Ta Đều Giả Đỉnh Lưu, Thật Đỉnh Lưu Độ Thuần Thục Mới Đến

Chương 163: Yên tâm, hàng này cũng là không có đắng miễn cưỡng ăn

**Chương 163: Yên tâm, loại người này không kén chọn, món gì cũng ăn được**
Cao ốc Đát Kỷ thời thượng.
Phòng làm việc tổng biên tập.
Lưu Lâm Khê bất lực nhìn người trước mặt: "Lưu Bân, ta p·h·át hiện dạo này trọng tâm c·ô·ng việc của ngươi hoàn toàn không ở đúng chỗ nha, c·ô·ng việc của mình đã làm xong chưa? Mà đã bắt đầu quan tâm đến chuyện theo đuổi thần tượng, đây cũng không phải là c·ô·ng việc được phân c·ô·ng cho ngươi, bây giờ nói với ta những thứ này có ích lợi gì?"
"Cô út."
Đối diện, Lưu Bân cầm văn kiện trong tay, vẻ mặt vội vàng nhìn nàng: "Ai bảo người là tổng biên tập của Đát Kỷ, chuyện như vậy không tìm người thương lượng thì ta tìm ai? Lại nói, Đát Kỷ thời thượng của chúng ta không phải là muốn làm việc tổng hợp tài nguyên thương mại trong giới thời trang sao? Ta cảm thấy bây giờ những nhãn hiệu thời trang này, chính là cần một chút minh tinh thần tượng mới đến hợp tác, như vậy mới có thể càng làm nổi bật giá trị cốt lõi của sản phẩm bọn họ."
Nghe Lưu Bân nói, Lưu Lâm Khê cười, dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, sau đó nói:
"Lời nói dễ nghe như vậy, tưởng người khác không hiểu ý đồ của ngươi sao, ta chỉ kỳ lạ, cái Tống Hòa này đến cùng có cái gì đáng giá hấp dẫn ngươi, mấy lần muốn tìm cơ hội thương nghiệp cho cậu ta? Hơn nữa ngươi phải biết là, Đát Kỷ chúng ta làm tổng hợp thời trang, đó đều là những sản phẩm xa xỉ cao cấp, cùng ngành sản phẩm trang điểm hoàn toàn là hai phương diện khác nhau. Đừng tưởng rằng cậu ta đại diện cho Như Vân Thắng Lan Quế thì có thể thế nào, tài nguyên thời trang đỉnh cấp không phải muốn có là có, cấp bậc của cậu ta bây giờ còn chưa đủ."
Ý tứ của Lưu Lâm Khê rất rõ ràng.
Nói một ngàn câu hay một vạn câu, vẫn là phải nhìn năng lực và địa vị để nói chuyện.
Tài nguyên thời trang đại diện cho tư bản thương nghiệp cấp cao nhất của giới giải trí.
Không nói có phải hay không là yêu cầu bối cảnh và nhân mạch, coi như thực sự là có một ngày cơ hội có thể rơi trúng đầ·u bạn, bạn cũng phải có năng lực k·h·ố·n·g chế tương xứng mới được.
Bằng không thì chỉ có thể hoàn toàn ngược lại.
Lưu Lâm Khê: "Lưu Bân, làm như vậy đối với ngươi mà nói cũng không có chỗ tốt gì a, dù sao cũng không phải chính ngươi phụ trách khối nghiệp vụ kia, cậu muốn làm cái gì đây?"
Nghe Lưu Lâm Khê nói.
Lưu Bân kiên định lắc đầu.
Từ lúc lần trước bị Tống Hòa thu vào group fan, hắn liền không dứt ra được.
Gần đây lại xem Tống Hòa diễn Tam Sinh Tam Thế, hoàn toàn chìm đắm trong cặp đôi CP Đông Hoa đế quân và Phượng Cửu, không thể tự thoát ra được.
Hơn nữa âm thầm thề, nhất định phải trở thành fan hâm mộ số một, phụ tá đắc lực của thần tượng!
Mà xem như một người làm việc trong giới thời trang.
Hắn cảm thấy rất có cần t·h·iết phải mở cho Tống Hòa một con đường, một cơ hội tiến vào cái vòng này.
Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là vì tư tâm của mình.
Lưu Bân thực lòng cảm thấy, thần tượng có chất lượng tốt như Tống Hòa, nếu như không thể xuất hiện.
Đó chính là t·h·iệt h·ạ·i của giới thời trang!
"Cô út, kỳ thực ta bên này đều đã xem xét qua rồi, t·h·í·c·h hợp nhất với Tống Hòa về nhãn hiệu thời trang, hẳn là Cổ Kỳ, loại nhãn hiệu lớn quốc tế này bây giờ đang tìm k·i·ế·m thị trường trong nước. Ta cảm thấy hình tượng của Tống Hòa liền rất phù hợp với bọn họ, nếu như có thể trở thành người p·h·át ngôn của Cổ Kỳ, vậy thì chính là một bước tiến vào lĩnh vực thời trang."
"......" Nghe xong Lưu Bân nói, Lưu Lâm Khê mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, nàng thuận miệng nói: "Lưu Bân, nhãn hiệu Cổ Kỳ này ở quốc tế là có địa vị như thế nào, cậu không phải không biết, hàng hiệu xa xỉ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tìm người p·h·át ngôn, hơn nữa từ trước đến nay những nhãn hiệu ở cấp độ này khi định vị, tìm hầu như cũng là nhất tuyến và đỉnh lưu, huống hồ phong cách t·h·iết kế của Cổ Kỳ cho tới bây giờ cũng là lại c·ứ·n·g rắn theo phong cách nam tính. Mà Tống Hòa thì sao? Từ vai diễn Lâm Bình Chi trước kia cho đến mấy bộ phim thần tượng sau này, cậu xem t·h·iết lập nhân vật hiện tại của cậu ta đi, ta đoán đằng sau tác phẩm của Tống Hòa hơn phân nửa sẽ lấy hướng này làm chủ, nếu như cứ kéo dài t·h·iết lập nhân vật tiểu t·h·ị·t tươi, vậy thì Cổ Kỳ thật sự không t·h·í·c·h hợp với cậu ta, đây là chuyện không tưởng a."
"Mọi thứ không có gì là tuyệt đối nha."
"Không có tuyệt đối? Tổng thanh tra khu Hoa Hạ của Cổ Kỳ là Trần tổng, ta cùng hắn quen biết, dắt một mối dây thì không có vấn đề, nhưng ta muốn biết, việc này có ích lợi gì đối với Đát Kỷ thời thượng chúng ta? Hơn nữa nếu như ta đề cử mà bọn họ không hài lòng, vậy rất có thể sẽ làm hao tổn hết tín nhiệm giữa c·ô·ng ty chúng ta và bọn họ, nghĩ như thế nào cũng là một chuyện không có chỗ tốt."
Lưu Bân biểu lộ kiên trì: "Nhưng nếu là được chọn thì sao? Vạn nhất bọn họ rất coi trọng Tống Hòa, vậy không phải chính là c·ô·ng lao đề cử của chúng ta sao? Đến lúc đó tạp chí Đát Kỷ chúng ta, muốn đưa người mẫu cùng nhà t·h·iết kế hàng đầu của nhãn hiệu bọn họ lên để phỏng vấn, không phải chỉ cần một câu nói là được sao?"
"Nào có dễ dàng như cậu nói, lại nói người ta tự mình có phương án sàng lọc nội bộ khi lựa chọn người p·h·át ngôn, đâu có đến lượt người ngoài đề cử tới đề cử lui."
"Vậy không thử một chút làm sao biết không được, qua một thời gian ngắn nữa không phải là có một buổi tiệc Harpers Bazaar sao? Đến lúc đó gặp được tổng thanh tra của Cổ Kỳ, ta có thể tự mình nói với hắn, thuận t·i·ệ·n làm một cuộc phỏng vấn."
"......"
Lưu Bân: "Cô út, cô tin ta, Tống Hòa chỉ là chưa nh·ậ·n được vai diễn tốt thôi, chờ cậu ấy diễn vai nam chính, hình tượng chắc chắn sẽ c·ứ·n·g rắn!"
Lưu Lâm Khê triệt để im lặng: "......"
Đứa nhỏ này sợ là h·ế·t c·ứu n·ổi.
...
...
Kinh thị, một t·ửu lầu sang trọng nào đó.
Chu Chính Hùng vừa bay đến Kinh thị, liền mang th·e·o người phụ trách bộ ph·ậ·n đầu tư của mình bắt đầu xã giao.
Tất nhiên việc đầu tư đã được các cổ đông thẩm p·h·ê duyệt.
Bước kế tiếp chính là lấy thân ph·ậ·n nhà sản xuất, gặp đạo diễn cùng đoàn làm phim.
"Chu tổng!"
Một nam t·ử tr·u·ng niên mặc đồ bình thường, tóc hơi hoa râm, mặt mũi tràn đầy niềm nở cùng Chu Chính Hùng bắt tay, vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g: "Thật sự rất cảm tạ anh đã chọn hạng mục của đoàn phim chúng tôi để đầu tư, nếu như không phải có anh, tôi thật sự không biết đề tài này đến khi nào mới có thể khởi quay.
Tôi đã đi tìm vô số c·ô·ng ty đầu tư điện ảnh, bọn họ hầu như đều không coi trọng chúng tôi.
Tôi biết, tương lai rất có thể sẽ có rất nhiều trở ngại, nhưng tôi cùng những thành viên trong đoàn làm phim của tôi, nhất định sẽ cố gắng."
Chu Chính Hùng cười cười, sau đó nói: "Đạo diễn Hồ, lời này của anh nghiêm trọng quá rồi, sức ảnh hưởng của anh trong giới là điều chắc chắn, tôi có thể ném tiền cho hạng mục của đoàn làm phim của anh, cũng coi như là chúng ta cùng nhau lựa chọn. Phương diện tiền bạc tạm thời không phải là vấn đề, ngoại trừ việc chúng tôi đầu tư và đảm nhiệm sản xuất, tôi cũng sẽ phụ trách tìm kiếm càng nhiều nhãn hiệu tài trợ hợp tác. Đương nhiên, tôi biết đề tài quân lữ rất có thể phương diện thương mại tài trợ sẽ hơi ít một chút, nhưng có dù sao cũng hơn không có, tài chính dồi dào mới có thể quay phim tốt hơn."
Hồ Tr·u·ng Hòa nghe xong, tràn đầy cảm kích.
Hắn tự nhiên biết Chu Chính Hùng nói những lời này là ở tr·ê·n bàn rượu cho hắn mặt mũi.
Nếu quả thật có sức ảnh hưởng, hắn cũng sẽ không vì không xoay được tiền, mấy năm đều không thể khởi quay.
Phải nói hắn làm đạo diễn trong ngành điện ảnh truyền hình cũng có ít nhất 20 năm.
Chỉ có điều ngoại trừ mảng đề tài chính thống, hầu như hắn chưa từng chạm qua những thứ mang tính trào lưu.
Phim ảnh và truyền hình quá mức thương mại hóa hắn cũng không nguyện ý làm.
Cũng chính điều đó đã dẫn đến việc bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng có tác phẩm nào có sức ảnh hưởng quá lớn được truyền bá.
"Chu tổng, kịch bản này, so với những kịch bản khác mà trước đây tôi từng quay thì khác biệt, tôi có lòng tin có thể quay rất tốt, chỉ cần diễn viên có đầy đủ tố chất, nhất định có thể. Về phía q·uân đ·ội, dù sao trước kia tôi đã từng quay khá nhiều phim chính thống, cho nên phương diện quan hệ này cũng có, mấy ngày trước đã nộp đơn xin rồi, chỉ cần diễn viên được x·á·c định, có thể dùng danh nghĩa đoàn làm phim chúng tôi để cho diễn viên sớm tiến vào q·uân đ·ội quân doanh cảm thụ sinh hoạt, chờ đoàn làm phim trù bị hoàn tất, trực tiếp đến thực địa để khai máy."
Chu Chính Hùng hài lòng gật đầu: "Đạo diễn Hồ, năng lực của anh tôi tuyệt đối tin tưởng, bất quá, nam chính của kịch bản này, cứ dùng diễn viên của c·ô·ng ty Lam Tinh chúng tôi, Tống Hòa."
"Tống Hòa?"
Ngay khi cái tên này được nói ra, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Mọi người trong đoàn làm phim đều hơi sửng sốt.
Tuy nói phía đầu tư an bài diễn viên chính, là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng cái tên Tống Hòa này, đích x·á·c khiến người khác không ngờ tới.
Trong suy nghĩ của Hồ Tr·u·ng Hòa cùng các thành viên khác của đoàn làm phim, Lam Tinh chắc chắn sẽ an bài Sở Dương diễn viên này.
Nhưng Tống Hòa, gần đây mới vừa ở trong phim cổ trang nổi lên nhờ một vai nam phụ.
Nay liền chuyển hình làm diễn viên chính, vẫn là đề tài quân lữ, có phải hay không có chút qua loa?
Nhìn thế nào đều không phải là rất hợp.
"Chu tổng, anh x·á·c định là muốn dùng Tống Hòa để đảm nhiệm diễn viên chính sao? Tôi n·g·ư·ợ·c lại không phải là chất vấn năng lực của cậu ấy, chỉ có điều hình tượng diễn viên phim thần tượng, thật sự là không phù hợp với đề tài quân lữ, hơn nữa việc quay phim này sẽ rất gian khổ, tôi lo lắng......"
Chu Chính Hùng nở nụ cười sâu xa: "Đạo diễn Hồ, anh có chỗ không biết, Tống Hòa diễn viên này... Khụ, cậu diễn viên này, so với những minh tinh thần tượng khác là không giống nhau. Không bằng như vầy, anh cứ trực tiếp an bài cho cậu ta vào quân doanh trước đi, để cho cậu ta luyện tập theo vai nam chính, trước Tết liền đi, luyện cái nửa năm tám tháng."
"A?" Hồ Tr·u·ng Hòa vẻ mặt không dám tin.
x·á·c định đây không phải là diễn viên của đối thủ cạnh tranh nhà anh sao?
"Chu tổng, việc này có được không? Tôi sợ cậu ta không chịu n·ổi, trong quân doanh khổ vô cùng, minh tinh thần tượng căn bản nhịn không được, hơn nữa chỉ cần bước vào thì sẽ phải đối xử như nhau, dù sao đây không phải là nơi bình thường."
Chu Chính Hùng nghe vậy, cười thần bí: "Yên tâm đi, cậu ta rất có thể chịu được khổ, bình thường là loại không kén chọn, cái gì cũng ăn, thật sự, anh có yêu cầu gì, cứ việc giao cho cậu ta, tuyệt đối đừng nể mặt tôi!"
Hồ Tr·u·ng Hòa: "!!!"
Đám người: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận