Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến
Chương 50: Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!!
**Chương 50: Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!**
Vù vù!
Trường kiếm xoay tròn trong tay Tống Hòa, biến hóa ra các chiêu thức khác nhau của Nga Mi kiếm pháp.
【Múa kiếm +1】
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái, bắt đầu múa kiếm một cách đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Kỳ thực mỗi khi luyện độ thuần thục thì đều coi như nghiêm túc.
Nhưng sau khi nghe Hạ Đại Xuân nói, Tống Hòa chỉ cảm thấy một lời nói đã thức tỉnh người trong mộng.
Hắn muốn trở thành cái gì?
Là đỉnh lưu của ngành giải trí!
Là người nắm giữ lưu lượng đứng ở đỉnh cao nhất trong số tất cả các minh tinh.
Nhưng vị trí này có thể tùy tiện đạt được, hoặc là bị người khác thay thế sao?
Dù sao có thể trở thành nghệ sĩ đỉnh lưu, ai mà không có chút t·h·i·ê·n phú hơn người.
Mà muốn vượt qua bọn họ, chỉ có cố gắng luyện độ thuần thục.
【Hài kịch D/ Lời thoại D/ Biểu cảm D/ Ánh mắt D/ Bi kịch C/ Ngụy nương C/ Kiếm pháp C】
Nhân vật Lâm Bình Chi, dựa theo độ thuần thục và đẳng cấp mà hắn hiện tại nắm giữ.
Kh·ố·n·g chế là không có vấn đề.
Nhưng như thế vẫn còn xa xa chưa đủ.
Một nhân vật sở dĩ khiến người ta cảm thấy kinh diễm.
Nhất định là tập trung thể hiện ở trên một phương diện đặc thù nào đó.
Mà Lâm Bình Chi, ngoại trừ nội tâm bi tình, có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc, chính là cảnh quay hắn luyện thành Tịch Tà kiếm pháp báo thù.
Suy cho cùng, đây là một bộ phim võ hiệp.
Cho nên trong 7 cái độ thuần thục này, nếu nhất định phải có một cái được luyện đến mức nổi bật nhất.
Thì Tống Hòa cảm thấy nhất định chính là múa kiếm.
Chỉ cần luyện đến cực hạn, mới có thể nắm giữ kiếm pháp hoa lệ, làm cho người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui, liền tự nhiên thấy kinh diễm.
Hiện tại múa kiếm mới chỉ đạt tới cấp C.
Tuy nói động tác thuần thục, nhưng vẫn không có loại cảm giác nhân kiếm hợp nhất.
Rất nhiều kỹ xảo đùa nghịch kiếm có độ khó cao đều không thể hoàn thành.
Tỉ như Lâm Bình Chi mù mà thu kiếm vào vỏ, đây chính là kỹ pháp đỉnh cấp.
Hơn nữa hậu kỳ hắn còn phải dựa theo động tác chỉ đạo của đoàn làm phim bố trí chiêu thức để diễn.
Chỉ có luyện đến đẳng cấp cao hơn, mới có thể khi lên hình đạt tới đỉnh phong.
Đến lúc đó, Dư Chính đạo diễn mới có thể cho mình thêm tiền.
【Múa kiếm +1】
Nghĩ tới đây,
Tống Hòa đã đánh xong trọn vẹn Nga Mi kiếm pháp.
Nhưng hắn cũng không có ý dừng lại, một lần nữa xuất kiếm, bắt đầu múa lần thứ hai.
"Hắn làm cái gì?" Hạ Đại Xuân còn đang ngơ ngác.
Ninh Khải: "Khả năng... Thực sự là nghe lời ngươi, cố gắng đi."
Lâm Nhã: "Lâm Bình Chi đích xác có rất nhiều cảnh đánh nhau."
Hạ Đại Xuân nghe vậy cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, bởi vì hắn tìm hiểu được từ trên mạng các loại thông tin liên quan tới Tống Hòa, nhưng không có một cái nào là có liên quan đến việc cố gắng diễn kịch.
Không phải cọ nhiệt độ, thì chính là xào CP, lại không chính là diễn xuất đơ như khúc gỗ, chưa từng cố gắng, chỉ có thể dùng mặt kiếm tiền.
Cho nên bây giờ là làm trò gì?
Cố gắng diễn cho ai xem?
Không phải là vì không muốn nhét bao lì xì cho mình, cố ý làm vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Hạ Đại Xuân trong lòng rất là coi thường.
Hắn cảm thấy Tống Hòa không thể giả vờ được lâu.
...
Một giờ trôi qua.
Tống Hòa không có ngừng.
...
Hai giờ trôi qua.
Tống Hòa vẫn còn luyện!
...
Tháng sáu mùa hạ, thời gian càng đến giữa trưa lại càng nóng.
Buổi sáng trời còn âm u, bỗng nhiên chuyển trong.
Chớp mắt chính là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Mọi người đều bị ép trốn đến chỗ che nắng.
Bên phía Dư Chính, việc quay phim càng là tiến hành hừng hực khí thế, lặp đi lặp lại hơn hai giờ, mới coi như kết thúc công việc, chuẩn bị bắt đầu cảnh quay thứ hai.
Mà giờ khắc này,
Hạ Đại Xuân, Ninh Khải cùng Lâm Nhã ba người vẫn như cũ nhìn Tống Hòa đang liều mạng luyện tập.
Bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh.
Nói đạo lý, giả vờ giả vịt, không phải làm mấy lần là kết thúc rồi sao?
Nhưng tên này nhìn thế nào lại còn luyện hăng say hơn cả diễn viên võ thuật ở bên cạnh?
"Cảnh thứ hai cảnh thứ hai, diễn viên vào vị trí."
Trong bộ đàm truyền đến âm thanh của Dư Chính.
Hạ Đại Xuân lúc này mới phản ứng lại, cảnh tiếp theo là đến vai diễn của Tống Hòa.
Rón rén đi đến phía trước, Hạ Đại Xuân gọi một tiếng: "Tống Hòa, đừng luyện nữa, cảnh tiếp theo đến lượt ngươi, chuẩn bị một chút."
Tống Hòa nghe tiếng thu kiếm, dứt khoát: "Được."
Hạ Đại Xuân cẩn thận nhìn Tống Hòa, tính toán xem xem hắn rốt cuộc là đùa thật hay là giả.
Kết quả nhìn hồi lâu, ngoại trừ ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt trong trẻo, cái gì khác đều không nhìn ra.
Đi qua trên đường.
Vốn Hạ Đại Xuân là chuẩn bị cho hắn thêm chút áp lực.
Nhưng không biết vì sao, lời vừa đến khóe miệng, trong đầu liền thoáng qua hai cái giờ này Tống Hòa luyện kiếm.
Thật sự rất soái, tuấn dật vô biên, phiêu nhiên tựa tiên.
Cố gắng cũng là thật cố gắng, đỉnh dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi đổ như mưa.
Cho nên làm sao lại giống như hai người khác nhau khi nhét bao lì xì trước đó?
Hạ Đại Xuân nghĩ mãi mà không rõ, nhưng lại đột nhiên cả kinh!
Không phải... Mình đang làm gì thế này!?
Thế mà lại cảm thấy hắn rất soái thậm chí còn rất cố gắng?
Hạ Đại Xuân tự bấm vào đùi mình, nhanh chóng lắc đầu.
Nhất định là nóng đến mức đầu óc mê muội.
Mắt thấy sắp tới chỗ Dư Chính, Hạ Đại Xuân nhíu mày quay đầu, chuẩn bị cuối cùng bày ra một đợt, thể hiện mình là phó đạo diễn có cảm giác áp bách: "Tống Hòa! Chờ một chút lên hình ngươi tốt nhất là... Cố gắng lên nhé, nếu khát ta bảo người ta lấy cho ngươi chai nước......"
Ta sát!
Không phải chứ đại ca......
Hạ Đại Xuân sau khi nói xong cả người đều ngây ngẩn.
Hắn không rõ chuyện gì xảy ra, lời đến khóe miệng liền không nói ra được, có loại cảm giác mãnh liệt không đành lòng.
Cảm giác này... Cảm giác này giống như là hắn vô luận thế nào đều không thể nói bất kỳ điều gì không tốt đối với thần tượng công phu mà mình sùng bái.
Nhưng vấn đề là, sao lại như thế này chứ?
Hắn là cái thá gì? Cũng xứng để so với Lý Tiểu Long, ngôi sao công phu mà mình sùng bái sao?
Nhưng mà một giây sau.
Bờ vai bỗng nhiên bị vỗ hai cái.
Hạ Đại Xuân ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hòa, con ngươi lập tức co rụt lại, một bộ bạch y đằng sau, phảng phất tỏa ra ánh hào quang trắng noãn!
Hắn làm sao lại có ánh sáng chứ...
Tống Hòa cười chân thành, trong mắt cho người ta cảm giác giống như đang nhìn một người bạn lâu năm: "Đại Xuân à."
Hạ Đại Xuân: "......"
Tống Hòa: "Hôm nay nhờ có ngươi nhắc nhở, ta mới biết được phương hướng cố gắng sau này, nói thật, luôn cảm thấy như đã quen biết ngươi từ lâu, không chừng hai ta kiếp trước thực sự là huynh đệ, huynh đệ nha, nhớ ngươi rồi, ngươi ở bên kia có khỏe không?"
Hạ Đại Xuân: "!!!"
【Thuyết trình +1】
【Hài kịch +1】
【Biểu cảm +1】
【Ánh mắt +1】
【Fan chân ái +1】!
Ơ?
Ai?
Nhìn thấy thông báo, Tống Hòa có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng ngược lại cũng không quá để ý, mấy ngày nay bởi vì hot search, chợt có fan hâm mộ tăng thêm cũng là bình thường.
"Đi đây Hạ đạo, vậy ta đi."
"À ừm, ta lấy nước cho ngươi......"
Chết tiệt!!
Hạ Đại Xuân bây giờ đầu óc rất loạn.
Hắn không hiểu nổi buổi sáng hôm nay rốt cuộc mình bị làm sao.
Nếu là trước đây, coi như những nữ diễn viên tuyến 18 kia có ngọt ngào thế nào, chính mình cũng không có chuyện đi bưng trà rót nước cho các nàng.
Hắn Hạ Đại Xuân là ai?
Quản lý bộ trù bị của Hoan Dư Ảnh Thị, phó đạo diễn của tổ kịch Dư Chính, một lòng muốn quay ra bộ phim võ thuật mạnh nhất toàn cầu!
Ta lại đi lấy nước khoáng cho một minh tinh tuyến 3?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
"Đại Xuân, ta uống nước đá."
"Được rồi..."
Hạ Đại Xuân:?
Mẹ kiếp!!!!!
...
Giờ này khắc này.
Xung quanh sân quay phim, người càng ngày càng nhiều.
Cho dù là nhiệt độ rất nóng, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt tình đứng xem của bọn hắn.
Huống chi vở diễn tiếp theo này vẫn là do Tống Hòa tham diễn.
Đây chính là người, ngoại trừ Khương Xuyên và Trần Chỉ Lôi, đáng mong đợi trong ngày hôm nay.
Đương nhiên, không phải chờ mong xem diễn xuất, mà là chờ mong xem chút chuyện cười.
"Ha ha, tới rồi sao?"
"Là cái tên trên mạng bị chửi là nam thần đơ như khúc gỗ đó hả?"
"Cược một ván không? Xem số lần NG của Tống Hòa, ta cược năm mươi tệ, không ít hơn hai mươi!"
"Các ngươi quá đáng quá! Ta cược một trăm, hôm nay hắn không thể qua một lần, bị Dư Chính và các lão làng mắng cho khóc!"
"..."
Vù vù!
Trường kiếm xoay tròn trong tay Tống Hòa, biến hóa ra các chiêu thức khác nhau của Nga Mi kiếm pháp.
【Múa kiếm +1】
Bây giờ hắn đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái, bắt đầu múa kiếm một cách đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Kỳ thực mỗi khi luyện độ thuần thục thì đều coi như nghiêm túc.
Nhưng sau khi nghe Hạ Đại Xuân nói, Tống Hòa chỉ cảm thấy một lời nói đã thức tỉnh người trong mộng.
Hắn muốn trở thành cái gì?
Là đỉnh lưu của ngành giải trí!
Là người nắm giữ lưu lượng đứng ở đỉnh cao nhất trong số tất cả các minh tinh.
Nhưng vị trí này có thể tùy tiện đạt được, hoặc là bị người khác thay thế sao?
Dù sao có thể trở thành nghệ sĩ đỉnh lưu, ai mà không có chút t·h·i·ê·n phú hơn người.
Mà muốn vượt qua bọn họ, chỉ có cố gắng luyện độ thuần thục.
【Hài kịch D/ Lời thoại D/ Biểu cảm D/ Ánh mắt D/ Bi kịch C/ Ngụy nương C/ Kiếm pháp C】
Nhân vật Lâm Bình Chi, dựa theo độ thuần thục và đẳng cấp mà hắn hiện tại nắm giữ.
Kh·ố·n·g chế là không có vấn đề.
Nhưng như thế vẫn còn xa xa chưa đủ.
Một nhân vật sở dĩ khiến người ta cảm thấy kinh diễm.
Nhất định là tập trung thể hiện ở trên một phương diện đặc thù nào đó.
Mà Lâm Bình Chi, ngoại trừ nội tâm bi tình, có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc, chính là cảnh quay hắn luyện thành Tịch Tà kiếm pháp báo thù.
Suy cho cùng, đây là một bộ phim võ hiệp.
Cho nên trong 7 cái độ thuần thục này, nếu nhất định phải có một cái được luyện đến mức nổi bật nhất.
Thì Tống Hòa cảm thấy nhất định chính là múa kiếm.
Chỉ cần luyện đến cực hạn, mới có thể nắm giữ kiếm pháp hoa lệ, làm cho người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui, liền tự nhiên thấy kinh diễm.
Hiện tại múa kiếm mới chỉ đạt tới cấp C.
Tuy nói động tác thuần thục, nhưng vẫn không có loại cảm giác nhân kiếm hợp nhất.
Rất nhiều kỹ xảo đùa nghịch kiếm có độ khó cao đều không thể hoàn thành.
Tỉ như Lâm Bình Chi mù mà thu kiếm vào vỏ, đây chính là kỹ pháp đỉnh cấp.
Hơn nữa hậu kỳ hắn còn phải dựa theo động tác chỉ đạo của đoàn làm phim bố trí chiêu thức để diễn.
Chỉ có luyện đến đẳng cấp cao hơn, mới có thể khi lên hình đạt tới đỉnh phong.
Đến lúc đó, Dư Chính đạo diễn mới có thể cho mình thêm tiền.
【Múa kiếm +1】
Nghĩ tới đây,
Tống Hòa đã đánh xong trọn vẹn Nga Mi kiếm pháp.
Nhưng hắn cũng không có ý dừng lại, một lần nữa xuất kiếm, bắt đầu múa lần thứ hai.
"Hắn làm cái gì?" Hạ Đại Xuân còn đang ngơ ngác.
Ninh Khải: "Khả năng... Thực sự là nghe lời ngươi, cố gắng đi."
Lâm Nhã: "Lâm Bình Chi đích xác có rất nhiều cảnh đánh nhau."
Hạ Đại Xuân nghe vậy cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, bởi vì hắn tìm hiểu được từ trên mạng các loại thông tin liên quan tới Tống Hòa, nhưng không có một cái nào là có liên quan đến việc cố gắng diễn kịch.
Không phải cọ nhiệt độ, thì chính là xào CP, lại không chính là diễn xuất đơ như khúc gỗ, chưa từng cố gắng, chỉ có thể dùng mặt kiếm tiền.
Cho nên bây giờ là làm trò gì?
Cố gắng diễn cho ai xem?
Không phải là vì không muốn nhét bao lì xì cho mình, cố ý làm vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Hạ Đại Xuân trong lòng rất là coi thường.
Hắn cảm thấy Tống Hòa không thể giả vờ được lâu.
...
Một giờ trôi qua.
Tống Hòa không có ngừng.
...
Hai giờ trôi qua.
Tống Hòa vẫn còn luyện!
...
Tháng sáu mùa hạ, thời gian càng đến giữa trưa lại càng nóng.
Buổi sáng trời còn âm u, bỗng nhiên chuyển trong.
Chớp mắt chính là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Mọi người đều bị ép trốn đến chỗ che nắng.
Bên phía Dư Chính, việc quay phim càng là tiến hành hừng hực khí thế, lặp đi lặp lại hơn hai giờ, mới coi như kết thúc công việc, chuẩn bị bắt đầu cảnh quay thứ hai.
Mà giờ khắc này,
Hạ Đại Xuân, Ninh Khải cùng Lâm Nhã ba người vẫn như cũ nhìn Tống Hòa đang liều mạng luyện tập.
Bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh.
Nói đạo lý, giả vờ giả vịt, không phải làm mấy lần là kết thúc rồi sao?
Nhưng tên này nhìn thế nào lại còn luyện hăng say hơn cả diễn viên võ thuật ở bên cạnh?
"Cảnh thứ hai cảnh thứ hai, diễn viên vào vị trí."
Trong bộ đàm truyền đến âm thanh của Dư Chính.
Hạ Đại Xuân lúc này mới phản ứng lại, cảnh tiếp theo là đến vai diễn của Tống Hòa.
Rón rén đi đến phía trước, Hạ Đại Xuân gọi một tiếng: "Tống Hòa, đừng luyện nữa, cảnh tiếp theo đến lượt ngươi, chuẩn bị một chút."
Tống Hòa nghe tiếng thu kiếm, dứt khoát: "Được."
Hạ Đại Xuân cẩn thận nhìn Tống Hòa, tính toán xem xem hắn rốt cuộc là đùa thật hay là giả.
Kết quả nhìn hồi lâu, ngoại trừ ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt trong trẻo, cái gì khác đều không nhìn ra.
Đi qua trên đường.
Vốn Hạ Đại Xuân là chuẩn bị cho hắn thêm chút áp lực.
Nhưng không biết vì sao, lời vừa đến khóe miệng, trong đầu liền thoáng qua hai cái giờ này Tống Hòa luyện kiếm.
Thật sự rất soái, tuấn dật vô biên, phiêu nhiên tựa tiên.
Cố gắng cũng là thật cố gắng, đỉnh dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi đổ như mưa.
Cho nên làm sao lại giống như hai người khác nhau khi nhét bao lì xì trước đó?
Hạ Đại Xuân nghĩ mãi mà không rõ, nhưng lại đột nhiên cả kinh!
Không phải... Mình đang làm gì thế này!?
Thế mà lại cảm thấy hắn rất soái thậm chí còn rất cố gắng?
Hạ Đại Xuân tự bấm vào đùi mình, nhanh chóng lắc đầu.
Nhất định là nóng đến mức đầu óc mê muội.
Mắt thấy sắp tới chỗ Dư Chính, Hạ Đại Xuân nhíu mày quay đầu, chuẩn bị cuối cùng bày ra một đợt, thể hiện mình là phó đạo diễn có cảm giác áp bách: "Tống Hòa! Chờ một chút lên hình ngươi tốt nhất là... Cố gắng lên nhé, nếu khát ta bảo người ta lấy cho ngươi chai nước......"
Ta sát!
Không phải chứ đại ca......
Hạ Đại Xuân sau khi nói xong cả người đều ngây ngẩn.
Hắn không rõ chuyện gì xảy ra, lời đến khóe miệng liền không nói ra được, có loại cảm giác mãnh liệt không đành lòng.
Cảm giác này... Cảm giác này giống như là hắn vô luận thế nào đều không thể nói bất kỳ điều gì không tốt đối với thần tượng công phu mà mình sùng bái.
Nhưng vấn đề là, sao lại như thế này chứ?
Hắn là cái thá gì? Cũng xứng để so với Lý Tiểu Long, ngôi sao công phu mà mình sùng bái sao?
Nhưng mà một giây sau.
Bờ vai bỗng nhiên bị vỗ hai cái.
Hạ Đại Xuân ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hòa, con ngươi lập tức co rụt lại, một bộ bạch y đằng sau, phảng phất tỏa ra ánh hào quang trắng noãn!
Hắn làm sao lại có ánh sáng chứ...
Tống Hòa cười chân thành, trong mắt cho người ta cảm giác giống như đang nhìn một người bạn lâu năm: "Đại Xuân à."
Hạ Đại Xuân: "......"
Tống Hòa: "Hôm nay nhờ có ngươi nhắc nhở, ta mới biết được phương hướng cố gắng sau này, nói thật, luôn cảm thấy như đã quen biết ngươi từ lâu, không chừng hai ta kiếp trước thực sự là huynh đệ, huynh đệ nha, nhớ ngươi rồi, ngươi ở bên kia có khỏe không?"
Hạ Đại Xuân: "!!!"
【Thuyết trình +1】
【Hài kịch +1】
【Biểu cảm +1】
【Ánh mắt +1】
【Fan chân ái +1】!
Ơ?
Ai?
Nhìn thấy thông báo, Tống Hòa có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng ngược lại cũng không quá để ý, mấy ngày nay bởi vì hot search, chợt có fan hâm mộ tăng thêm cũng là bình thường.
"Đi đây Hạ đạo, vậy ta đi."
"À ừm, ta lấy nước cho ngươi......"
Chết tiệt!!
Hạ Đại Xuân bây giờ đầu óc rất loạn.
Hắn không hiểu nổi buổi sáng hôm nay rốt cuộc mình bị làm sao.
Nếu là trước đây, coi như những nữ diễn viên tuyến 18 kia có ngọt ngào thế nào, chính mình cũng không có chuyện đi bưng trà rót nước cho các nàng.
Hắn Hạ Đại Xuân là ai?
Quản lý bộ trù bị của Hoan Dư Ảnh Thị, phó đạo diễn của tổ kịch Dư Chính, một lòng muốn quay ra bộ phim võ thuật mạnh nhất toàn cầu!
Ta lại đi lấy nước khoáng cho một minh tinh tuyến 3?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
"Đại Xuân, ta uống nước đá."
"Được rồi..."
Hạ Đại Xuân:?
Mẹ kiếp!!!!!
...
Giờ này khắc này.
Xung quanh sân quay phim, người càng ngày càng nhiều.
Cho dù là nhiệt độ rất nóng, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt tình đứng xem của bọn hắn.
Huống chi vở diễn tiếp theo này vẫn là do Tống Hòa tham diễn.
Đây chính là người, ngoại trừ Khương Xuyên và Trần Chỉ Lôi, đáng mong đợi trong ngày hôm nay.
Đương nhiên, không phải chờ mong xem diễn xuất, mà là chờ mong xem chút chuyện cười.
"Ha ha, tới rồi sao?"
"Là cái tên trên mạng bị chửi là nam thần đơ như khúc gỗ đó hả?"
"Cược một ván không? Xem số lần NG của Tống Hòa, ta cược năm mươi tệ, không ít hơn hai mươi!"
"Các ngươi quá đáng quá! Ta cược một trăm, hôm nay hắn không thể qua một lần, bị Dư Chính và các lão làng mắng cho khóc!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận