên. "Chuyện của ngươi, ta đều biết cả!"
"Việc làm chân tay lóng ngóng gì cũng để ta đến lau đít cho, hừ!"
Trương Long lên tiếng. "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào??"
"Đi thôi, theo ta." Tư Không Chuẩn dẫn cả đám người đi về phía đại sảnh. Nơi đó trưng bày một quả cầu thủy tinh giống y như quả trong phòng thí nghiệm của Lê Ương. Nhưng khác biệt là..... Quả cầu này không có chút sinh khí nào, ngược lại trông như một tảng đá âm u đầy tử khí.
"Chúc Chúc, quả cầu này thì có đấy, nhưng để nó tăng hiệu quả tiên tri và chân thị, thật không đơn giản chút nào..."
Mộ Bạch Chúc cười nói, "Ngươi nói đúng đó, nên ta mới để ngươi và Tư Không Truyền Thức đến 【 Mặc Ảnh chiến tranh Địa 】, còn về Phù Văn Mô Khối tiên tri và Phù Văn Mô Khối chân thị, Tư Không thúc thúc đã lấy được từ lão sư Lê Ương rồi, cứ theo bản vẽ mà khắc là được."
Nói rồi, Tư Không Chuẩn ném Phù Văn Mô Khối cho Trương Long. Liếc qua một lượt. Cả Trương Long và Tư Không Truyền Thức cùng đồng thời rùng mình.
"3, 300 triệu cái phù văn???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận