Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến
Chương 202: Tới ngươi bóng rổ mộng tưởng!
**Chương 202: Tới đây, giấc mộng bóng rổ của ngươi!**
Hiện tại, bầu không khí tại hiện trường ghi hình tiết mục đã lên đến đỉnh điểm.
Mặc dù nói Tống Hòa đã thể hiện khả năng chơi bóng rổ rất mạnh mẽ trong những lần phát sóng trực tiếp trước đó.
Nhưng Chu Thụy cũng là một tuyển thủ rất nổi danh trong giới bóng rổ đường phố.
Trong bóng rổ "Vua Đường Phố", có thể chia làm mấy cấp bậc khác nhau.
Chu Thụy tuy thiên phú thể chất không nổi trội, nhưng cũng là nhân vật liên tục 2 năm có thể đánh vào vòng chung kết giải đấu "Vua Đường Phố" toàn quốc của Đại Ma Vương.
Rất ít người có thể thắng nổi hắn trong những trận đấu đơn.
Cho nên hiện tại hai người đối đầu, theo phần lớn tuyển thủ thấy, có lẽ sẽ là một cục diện nghiêng hẳn về một bên.
Dù sao khi Tống Hòa phát sóng trực tiếp, đối mặt với những đối thủ kia, phần lớn cũng là người qua đường, không có quá nhiều cao thủ.
Hôm nay những người có thể tới tham gia tiết mục hầu như đều là những người nổi bật trong các trận đấu đường phố trên cả nước, ngoại trừ những người chơi chuyên nghiệp.
Ở bên ngoài.
Dương Thiên Trân đang cầm ly, xem xét mấy email mới nhận được.
Kỳ thực có hai công ty khiến nàng rất bất ngờ, một là nhãn hiệu Anta, một là Nike.
Đang chuẩn bị xem xét kỹ hơn.
Nhưng lại nghe được tiếng huyên náo từ trong sân.
Nàng quay đầu nhìn sang, lập tức liền thấy Tống Hòa vậy mà xuất hiện ở sân bóng, dường như muốn đấu đơn với người khác.
Trước đó nàng đã hỏi thăm qua lịch trình sắp xếp của tổ chương trình.
Hình như không có quá trình khách quý vào sân thi đấu.
Dương Thiên Trân nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi tới, hỏi thăm một chút mới biết được.
Tống Hòa vậy mà chuẩn bị xuống sân nhận lời khiêu chiến của tuyển thủ.
Sắc mặt của nàng biến đổi, nhanh chóng phân tích một chút lợi và hại.
Kỳ thực nhận lời khiêu chiến là không có vấn đề.
Nhưng chơi bóng rổ rất dễ nảy sinh sự nóng giận.
Hơn nữa rất khó khống chế được các động tác của tứ chi và hình tượng trong khi thi đấu.
Một khi bị chụp được những góc độ không đẹp, hoặc là Tống Hòa thua một cách khó coi, thậm chí ngã xuống đất không dậy nổi......
Nếu bị chụp lại rồi lan truyền đi, vậy thì hình tượng mà hắn xây dựng trước đó sẽ bị ảnh hưởng.
Nhân vật trong phim mới, Hà Thần Quang, hiện tại đang rất hot.
Sau này những cư dân m·ạ·n·g trực tiếp xem bóng rổ cũng kỳ vọng vào hắn rất cao.
Chỉ cần luôn duy trì được, độ nóng và lưu lượng cũng sẽ không thấp.
Nhưng nếu như thua, hoặc có một chút hình ảnh tì vết nào bị chụp, vậy thì sẽ có một bộ phận cư dân m·ạ·n·g trong nháy mắt mất đi sự hứng thú và kỳ vọng.
Đây là hiện tượng tâm lý bình thường.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều giống như fan chân ái, kiên định yêu thích.
Một khi hình tượng xuất hiện vết nứt, rất dễ bị mất đi nhiệt tình đối với minh tinh đó.
Cái này cũng giống như một số fan hâm mộ nhan sắc, hoặc là fan của đội quán quân trong các cuộc thi đấu.
Chỉ cần p·h·át hiện ra tì vết nhan sắc nào đó, hoặc đội không còn là quán quân, vậy thì lập tức không làm fan nữa.
Mặc dù bộ phận fan này không thể xem là nền tảng của minh tinh.
Nhưng Dương Thiên Trân cũng không muốn mất đi những người này ngay lúc này, nàng còn muốn để Tống Hòa dựa vào những lưu lượng này, lấy được một số tài nguyên tốt hơn rồi tính tiếp.
Việc này hơn phân nửa cũng là do tổ chương trình an bài.
Dương Thiên Trân biết rõ nguyên nhân.
Bất luận Tống Hòa trong những cuộc tranh tài trực diện này biểu hiện tệ hay tốt, tóm lại đều có thể tạo ra đề tài nhất định. Đây cũng là điều mà các chương trình tạp kỹ cần.
Dương Thiên Trân đi tới trước mặt biên đạo Từ Huy, sau đó mở miệng: "Từ đạo, tôi thấy quá trình này hình như có chút không đúng."
Từ Huy gật gật đầu: "Dương tổng, là Tống Hòa đáp ứng khiêu chiến của bọn họ, hắn nói nếu có thể thắng hắn, liền đều có thể tiến cấp, tôi cảm thấy đây ngược lại là một phương án không tệ, cho nên đã đồng ý.
Kỳ thực cũng không có gì, dù sao thể lực tóm lại là có hạn, Tống Hòa đấu một hai trận, chúng ta chụp một chút tư liệu là được, không có quá nhiều bất ngờ, không khác biệt lắm là được."
"Ngươi xác định?" Nghe biên đạo nói.
Dương Thiên Trân lại ngược lại càng thêm lo lắng.
Người khác không biết Tống Hòa, chứ nàng thì tương đối rõ ràng.
Thể năng khi huấn luyện trong quân đội đều có thể vượt qua cả những lão binh, làm sao có thể chỉ một hai trận liền xong việc?
Tên này tất nhiên lựa chọn xuống sân, nhất định có ý đồ khác.
"Bốp!!!"
Ngay khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên giữa sân vang lên tiếng động lớn.
Một tiếng dựng bóng mạnh mẽ vang lên, từ trên sân truyền đến.
Ngay sau đó xung quanh liền vang lên một tràng thốt lên.
"Trời ạ!"
"Một cái úp rổ thật lớn!"
Từ ống kính của đạo diễn có thể thấy Tống Hòa bay người lên, một cái tát đem cú ném rổ của Chu Thụy đập bay!
Âm thanh úp rổ nghe rất đã tai.
Nhưng người bị úp rổ, tuyệt đối tâm hồn sẽ bị che phủ bởi một bóng mờ rất lớn.
""
"!!!"
Từ Huy cùng những người trong tổ chương trình trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.
Hoàn toàn không nghĩ tới lại là một bước ngoặt như vậy.
Hiện tại, Tống Hòa cầm bóng, tấn công và phòng thủ chuyển đổi.
Nhanh như là món ăn xào lướt trên không trung, dắt bóng, ngay sau đó một động tác crossover biến hướng đẹp mắt.
Chạy đến khu vực 3 giây, dứt khoát bật lên úp rổ bằng hai tay.
"Nhanh quá......"
"Thật TM mãnh liệt!"
Lực chấn động thị giác này mang đến cho tất cả mọi người sự r·u·n·g động không nhỏ.
Ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp CBA Quách Luân đều gật đầu tán thành: "Tống Hòa thật sự có khả năng, chỉ cần hắn vừa rồi dắt bóng và tốc độ, cộng thêm điều kiện thiên phú thể chất, trình độ chuyên nghiệp khẳng định có!"
"Các anh xem! Tôi đã nói rồi mà, Tống Hòa chính là một ngôi sao bóng rổ bị nghiệp diễn làm chậm trễ!"
Thi đấu đơn là 5 điểm.
Tống Hòa liên tiếp vào 4 quả, đều là đối kháng cơ thể, sau đó úp rổ!
Chu Thụy lần lượt có hai lần cầm bóng.
Nhưng cuối cùng đều bị Tống Hòa bật cao úp rổ một cách kinh người, hết cái nọ đến cái kia.
Quả cuối cùng, hắn từ vạch ba điểm giơ tay liền ném.
Độ thuần thục ném rổ đã luyện đến cấp A, tỉ lệ chính x·á·c của cấp bậc này đã không thua kém những cầu thủ ném bóng hàng đầu trong các giải đấu chuyên nghiệp quốc nội.
5:0, trận đấu kết thúc.
Chu Thụy đầy mặt kinh hãi, há mồm thở dốc, còn chưa hồi phục từ sự đối kháng cơ thể kinh người của Tống Hòa.
Ngay lúc người chủ trì muốn tổng kết trận đấu này.
Tống Hòa lại trực tiếp mở miệng: "Người tiếp theo."
"???"
"!!!"
Người chủ trì: "Ách... Tống Hòa lão sư, ngươi xác định còn đủ thể lực sao?"
Vừa rồi các người làm bầu không khí gọi ta lên, bây giờ muốn ta xuống nhưng không còn dễ dàng như vậy... Tống Hòa cười rất có sức tương tác:
"Không sao, còn một chút sức lực, cho nên ai muốn đánh thắng ta trực tiếp lên cấp, có thể bây giờ liền đứng ra khiêu chiến, ta biết, tất cả mọi người đối với bóng rổ rất cố chấp, ta cũng thật sự rất thích những người trẻ tuổi có ước mơ, chỉ cần thể lực của ta còn, sẽ cho các ngươi nhiều cơ hội sáng tạo! Tới đi! Để ta xem một chút giấc mộng bóng rổ của các ngươi!"
【Diễn thuyết +1】
【Fan chân ái +1】
Chu Thụy: "???"
Nói xong lời này, phía dưới tất cả đều là tiếng vỗ tay.
Có người thậm chí còn cảm động.
Việc ghi hình tiết mục dường như tiến nhập một tiết tấu khác.
Sau đó, chính là tiếng ‘bốp bốp’ úp rổ vang vọng sân bóng.
Những người khiêu chiến đang bị dần cho tơi bời.
Mộng tưởng cũng giống như pha lê, bị những cú úp rổ lớn của Tống Hòa phá vỡ tan tành.
Cảnh này khiến cho tổ chương trình kinh hồn bạt vía.
Khóe miệng Từ Huy co giật càng ngày càng lợi hại.
Cái này mẹ nó không phải là thích những người trẻ tuổi có ước mơ sao?
Rõ ràng là "Đi cmn giấc mộng bóng rổ" mới đúng chứ!
...
Ghi hình tiết mục đến 8 giờ tối mới kết thúc.
Vòng sơ tuyển bởi vì một câu ‘thích những người có ước mơ’ của Tống Hòa mà bị đảo lộn hoàn toàn.
Nếu không phải là Từ Huy kết thúc sớm, hơn nữa còn cho một số người đấu lại.
Vậy thì phỏng chừng hơn phân nửa đều bị hắn loại hết.
Ai có thể ngờ, vốn chỉ là muốn quay một chút tư liệu, trở về biên tập.
Kết quả bây giờ Tống Hòa lại thành nhân vật phản diện đại ma vương.
Làm sao để cắt xén cũng là một vấn đề.
Trên đường trở về.
Dương Thiên Trân cũng không có vì biểu hiện của Tống Hòa trên sân bóng mà giáo huấn hắn.
Trên thực tế, ngược lại kết quả như vậy tốt hơn.
Bởi vì điều này ít nhất là phù hợp với hình tượng và thiết lập nhân vật của hắn hiện tại.
Đương nhiên, một cái tát đánh nát những ước mơ giấu trong lòng của các tuyển thủ, có chút không đạo đức.
Nhưng Chu Chính Hùng nói qua, hắn vốn là một minh tinh mới nổi mà.
"Hôm nay ta nhận được email của hai nhãn hàng, Anta và Nike, ta xem qua, hẳn là muốn hợp tác với anh về quảng cáo."
"Nhanh như vậy?" Tống Hòa có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới chương trình tạp kỹ còn chưa kết thúc mà đã có người liên hệ, hơn nữa còn có thêm lựa chọn.
Dương Thiên Trân: "Kỳ thực không khó đoán nguyên nhân, trước kia anh phát sóng trực tiếp, độ hot đã rất cao, nhất là đôi giày bóng rổ và quần áo anh mặc trên người, trên m·ạ·n·g đã bắt đầu có người bàn tán, cho nên phía Anta hẳn là thấy anh mang giày của họ thành xu hướng, lúc này mới tìm anh.
Mà Nike phỏng chừng cũng là bởi vì vội vàng, hơn nữa ta thấy ý tứ của Phương Dũng, là muốn anh ở trong tiết mục, cố gắng mang giày của nhãn hiệu bọn họ, dù sao tiết mục có tài trợ của họ."
Tống Hòa: "Dương tỷ, còn chưa hợp tác liền đưa ra yêu cầu, có phải hay không không hợp quy củ?"
Dương Thiên Trân ngầm hiểu: "Đích xác, anh mang giày nào bây giờ là tự do, hơn nữa thời thế nay đã khác, chờ tổ chương trình đem đoạn anh cuồng loạn với giấc mộng bóng rổ cắt vào mỗi tập phim, nhãn hiệu trên chân anh nhất định phải bùng nổ, cho nên bây giờ muốn hợp tác, vậy thì phải để cho Phương Đại tổng giám của hắn thêm tiền đặt cược."
Quả nhiên, Dương tỷ khi không có bố mới là tuyệt nhất.
Nghe Dương Thiên Trân nói, Tống Hòa tràn đầy vui mừng.
"A, cái này gọi là chuyên nghiệp."
Hiện tại, bầu không khí tại hiện trường ghi hình tiết mục đã lên đến đỉnh điểm.
Mặc dù nói Tống Hòa đã thể hiện khả năng chơi bóng rổ rất mạnh mẽ trong những lần phát sóng trực tiếp trước đó.
Nhưng Chu Thụy cũng là một tuyển thủ rất nổi danh trong giới bóng rổ đường phố.
Trong bóng rổ "Vua Đường Phố", có thể chia làm mấy cấp bậc khác nhau.
Chu Thụy tuy thiên phú thể chất không nổi trội, nhưng cũng là nhân vật liên tục 2 năm có thể đánh vào vòng chung kết giải đấu "Vua Đường Phố" toàn quốc của Đại Ma Vương.
Rất ít người có thể thắng nổi hắn trong những trận đấu đơn.
Cho nên hiện tại hai người đối đầu, theo phần lớn tuyển thủ thấy, có lẽ sẽ là một cục diện nghiêng hẳn về một bên.
Dù sao khi Tống Hòa phát sóng trực tiếp, đối mặt với những đối thủ kia, phần lớn cũng là người qua đường, không có quá nhiều cao thủ.
Hôm nay những người có thể tới tham gia tiết mục hầu như đều là những người nổi bật trong các trận đấu đường phố trên cả nước, ngoại trừ những người chơi chuyên nghiệp.
Ở bên ngoài.
Dương Thiên Trân đang cầm ly, xem xét mấy email mới nhận được.
Kỳ thực có hai công ty khiến nàng rất bất ngờ, một là nhãn hiệu Anta, một là Nike.
Đang chuẩn bị xem xét kỹ hơn.
Nhưng lại nghe được tiếng huyên náo từ trong sân.
Nàng quay đầu nhìn sang, lập tức liền thấy Tống Hòa vậy mà xuất hiện ở sân bóng, dường như muốn đấu đơn với người khác.
Trước đó nàng đã hỏi thăm qua lịch trình sắp xếp của tổ chương trình.
Hình như không có quá trình khách quý vào sân thi đấu.
Dương Thiên Trân nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi tới, hỏi thăm một chút mới biết được.
Tống Hòa vậy mà chuẩn bị xuống sân nhận lời khiêu chiến của tuyển thủ.
Sắc mặt của nàng biến đổi, nhanh chóng phân tích một chút lợi và hại.
Kỳ thực nhận lời khiêu chiến là không có vấn đề.
Nhưng chơi bóng rổ rất dễ nảy sinh sự nóng giận.
Hơn nữa rất khó khống chế được các động tác của tứ chi và hình tượng trong khi thi đấu.
Một khi bị chụp được những góc độ không đẹp, hoặc là Tống Hòa thua một cách khó coi, thậm chí ngã xuống đất không dậy nổi......
Nếu bị chụp lại rồi lan truyền đi, vậy thì hình tượng mà hắn xây dựng trước đó sẽ bị ảnh hưởng.
Nhân vật trong phim mới, Hà Thần Quang, hiện tại đang rất hot.
Sau này những cư dân m·ạ·n·g trực tiếp xem bóng rổ cũng kỳ vọng vào hắn rất cao.
Chỉ cần luôn duy trì được, độ nóng và lưu lượng cũng sẽ không thấp.
Nhưng nếu như thua, hoặc có một chút hình ảnh tì vết nào bị chụp, vậy thì sẽ có một bộ phận cư dân m·ạ·n·g trong nháy mắt mất đi sự hứng thú và kỳ vọng.
Đây là hiện tượng tâm lý bình thường.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều giống như fan chân ái, kiên định yêu thích.
Một khi hình tượng xuất hiện vết nứt, rất dễ bị mất đi nhiệt tình đối với minh tinh đó.
Cái này cũng giống như một số fan hâm mộ nhan sắc, hoặc là fan của đội quán quân trong các cuộc thi đấu.
Chỉ cần p·h·át hiện ra tì vết nhan sắc nào đó, hoặc đội không còn là quán quân, vậy thì lập tức không làm fan nữa.
Mặc dù bộ phận fan này không thể xem là nền tảng của minh tinh.
Nhưng Dương Thiên Trân cũng không muốn mất đi những người này ngay lúc này, nàng còn muốn để Tống Hòa dựa vào những lưu lượng này, lấy được một số tài nguyên tốt hơn rồi tính tiếp.
Việc này hơn phân nửa cũng là do tổ chương trình an bài.
Dương Thiên Trân biết rõ nguyên nhân.
Bất luận Tống Hòa trong những cuộc tranh tài trực diện này biểu hiện tệ hay tốt, tóm lại đều có thể tạo ra đề tài nhất định. Đây cũng là điều mà các chương trình tạp kỹ cần.
Dương Thiên Trân đi tới trước mặt biên đạo Từ Huy, sau đó mở miệng: "Từ đạo, tôi thấy quá trình này hình như có chút không đúng."
Từ Huy gật gật đầu: "Dương tổng, là Tống Hòa đáp ứng khiêu chiến của bọn họ, hắn nói nếu có thể thắng hắn, liền đều có thể tiến cấp, tôi cảm thấy đây ngược lại là một phương án không tệ, cho nên đã đồng ý.
Kỳ thực cũng không có gì, dù sao thể lực tóm lại là có hạn, Tống Hòa đấu một hai trận, chúng ta chụp một chút tư liệu là được, không có quá nhiều bất ngờ, không khác biệt lắm là được."
"Ngươi xác định?" Nghe biên đạo nói.
Dương Thiên Trân lại ngược lại càng thêm lo lắng.
Người khác không biết Tống Hòa, chứ nàng thì tương đối rõ ràng.
Thể năng khi huấn luyện trong quân đội đều có thể vượt qua cả những lão binh, làm sao có thể chỉ một hai trận liền xong việc?
Tên này tất nhiên lựa chọn xuống sân, nhất định có ý đồ khác.
"Bốp!!!"
Ngay khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên giữa sân vang lên tiếng động lớn.
Một tiếng dựng bóng mạnh mẽ vang lên, từ trên sân truyền đến.
Ngay sau đó xung quanh liền vang lên một tràng thốt lên.
"Trời ạ!"
"Một cái úp rổ thật lớn!"
Từ ống kính của đạo diễn có thể thấy Tống Hòa bay người lên, một cái tát đem cú ném rổ của Chu Thụy đập bay!
Âm thanh úp rổ nghe rất đã tai.
Nhưng người bị úp rổ, tuyệt đối tâm hồn sẽ bị che phủ bởi một bóng mờ rất lớn.
""
"!!!"
Từ Huy cùng những người trong tổ chương trình trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.
Hoàn toàn không nghĩ tới lại là một bước ngoặt như vậy.
Hiện tại, Tống Hòa cầm bóng, tấn công và phòng thủ chuyển đổi.
Nhanh như là món ăn xào lướt trên không trung, dắt bóng, ngay sau đó một động tác crossover biến hướng đẹp mắt.
Chạy đến khu vực 3 giây, dứt khoát bật lên úp rổ bằng hai tay.
"Nhanh quá......"
"Thật TM mãnh liệt!"
Lực chấn động thị giác này mang đến cho tất cả mọi người sự r·u·n·g động không nhỏ.
Ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp CBA Quách Luân đều gật đầu tán thành: "Tống Hòa thật sự có khả năng, chỉ cần hắn vừa rồi dắt bóng và tốc độ, cộng thêm điều kiện thiên phú thể chất, trình độ chuyên nghiệp khẳng định có!"
"Các anh xem! Tôi đã nói rồi mà, Tống Hòa chính là một ngôi sao bóng rổ bị nghiệp diễn làm chậm trễ!"
Thi đấu đơn là 5 điểm.
Tống Hòa liên tiếp vào 4 quả, đều là đối kháng cơ thể, sau đó úp rổ!
Chu Thụy lần lượt có hai lần cầm bóng.
Nhưng cuối cùng đều bị Tống Hòa bật cao úp rổ một cách kinh người, hết cái nọ đến cái kia.
Quả cuối cùng, hắn từ vạch ba điểm giơ tay liền ném.
Độ thuần thục ném rổ đã luyện đến cấp A, tỉ lệ chính x·á·c của cấp bậc này đã không thua kém những cầu thủ ném bóng hàng đầu trong các giải đấu chuyên nghiệp quốc nội.
5:0, trận đấu kết thúc.
Chu Thụy đầy mặt kinh hãi, há mồm thở dốc, còn chưa hồi phục từ sự đối kháng cơ thể kinh người của Tống Hòa.
Ngay lúc người chủ trì muốn tổng kết trận đấu này.
Tống Hòa lại trực tiếp mở miệng: "Người tiếp theo."
"???"
"!!!"
Người chủ trì: "Ách... Tống Hòa lão sư, ngươi xác định còn đủ thể lực sao?"
Vừa rồi các người làm bầu không khí gọi ta lên, bây giờ muốn ta xuống nhưng không còn dễ dàng như vậy... Tống Hòa cười rất có sức tương tác:
"Không sao, còn một chút sức lực, cho nên ai muốn đánh thắng ta trực tiếp lên cấp, có thể bây giờ liền đứng ra khiêu chiến, ta biết, tất cả mọi người đối với bóng rổ rất cố chấp, ta cũng thật sự rất thích những người trẻ tuổi có ước mơ, chỉ cần thể lực của ta còn, sẽ cho các ngươi nhiều cơ hội sáng tạo! Tới đi! Để ta xem một chút giấc mộng bóng rổ của các ngươi!"
【Diễn thuyết +1】
【Fan chân ái +1】
Chu Thụy: "???"
Nói xong lời này, phía dưới tất cả đều là tiếng vỗ tay.
Có người thậm chí còn cảm động.
Việc ghi hình tiết mục dường như tiến nhập một tiết tấu khác.
Sau đó, chính là tiếng ‘bốp bốp’ úp rổ vang vọng sân bóng.
Những người khiêu chiến đang bị dần cho tơi bời.
Mộng tưởng cũng giống như pha lê, bị những cú úp rổ lớn của Tống Hòa phá vỡ tan tành.
Cảnh này khiến cho tổ chương trình kinh hồn bạt vía.
Khóe miệng Từ Huy co giật càng ngày càng lợi hại.
Cái này mẹ nó không phải là thích những người trẻ tuổi có ước mơ sao?
Rõ ràng là "Đi cmn giấc mộng bóng rổ" mới đúng chứ!
...
Ghi hình tiết mục đến 8 giờ tối mới kết thúc.
Vòng sơ tuyển bởi vì một câu ‘thích những người có ước mơ’ của Tống Hòa mà bị đảo lộn hoàn toàn.
Nếu không phải là Từ Huy kết thúc sớm, hơn nữa còn cho một số người đấu lại.
Vậy thì phỏng chừng hơn phân nửa đều bị hắn loại hết.
Ai có thể ngờ, vốn chỉ là muốn quay một chút tư liệu, trở về biên tập.
Kết quả bây giờ Tống Hòa lại thành nhân vật phản diện đại ma vương.
Làm sao để cắt xén cũng là một vấn đề.
Trên đường trở về.
Dương Thiên Trân cũng không có vì biểu hiện của Tống Hòa trên sân bóng mà giáo huấn hắn.
Trên thực tế, ngược lại kết quả như vậy tốt hơn.
Bởi vì điều này ít nhất là phù hợp với hình tượng và thiết lập nhân vật của hắn hiện tại.
Đương nhiên, một cái tát đánh nát những ước mơ giấu trong lòng của các tuyển thủ, có chút không đạo đức.
Nhưng Chu Chính Hùng nói qua, hắn vốn là một minh tinh mới nổi mà.
"Hôm nay ta nhận được email của hai nhãn hàng, Anta và Nike, ta xem qua, hẳn là muốn hợp tác với anh về quảng cáo."
"Nhanh như vậy?" Tống Hòa có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới chương trình tạp kỹ còn chưa kết thúc mà đã có người liên hệ, hơn nữa còn có thêm lựa chọn.
Dương Thiên Trân: "Kỳ thực không khó đoán nguyên nhân, trước kia anh phát sóng trực tiếp, độ hot đã rất cao, nhất là đôi giày bóng rổ và quần áo anh mặc trên người, trên m·ạ·n·g đã bắt đầu có người bàn tán, cho nên phía Anta hẳn là thấy anh mang giày của họ thành xu hướng, lúc này mới tìm anh.
Mà Nike phỏng chừng cũng là bởi vì vội vàng, hơn nữa ta thấy ý tứ của Phương Dũng, là muốn anh ở trong tiết mục, cố gắng mang giày của nhãn hiệu bọn họ, dù sao tiết mục có tài trợ của họ."
Tống Hòa: "Dương tỷ, còn chưa hợp tác liền đưa ra yêu cầu, có phải hay không không hợp quy củ?"
Dương Thiên Trân ngầm hiểu: "Đích xác, anh mang giày nào bây giờ là tự do, hơn nữa thời thế nay đã khác, chờ tổ chương trình đem đoạn anh cuồng loạn với giấc mộng bóng rổ cắt vào mỗi tập phim, nhãn hiệu trên chân anh nhất định phải bùng nổ, cho nên bây giờ muốn hợp tác, vậy thì phải để cho Phương Đại tổng giám của hắn thêm tiền đặt cược."
Quả nhiên, Dương tỷ khi không có bố mới là tuyệt nhất.
Nghe Dương Thiên Trân nói, Tống Hòa tràn đầy vui mừng.
"A, cái này gọi là chuyên nghiệp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận